"1 vạn quân Pars liên minh với hoàng tử Rajendra đang tiến về phía đông qua đường đèo và tiếp cận thành này trong một hai ngày tới."

Báo cáo này được truyền đến thành Gujarat vào cuối tháng 1.

Đây là một trong những thành trì quân sự quan trọng vì nó bảo vệ con đường độc đạo từ vùng núi phía bắc đến thủ đô Uraiyur.

Chủ nhân thành này, lãnh chúa Govind có hai phó tướng dưới quyền là Pulakeshin và Tara. Trong thành có 4000 kỵ binh và 8000 bộ binh. Thành cũng được bao quanh bởi những bức tường cao, hào sâu và máy bắn đá.

"Nấp trong thành thì dễ, nhưng chúng ta cũng nên đích thân kiểm nghiệm sức mạnh kỵ binh Pars chứ?"

Dưới sự chỉ đạo cỏa Govind, tướng Pulakeshin dẫn 1500 và 3000 bộ binh chủ động tấn công.

Cuộc chạm trán đầu tiên diễn ra ở phía tây thành Gujarat, trên một con đường dài chừng 1 farsang, theo đơn vị đo của Pars.

Tướng Pulakeshin cưỡi trên lưng một chiến mã khổng lồ, rút kiếm xông vào giữa làn quân Pars. Hắn đánh bật kiếm và giáo của kỵ binh Pars như những cành cây. Chắc chúng run sợ trước sức mạnh của ta rồi? Kỵ binh Pars tinh nhuệ là thế mà đều tự động dạt ra dọn đường cho ta.

Tay cầm đại đao, Pulakeshin lao về phía Arslan, nhưng khi hắn vừa định áp sát thì một kỵ sĩ mặc chiến giáp đen tuyền cưỡi ngựa ô đã chặn ngang. Mặt trong chiến bào của anh ta đỏ thẫm rực rỡ như tắm trong máu.

"Tránh đường ! Tránh đường!"

Pulakeshin gầm lên bằng vốn tiếng Pars ít ỏi. Kỵ sĩ áo đen chỉ hờ hững đáp.

"Sao thái tử của Pars phải lãng phí thời giờ của mình cho tên tướng quèn như ngươi? Thay vào đó, hãy đường hoàng giao chiến với ta đây. Điện hạ vẫ sẽ thấy mặt ngươi khi ta hái đầu ngươi xuống."

"Nói nhảm!"

Thanh đại đao của Pulakeshin phản chiếu ánh nắng chói chang khi chém xuống đầu kỵ sĩ áo giáp đen, Dariun. Đúng lúc này, một tia sáng khác lóe lên trong mắt kẻ địch và cả chiến mã của anh ta.

Trường kiếm của Dariun chém trúng cổ tay Pulakeshin, rồi không dừng lại cũng không giảm tốc độ, lưỡi kiếm tiếp tục cắt qua cổ đối phương.

Pulakeshin, kẻ được binh lính gọi là hung thần, nay lại đầu lìa khỏi xác chỉ trong phút chốc. Lính Sindhura kinh hoảng trước cảnh tượng đó.

Quân Sindhura cuống cuồng rút lui về thành, đóng kín cổng. Chứng kiến sự dũng mãnh của kỵ binh Pars do Dariun chỉ huy, ngay cả Govind và Tara cũng không khỏi run sợ. Họ quyết định đổi cách thức, cố thủ trong thành để câu giờ, chờ quân tiếp viện từ kinh đô. Cách này không mang lại lợi ích, nhưng lại vô cùng thực tế.

Họa sĩ cung đình tương lai của Pars đã đề xuất với vị vua trẻ tuổi.

"Có một vài cách chiếm thành, nhưng chúng ta không nên lãng phí nhiều thời gian ở đây."

"Ta nên làm gì?"

"Người hãy thử nghĩ xem."

Vào ngày 1 tháng 2, một sứ giả của Pars đã cưỡi ngựa tới trước cổng thành Gujarat, kêu gọi quân Sindhura mở cổng. Người này là một thanh niên lịch lãm với mái tóc màu rượu vang và đôi mắt xanh biếc. Anh ta dẫn theo một người Sindhura trẻ tuổi đóng vai trò dẫn đường và phiên dịch, mỗi người chỉ cầm một thanh kiếm. Sứ giả là Gieve, còn người tháp tùng là Jaswant.

Với khuôn mặt ngạo nghễ và chiếc đàn oud trên tay, Gieve đường hoàng bước đi giữa sảnh lớn của tòa thành. Các cô gái không quên hành động của mình có thể khiến cánh mày râu khó chịu, nhưng vẫn không ngăn được mà ngắm nhìn chàng trai với vẻ si mê.

Được bao ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái cổ vũ, Gieve đến gặp tướng Govind, với gương mặt buồn rầu, khẩn khoản thuyết phục vị tướng quân hãy đầu hàng để tránh đổ máu.

"Đương nhiên điều này không hoàn toàn vô ích. Một khi hoàng tử Rajendra thừa kế ngai vàng Sindhura, ngài sẽ hậu đãi hai vị tướng quân thật xứng đáng. Dù là địa vị hay lãnh thổ, các vị sẽ có được mọi thứ mình muốn. Ta nghĩ đây là một lời đề nghị hết sức thiện ý."

Bởi vì bản thân không phải người cho đi nên Gieve tỏ ra vô cùng hào phóng.

Govind và Tara không trả lời ngay. Dù họ thuộc phe hoàng tử Gadhevi nhưng ban nãy họ đã chứng kiến sức mạnh quân đội Pars đang liên minh với hoàng tử Rajendra rồi. Hơn nữa họ cũng có những tham vọng cá nhân. Govind chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn thiết đãi Gieve, gọi mười cô gái xinh đẹp trong thành đến hầu rượu. Nhân cơ hội này, họ lén vào một gian phòng khác để thảo luận xem nên làm gì. Đúng lúc đó, một người khác bí mật xuất hiện.

Đó chính là Jaswant, thông dịch viên đã tháp tùng Gieve. Jaswant đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho hai vị tướng im lặng.

"Có lẽ hai vị chưa tin tôi. Nhưng anh ta là người Pars, tôi là người Sindhura, vì vậy xin hãy nghe tôi nói đôi lời."

"....Được rồi, nói đi. Chúng ta đang nghe đây."

Jaswant thấp giọng nói với hai vị tướng.

Việc hoàng tử Rajendra mong muốn hai vị hợp tác là hoàn toàn giả dối. Nếu họ bị lừa và theo phe Rajendra thì sẽ bị quy vào tội làm phản mà bị xử tử ngay. Sở dĩ quân Pars đưa ra điều kiện như vậy là để hai vị tướng quân mất cảnh giác. Họ sẽ lẻn qua thành Gujarat lúc nửa đêm, tiến về kinh đô Uraiyur. Đoàn kỵ binh đi trước, còn đoàn xe chở quân lương theo sau. Binh lính trấn giữ thành Gujarat có thể để mặc cho kỵ binh đi qua, chỉ chờ để tấn công quân lương thôi. Dù quân đội Pars có mạnh đến mấy cũng chẳng thế chiến đấu với cái bụng đói được. Cuối cùng, bọn họ sẽ chết ở nơi đất khách. Làm được như thế, hoàng tử Gadhevi chắc chắn sẽ khen ngợi các vị.

"Thú thật, tôi là thuộc hạ của ngài tể tướng Mahendra. Tôi được lệnh của chủ nhân đi theo tiếp cận Rajendra hòng chiếm lấy lòng tin của hắn. Tôi tin hai vị sẽ giúp tôi thực hiện được kế hoạch này."

Jaswant vừa nói vừa tháo khăn xếp quấn trên đầu mình xuống, trong đó có bút tích của Mahendra, nhờ vậy mới thuyết phục được Govind và Tara. Ba người cùng nhau bàn chiến thuật. Tara đề nghị giết Gieve, sứ giả của Pars, nhưng cuối cùng họ lại để Gieve sống sót quay về cho quân Pars khỏi sinh nghi.

Được bao quanh bởi vô vàn rượu ngon gái đẹp, Gieve vừa chơi đàn oud vừa ngả ngớn với các nàng, thỏa sức hưởng thụ. Sau khi Govind khéo léo trả lời, anh ta liền đứng dậy, kính cẩn bắt tay lãnh chúa của pháo đài, đồng thời ôm tạm biệt từng cô gái. Người ta thấy cánh tay Gieve lấp lánh đầy trang sức, hóa ra các cô nàng xinh đẹp đều tặng nhẫn và vòng tay của họ cho anh ta. Tara và những người khác cực kỳ hối hận, cho rằng thật sai lầm khi thả anh ta đi. Tuy nhiên, sự hối tiếc của họ nhanh chóng tan thành mây khói.

Đêm ấy ,quân Pars bí mật nhổ trại, tiến về phía đông dọc theo đường mòn. Các bị sĩ nhét bông hoặc khăn và miệng ngựa, cẩn thận không gây ra một tiếng động nào.

Jaswant, người được giao nhiệm vụ dẫn đường, đã đi về phía nhóm kỵ binh. Anh ta quan sát trong bóng tối với nụ cười gượng gạo.

Chờ thời cơ đến, anh ta núp vào một gốc cây đại thụ, rút từ ống quần một cây pháo sáng, nhưng chưa kịp châm lửa thì một giọng nói vang lên.

"Đêm hôm rồi còn làm việc sao? Chăm chỉ thật đấy, Jaswant."

Chàng trai Sindhura trẻ tuổi giật mình. Anh nhìn bóng người đứng trước mặt, không khỏi nuốt nước bọt.

"....Ngài Gieve...."

"Phải, ngài Gieve, thiên địch của người Sindhura đây. Anh đang làm gì vậy?"

"Ý ngài là sao....?"

"Định gửi tín hiệu cho quân Sindhura cho họ đột kích đúng không? Con mèo đen xảo quyệt, cuối cùng cũng chịu lòi đuôi rồi à?"

"Khoan đã, xin nghe tôi nói!"

Jaswant hét lên và lùi lại. Một cơn gió đêm lướt nhẹ, rồi máu nóng chảy xuống trán anh ta.

"Ồ, kỹ năng không tồi đấy chứ!"

Gieve khẳng định lại suy đoán lúc trước của mình, mỉm cười hài lòng. Đòn tấn công bất ngờ và mạnh mẽ của anh chỉ sượt qua trán Jaswant và chẳng gây ra bao nhiêu thương tích.

Jaswant vứt bỏ pháo sáng và rút kiếm. Anh biết tranh cãi bây giờ chẳng có ích gì. Quân đội Pars có lẽ đã phát hiện ra thân phận thực sự của anh. Giờ đã không còn cách nào khác để thoát khỏi, ngoại trừ dùng vũ lực.

Gieve lướt về phía trước và tung kiếm ra lần thứ hai. Ánh kiếm chói lòa phản chiếu trong mắt Jaswant, và những tia lửa bắn ra khi đôi kiếm chạm nhau khiến khuôn mặt cả hai chiến binh trở nên sống động. Jaswant có phần căng thẳng và mất bình tĩnh, trong khi vẻ tự tin ngời ngời trong đôi mắt xanh thẳm của Gieve.

Cả hai không nói lời nào. Dưới trăng, chỉ có âm thanh của những lưỡi kiếm lồng vào nhau, vang vọng trong tĩnh mịch. Cả hai đều ngang nhau về tốc độ và kỹ thuật. Hai cái bóng di chuyển như m khiêu vũ, vừa tấn công vừa tránh lẫn nhau. Trận chiến kéo dài dường tưởng chừng vô tận. Cuối cùng, Jaswant lại mất thăng bằng khi bước tới tấn công đối thủ, bị chuôi kiếm của Gieve đâm mạnh vào yết hầu.

Kiếm sĩ trẻ tuổi Sindhura ngã xuống. Lúc này, quân lính thành Gujarat đồng mưu với anh ta đang ẩn náu trong khu rừng bên ngoài thành, nín thở chờ quân chủ lực của Pars đ ingang.

Bộ giáp vàng của hoàng tử Arslan nổi bật trong đêm tối. Kỵ sĩ mặc giáp đen đi cạnh cậu ta hẳn là chiến binh dũng mãnh đã giết Pulakeshin chỉ với một nhát kiếm.

"Chà, tên hoàng tử Arslan và tên kỵ sĩ mặc giáp đen đó đi phía trước. Có vẻ mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch rồi."

Thực ra, thiếu niên mặc áo giáp vàng của Arslan là Elam, trong khi người mặc giáp đen là một kỵ binh lực lưỡng khác. Có điều dưới ánh trăng, khó mà phát hiện được.

1 vạn kỵ binh Pars đã dần tách khỏi đoàn xe chở quân lương. Quân Sindhura từ từ tiếp cận phía sau mà không chờ tín hiệu của Jaswant. Bọn họ rút vũ khí, từ từ đến gần những cỗ xe bò và ngựa. Theo lệnh tướng chỉ huy, họ đồng loạt xông lên.

"Tấn công ! Cướp hết quân lương của chúng!"

Quân Sindhura giơ cao vũ khí, xông vào đoàn xe chở ngũ cốc của Pars. Nghe tiếng vó ngựa vang lên trong đêm tối, đoàn xe khựng lại vì sợ hãi.

Tuy nhiên, giấc mơ nắm trong tay chiến thắng của quân Sindhura tan biến trong tích tắc. Khoảnh khắc những tấm vải phủ trên thùng xe gia súc được nhấc lên, những người lính ẩn náu bên trong đó đồng loạt dội cơn mưa tên vào đội quân đang xông đến.

"Khốn kiếp, bị lừa rồi!"

Bọn họ đã mắc mưu kẻ thù một cách nhục nhã. Sự thất bại về tư duy chiến lược này đã cho thấy rõ sự khác biệt trình độ giữa hai lực lượng. Nhìn đồng đội bị giết một cách bất lực. Govind liều lĩnh một mình xông qua phòng tuyến kẻ thù đã vô tình trông thấy một thiếu niên cưỡi ngựa, dù mặc áo giáp bình thường nhưng đang chỉ huy quân lính. Đó không phải chính là thái tử của Pars sao?

"Tên người Pars kia ! Đứng lại đó!"

Govind cầm thương lao về phía Arslan. Đúng lúc ấy, một kỵ binh ở bên cạnh Arslan đã ném cây thương trong tay đi. Nó bay như xé gió, xuyên thẳng qua cổ họng Govind.

Govind chết lặng, chỉ có tiếng loảng xoảng khi thi thể ông ta ngã khỏi lưng ngựa.

Đương nhiên người có thể sở hữu kỹ năng bậc ấy chỉ có mình Dariun. Anh cũng cải trang thành một tay lính quèn, trốn vào đoàn chở ngũ cốc.

Cuối đường, lính của tướng quân Tara cũng lần lượt hy sinh, chỉ còn mình ông ta và Farangis đối đầu nhau.

Tara gầm lên một tiếng như trâu rừng, vung đại đao về phía Farangis. Đó là một đòn đánh có uy lực khủng khiếp, nhưng nữ tư tế xinh đẹp như hóa thân thành cơn gió đêm, lặng lẽ né đòn và phản công không hề báo trước. Ánh trăng chiếu trên thanh kiếm mỏng manh duyên dáng khi cô dễ dàng cắt đầu vị tướng Sindhura.

Sau khi cả Govind và Tara lần lượt tử trận quân Sindhura mau chóng tan rã vì không còn ai chỉ huy. Lúc này, kỵ binh Pars đã chiếm thành công pháo đài dưới sự dẫn dắt của Narsus và Gieve. Khi quân Sindhura bỏ lại hơn 2000 xác chết và cố gắng chạy về thành, họ đã bị bao vây từ các bức tường, buộc phải buông bỏ vũ khí và áo giáp nhằm đổi lấy sự sống. Những ai không đầu hàng thì bỏ trốn đến bất cứ hướng nào không thấy bóng dáng kẻ thù.

Vậy là thành Gujarat đã rơi vào tay quân Pars.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện