Một khu vườn tráng lệ với những cây cỏ, bồn hoa, tượng điêu khắc được sắp xếp khéo léo bên đài phun nước nằm chính giữa con đường lát bằng thứ đá xa hoa bậc nhất. Những bức tranh được vẽ trên nền gạch minh họa đầy đủ câu chuyện về vị vua anh hùng Kai Khosrow từ khi sinh ra đến lúc qua đời.

Lúc trước nơi này thậm chí còn đẹp đẽ hơn. Sau khi bị máu và tro tàn vấy bẩn, vua Innocentius đã ra lệnh phục hồi nhưng khó lòng quay về nguyên trạng.

Trong căn nhà vòm, tulip và vô số loài hoa khác đua nhau nở rộ. Chỉ riêng việc căn nhà kính này tồn tại được sau khói lửa chiến tranh đã là một phép màu. Nó hiển hiện ở đó như thể phô trương sự cách biệt về trình độ kiến trúc cảnh quan của Pars với Luisitania.

Vua Innocentius thở dài.

"Trước vẻ đẹp của Tahamine, ngay cả những đóa hoa cũng như khô héo."

Không ai đáp lại.

"Em có đồng ý không, Guiscard?"

"Đúng là rất đẹp." Guiscard trả lời, cố giữ cho giọng mình có vẻ mơ hồ để người ta không nhận thấy hắn đang đáp một cách cộc lốc.

Đã có nhiều lúc chính Guiscard cũng bị nhan sắc của Tahamine mê hoặc nhưng giờ hắn đã từ bỏ, từ bỏ dứt khoát và coi bà ta chỉ như một công cụ chính trị hoặc ngoại giao. À không, đúng ra đó đã là mục tiêu của hắn ngay từ đầu, chẳng qua hắn chỉ phân tâm đôi chút mà thôi. Điều này khiến hắn càng thấy khó chịu hơn với người anh trai, kẻ si mê sắc đẹp của Tahamine mà không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Trong lúc này, Tahamine đang ngồi trên chiếc ghế đan từ cây liễu gai trong căn nhà vòm, ngắm nhìn những đóa tulip, không rõ đang nghĩ gì. Guiscard không có chút ảo tưởng ngọt ngào nào giống như anh trai mình. Thay vào đó, lòng hắn chỉ đầy nghi ngờ và cảnh giác, bởi hắn vẫn thấy mình bị thu hút bởi sự kiều diễm của Tahamine.

"Anh trai thân mến."

Hắn cố tình cao giọng, không phải để đánh thức nhà vua mà để cảnh tỉnh bản thân.

"C-chuyện gì thế, em trai?"

"Xin lỗi đã đưa ra một vấn đề vô vị thế này, nhưng chẳng phải anh gọi em tới để bàn về chuyện của Bodin và các Hiệp sĩ Dòng đền sao?"

"Ồ phải, phải ! Guiscard, ôi Guiscard, chúng ta phải làm gì đây?"

Guiscard câm lặng.

"Ôi người anh em yêu dấu của ta ơi, em có nghĩ những tên hiệp sĩ đó quá vội vàng khi phán xét mọi thứ như vậy không? Có những vấn đề ta đáng lẽ phải được quyền quyết định, hơn nữa nó còn liên quan đến quốc gia. Sao họ không chịu hiểu gì cả? Họ không biết từ trước đến nay ta đã cống hiến biết bao nhiêu cho giáo hội sao? Chẳng lẽ lũ ngốc đó không hiểu thế nào là lòng biết ơn sao?"

Giờ anh mới nhận ra à? Dù cười lạnh trong đầu với suy nghĩ đó nhưng Guiscard biết mình không thể nói thẳng ra.

"Thực sự thì, những tên như Bodin và tay sai của lão chỉ là một lũ ngu dốt không thể cứu chữa..."

Bỗng nhiên, Guiscard giật mình và im bặt. Mải mê tranh đấu với tổng giám mục Bodin khiến hắn quên đi một chuyện hết sức quan trọng.

"Không thể nào, anh trai ơi ! Anh đã không nói cho hoàng hậu biết chuyện Andragoras còn sống và đang bị cầm tù đấy chứ?"

Sự thay đổi mạnh mẽ trong giọng điệu của người em trai khiến Innocentius giật mình. Ông ta chớp mắt vài lần, rồi hốt hoảng lắc đầu như muốn nói : ta thề ta không hề nói ra chuyện đó.

"Tốt lắm, đúng là em không nhìn lầm anh."

Một người em mà nói với anh trai, lại còn là đức vua của mình như thế thì vô cùng bất kính.

Để giữ thông tin về vua Andragoras ở trạng thái mơ hồ, Guiscard đã tính toán rất kỹ. Giả sử vua Andragoras được xác nhận là đã chết thì hoàng tử Arslan chưa bị bắt kia có thể tuyên bố mình là vua kế vị, sau đó tập hợp các lực lượng chống Lusitania trên toàn quốc. Dù người dân có thể không hài lòng với cách cai trị của Pars từ trước đến nay, nhưng nếu phải chọn giữa Pars và Lusitania, đương nhiên họ sẽ ủng hộ hoàng tử Arslan.

Hơn nữa, Guiscard không muốn phế truất vua Andragoras khi chưa biết ý định thực sự của hoàng hậu Tahamine. Nếu giết ông ta ngay, đến khi nghĩ "khỉ gió, lẽ ra phải để hắn sống" thì đã quá muộn rồi.

Thận trọng là trên hết.

.

Lúc này, tại phòng riêng của tổng giám mục Bodin, chỉ huy của binh đoàn Hiệp sĩ Dòng đền, Hildigo đang nhiệt tình tâng bốc chủ nhà.

"Ngài có nghĩ đã đến lúc ta nên hạ bệ đức vua Innocentius không, thưa ngài?"

Bodin, người đang đối thoại cùng chỉ huy hiệp sĩ, mân mê ngón tay trên cằm đầy đăm chiêu.

"Làm thế thì vội vàng quá. Ông ta tuy là một vị vua chẳng ra gì nhưng cũng đã góp nhiều công lao."

"Nhưng vua của Lusitania không thể chỉ là một vị vua thông thường chịu trách nhiệm cai quản quốc gia, mà còn phải là một vị thánh, một hiện thân của thiên đàng cho những tín đồ Yadabaoth. Chỉ riêng việc để một phụ nữ ngoại đạo mê hoặc thôi là đủ tước quyền cai trị của hắn rồi."

"Đúng như ngài nói, nhưng ai sẽ thay thế vua Innocentius đây? Vì ông ta không có con cái nên người họ hàng gần gũi nhất là công tước Guiscard. Ngài có nghĩ đó là một ý hay không?"

"Không có gì để phàn nàn về năng lực của ngài công tước. Nhưng tôi cho là thái độ của ông ta với những tên ngoại đạo còn nhún nhường hơn cả với hoàng huynh của mình."

"Đúng. Tên hoàng tử khốn khổ đó coi trọng giàu sang, quyền lực hơn cả ý muốn của chúa."

Bodin nhổ một bãi nước bọt đầy kinh tởm. Lão là người rất giỏi moi móc lỗi lầm của người khác. Nếu Guiscard nghe thấy những lời này thì cũng chỉ cười nhạt mà thôi.

"Chúng ta không thể tìm một ai khác mang trong mình dòng máu hoàng thất hay sao?"

"Hửm...?" Bodin nghiêng đầu, "Có ai khác à?"

"Miễn là mang huyết thống hoàng gia thì trẻ con cũng được."

"Ta hiểu rồi, đúng là cũng có."

Bodin chỉ cân nhắc đến đối tượng là người lớn, nhưng như Hildigo đã nói, nếu nhà vua là một con rối thì rõ ràng thao túng một thiếu niên hay trẻ sơ sinh cũng không quan trọng. Trái lại, như thế còn dễ kiểm soát hơn. Giờ nghĩ lại, chẳng phải khi còn trẻ, Innocentius cũng tin vào những lời nói của các giáo sĩ một cách tuyệt đối không chút nghi ngờ hay sao. Có lẽ giờ ông ta đã bắt đầu trưởng thành. Hoặc là ông ta bị những kẻ vô đạo làm cho mê muội, coi thường ý chúa.

"Đức ngài thấy đấy, chẳng ai muốn toàn bộ quyền lực chính trị và tôn giáo đều tập trung trong tay một người như nhà vua, phải không?"

Nghe những lời này, đôi mắt Bodin lóe sáng nhưng lão không nói gì cả.

Hildigo cố tình hạ giọng.

"Giống như bây giờ, chỉ vì nhà vua, người có vai trò tối cao trong cơ quan tôn giáo sa đọa vì một phụ nữ ngoại đạo khiến cho cả nước và đức tin rơi vào khủng hoảng lớn."

Bodin vẫn im lặng.

"Nếu nhà vua bị phế truất, phải cắt đứt toàn bộ quyền lực hoàng gia và quyền lực tôn giáo của ông ấy. Thưa ngài, ngài nên đứng lên lãnh nhận thẩm quyền tôn giáo ấy thay nhà vua và phong mình làm Giáo hoàng.

"Chuyện như vậy không nói bừa được đâu, người an hem Hildigo."

Bodin nhỏ giọng để không bị nghe lén, nhưng dường như ông ta cũng không từ chối lời đề nghị này.

Nếu người bạn đồng hành nói hãy tự mình giành lấy ngai vàng, chắc chắn Bodin sẽ không buồn cân nhắc. Nhưng nếu trở thành giáo hoàng thì lại là vấn đề khác. Vua gắn với quyền lực trần gian, xa rời con đường thánh thiện, còn giáo hoàng lại bảo vệ vinh quang của Thiên đường, hai vai trò hoàn toàn tách biệt nhau.

Không lâu sau, Hildigo rời đi. Vừa ra khỏi phòng, gã liền tặc lưỡi. Gã đã mong chờ một phần thưởng vật chất nào đó nhưng Bodin thậm chí còn không nhận ra.

"Tên mục sư khôn lỏi nửa mùa. Ta đã cố gắng thể hiện thiện chí mà tên khốn đó không có chút lòng biết ơn nào, dù là nhỏ nhất."

Đối với Hildigo, chuyện này rất đáng để bụng.

Sau khi xâm lược Pars, cướp bóc tùy ý, ôm trong tay cả núi châu báu và vô vàn phụ nữ đẹp, gã có nên quay về Lusitania không, hay nên ở hẳn tại Pars để cai trị nhiều năm, hút khô vùng đất màu mỡ này?

Đối với những người Lusitania như Hildigo, dân ngoại đạo ở Pars chẳng là gì ngoài đối tượng cai trị và cướp bóc. Ở Maryam, rất nhiều máu đã đổ xuống nhưng lại chẳng thu được bao nhiêu. Đó là một quốc gia đầy kiêu hãnh về nền văn hóa và nguồn gốc cổ xưa, nhưng đất đai cằn cỗi và chẳng có bao nhiêu vàng bạc.

Vậy mà Hildigo đã kiếm về được một khoản lợi nhuận kha khá bằng cách bán hơn 500000 đàn ông và phụ nữ đi làm nô lệ cho nhiều nước khác nhau. Không những thế, hắn còn chiếm đoạt vô số thiếu nữ xinh đẹp về làm của riêng.

Dân Maryam cũng là những người đồng đạo Yadabaoth, nhưng lại không chịu thừa nhận quyền lực tôn giáo của vua Lusitania, cho nên họ cũng không khác nhiều với những nước ngoại đạo Pars và Misr. Mà đã là ngoại đạo thì tàn bạo cỡ nào cũng chẳng sao.

So với Maryam thì Pars thịnh vượng hơn nhiều. Bỏ đói bản thân trước khi thỏa sức tận hưởng bữa tiệc không phải là ngu ngốc lắm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện