Trước khi rời kinh đô lần nữa, Hilmes ghé thăm Sam trên giường bệnh.

Về phần Sam, vết thương của ông ta phục hồi khá tốt nhưng tinh thần lại xuống dốc nặng nề khi biết danh tính thực sự của tên mặt nạ bạc kia lại là người con trai mồ côi của vua Osroes đệ ngũ. Có lẽ Sam đã vô cùng thất vọng khi bản thân còn sống sót để đối diện với điều này. Hilmes hiểu điều đó nên không thúc ép ông ta. Hắn muốn Sam làm đồng minh của mình với bất cứ giá nào.

"Vậy ngài đã quyết định chưa?"

Ánh nắng lọt qua ô cửa sổ, phản chiếu lên tấm mặt nạ bạc.

Nhìn chằm chằm tấm mặt nạ ấy bằng ánh mắt thê lương, Sam thở dài. Cuối cùng, ông mở miệng.

"Thưa điện hạ, những kẻ xâm lược vương quốc chúng ta là những tên Lusitania hung bạo. Người sẽ đánh đuổi chúng đi chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Hilmes quả quyết gật đầu.

"Ta không cần đến lũ rác rưởi đó nữa. Ta sẽ loại bỏ chúng ngay khi có cơ hội."

Nghe câu này, Sam nâng cơ thể quấn đầy băng của mình dậy, chật vật bước xuống giường. Sau đó, ông quỳ một gối xuống thảm, cúi đầu cung kính.

"....Thần xin nguyện trung thành với vị vua hợp pháp."

Và như thế, Hilmes chính thức có được một thuộc hạ xứng đáng đầu tiên của riêng mình thay vì mượn từ cha con Kharlan và Zandeh.

.

Những vụ hành quyết diễn ra công khai ở một quảng trường tại Ecbatana.

Người bị giết hại thuộc nhiều tầng lớp khác nhau nhưng đều có một điểm chung là bị các tín đồ Yadabaoth kết tội có hành vi chống lại chúa trời. Ngoài các tư tế thờ cúng những vị thần theo tín ngưỡng Pars, còn có gái mại dâm cùng khách làng chơi, những người biểu diễn xiếc trên đường phố, người hát rong, thợ điêu khắc ra các bức tượng thần, họa sĩ vẽ tranh thần thánh...Hôm ấy, có hơn ba trăm người cả nam và nữ bị chặt đầu trên bục bằng rìu. Những âm thanh la hét, chửi rủa, kêu khóc, cầu xin vang vọng khắp nơi nhưng chỉ có tiếng kêu của lũ quạ đáp lại.

Trong đám đông đứng xem ấy có một người nô lệ nọ. Không biết anh ta có phải nô lệ hay không, bởi đôi mắt ánh lên sự thông minh quả quyết mà không nô lệ nào có, dù bề ngoài cũng rách rưới đói khổ không khác gì.

Không lâu sau, người đàn ông da đen ấy tách khỏi đám đông, đi vào một con hẻm. Anh ta cẩn thận viết một lá thư trên mặt bàn thô sơ rồi cuộn lại.

Sau đó, anh ta mở chiếc lồng lớn, một con chim ưng liền nhảy ra. Lúc anh ta bước ra khỏi căn nhà với chú chim ưng trên tay thì bỗng nhiên :

"Này, tên nô lệ kia!"

Nghe tiếng quát, người nô lệ da đen vội liếc nhìn chú chim ưng.

Một người đàn ông đeo mặt nạ bạc đang quan sát anh ta trên lưng ngựa. Người nô lệ cố giấu mảnh giấy đi nhưng gã mặt nạ, Hilmes đã nhìn thấy.

"Ngươi không phải chỉ là một nô lệ bình thường."

Nô lệ không biết chữ, Hilmes đã nhìn thấy nét chữ thấp thoáng trên mảnh giấy.

Người áo đen lập tức thả chú chim ưng đi.

"Bay đi Sorush ! Bay tới chỗ ngài Kishward...."

"Sứ giả sinh mệnh" vỗ cánh, chuẩn bị tung mình. Nhưng ngay khi nó vừa cố gắng bay lên, một tia sáng bạc lóe ra dưới tay Hilmes.

Một mũi dao găm đâm xuyên cái bụng mềm mại của chú chim ưng. Nó chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thê lương, chao đảo một hồi rồi rơi xuống. Trên mặt đất, nó vẫn cố gắng đập cánh hai ba lần, nhưng rồi tắt thở.

Người đàn ông da đen hét lên trong đau xót và phẫn nộ. Anh ta rút thanh đoản kiếm của mình, lao về phía Hilmes.

Hilmes nhăn mày khó chịu, vung lưỡi gươm.

Trong nháy mắt, cánh tay phải lực lưỡng của người nô lệ bị cắt cụt đến khuỷu.

Máu tươi phun ra, sau đó là cơ thể to lớn của anh ta ngã vật xuống, quằn quại trong đau đớn.

Hilmes xuống ngựa, đá bay cánh tay lăn lóc trước mũi giày của mình.

Hắn chĩa mũi kiếm vào người đang lăn lộn trên cát.

"Ngươi là con chó của ai? Thằng nhãi con của Andragoras? Hay là gián điệp da đen của các nước phía nam?"

Người đó không trả lời, chỉ gắng sức nhịn cơn đau với hàm răng nghiến chặt. Hilmes thọc mũi kiếm của mình vào giữa hai hàm răng người đó.

"Nếu ngươi không nói chuyện thì ta e là ngươi không cần cái lưỡi đó đâu nhỉ?"

Người da đen nọ vẫn kiên quyết không trả lời. Anh ta trừng trừng nhìn thẳng qua khe hẹp của tấm mặt nạ bạc với cặp mắt cháy rực. Hilmes không đời nào tha thứ cho kẻ dám dùng thái độ ấy trước nhà vua chân chính.

Chỉ một nhát vung cổ tay, hắn chém ngang mặt người da đen nọ, khiến máu và những mảnh răng bắn tứ tung. Người đó cúi xuống, ôm cái miệng đầy máu, nhưng không phát ra bất cứ tiếng gào thét nào.

Thanh trường kiếm đâm xuyên qua hàm anh ta.

Thuộc hạ trung thành của marzban Kishward đã ngã xuống trút hơi thở cuối cùng khi chưa thể báo cáo nửa lời với chủ nhân về kẻ thù.

Đậu trên vai "Tahir" Kishward, "Sứ giả thần chết" bỗng nhiên run lên bần bật. Nó phát ra một tiếng kêu nhỏ nhưng chói tai.

"Sao thế Azrael?" Kishward hỏi, bỗng thấy có linh cảm chẳng lành, "Có chuyện gì xảy ra với Sorush, người anh em của mày sao....?"

Chú chim ưng không đáp lời. Nó chỉ rúc vào vai Kishward như thể muốn bảo vệ cho chủ nhân của mình, hay đòi hỏi sự che chở. Có lẽ nó cảm nhận được bằng một cách nào đó nằm ngoài khả năng con người, rằng ở kinh đô Ecbatana, người anh em của nó đã không qua khỏi.

----------------------

Lời editor :

Chi tiết sáng tạo của Arakawa sensei.

Trên đường quay về Ecbatana dưới sự hộ tống của lính dưới quyền Guiscard, Hilmes đã cứu một cô gái mù khỏi bị những tên lính này làm nhục, bởi cô gái khiến hắn nhớ đến "ai đó". Hắn cũng có lòng trắc ẩn, cũng đối xử tốt với thuộc hạ, cũng có nhiều điểm đáng nể. Vậy đấy, không sợ phản diện ác, chỉ sợ phản diện đã đáng thương lại còn si tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện