Bầu không khí chợt thay đổi, không phải trong trẻo nhẹ nhàng hơn, mà là căng thẳng nặng nề. Dù có là một chiến binh tầm thường cũng cảm nhận được, chứ đừng nói Hilmes.
“Ai? Kẻ nào ở đó?”
Giọng Hilmes xuyên qua bóng tối. Giờ đây, hắn đang ở phòng nghị sự một mình. Hoàng tử che nửa khuôn mặt bên phải bằng chiếc khăn quấn quanh đầu, hầu như luôn ngồi tại căn phòng rộng lớn này khi không chỉ huy trận chiến trên tường thành. Sự ám ảnh về ngai vàng cho thấy nội tâm bất an của Hilmes. Hăn sợ rằng nếu rời khỏi nơi này, nó sẽ bị tước khỏi tay hắn. Hắn khao khát từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng đến khi chiếm được rồi, hắn chỉ cảm thấy bất an và sợ hãi.
Sự bất an ấy bộc phát thành nỗi kinh hãi ngạc khi hắn trông thấy kẻ thù cũ của mình ngay trước mặt. Hilmes nhảy dựng dây, nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
“Andragoras….”
Nhà vua đáp lại tiếng kêu hoang mang của Hilmes bằng tiếng cười đầy ẩn ý.
“Đã lâu không gặp, Hilmes, em trai ta.”
“Ta không cần ngươi phải chào đón trang trọng như vậy.”
Hilmes cười khẩy đáp lại, nhưng ngoài sự phấn khích, hắn còn sững sờ vì một câu nói khác. Andragoras gọi hắn là gì? Hilmes là cháu trai của Andragoras, không phải em trai ông ta.
Andragoras làm ngơ sự bàng hoàng ấy của Hilmes, chỉ tiến lên bằng những bước chân hùng dũng. Ông ta nhìn Hilmes đặt tay lên chuôi kiếm nhưng không hề bận tâm.
“Nếu muốn đấu, ta có thể đấu với ngươi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trước đó, chúng ta vẫn có thể trò chuyện đôi câu phải không? Bởi vì trước đây chỉ có cơ hội gặp nhau trong hầm ngục.”
Andragoras tựa thân hình to lớn vào cột đá cẩm thạch có đường kính lên tới 1 gaz. Âm thanh ken két của bộ giáo khiến Hilmes căng thẳng.
Hilmes kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, dù kể từ trận Atropatene năm ngoái, hắn vẫn luôn là kẻ nắm lợi thế nhiều hơn….
“Mọi chuyện bắt đầu từ triều đại của cha ta, vua Gotarzes.”
Andragoras bắt đầu nói, Hilmes không có ý định ngăn cản ông ta. Có một sức mạnh khó lý giải ngăn hắn làm như thế. Hắn vẫn đứng yên với bàn tay đặt trên đốc kiếm, cứng đờ như bức tượng biết hít thở.
Sự thật ấy ai ai cũng biết. Sau khi vua Gotarzes lên ngôi, người người tôn vinh ông vì sự thông thái và quả cảm của mình. Bản thân ông cũng lập được vô số thành tựu. Ông bốn lần đẩy lùi cuộc xâm lăng của các nước láng giềng, xây dựng thành phố, tạo kênh dẫn nước, mở rộng các trương học. khuyến khích học tập và phát triển nghệ thuật. Đồng thời, ông chọn ra nhiều người tài, bổ nhiệm họ làm thống đốc hoặc quan chức địa phương. Ông giáng chức những kẻ tham lam, thả tự do cho người vô tội, cung cấp thuốc men thực phẩm cho dân chúng vùng thiên tai.
Tuy rằng đa phần cuộc đời mình, vị minh quân ấy luôn sáng suốt, nhưng cũng có khi ông hồ đồ. Thay vì nghe lời khuyên của các tướng lĩnh, cận thần đáng tin cậy, ông chọn nghe theo các nhà tiên tri, thầy phù thủy không rõ lai lịch. Những người này giúp ông ta dự đoán cách để một cuộc chiến vốn không thuận lợi có thể lật ngược thế cờ, và sự thật xác minh điều đó. Quyền lực cả về quân sự lẫn chính trị không còn nằm trong tay những người có tài và có tâm. Một vị tướng hết lòng khuyên can đã bị nhà vua xử tử vì xúc phạm thần thánh. Từ đó trở đi, không ai dám nói một lời, chỉ lặng lẽ rời bỏ triều đình.
“Lũ ma quỷ ấy sẽ nhân cơ hội tấn công tâm trí ngu muội của con người.”
Có sự ghê tởm không hề che giấu trong giọng điệu của Andragoras. Ông ta căm ghét sự mê tín. Sau khi lên ngôi, ông giết rất nhiều kẻ tự xưng là nhà tiên tri không rõ nguồn gốc. Chứng kiến người cha từng một thời lỗi lạc nay trở nên mê tín và tầm thường, chàng trai trẻ Andragoras hận đến nghiến răng. Dù ông ta cũng từng vì thành kiến mà đuổi Narsus, lãnh chúa Dailam khỏi triều đình, nhưng thời trẻ, ông đã từng một lòng lo nghĩ cho đất nước và cha mình.
Anh trai Andragoras, Osroes vâng lời cha hơn em trai, cũng biết cách lấy lòng hơn. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi sau một đêm. Bởi vì người cha ấy đã chiếm đoạt vợ của Osroes. Theo lời kẻ nào đó xúi bẩy, nhà vua nói Osroes ốm yếu không có khả năng sinh con, nhưng để bảo toàn vương vị của Pars, phải có một đứa con cùng huyết thống kế thừa ngai vàng. Osroes vô cùng căm giận sự mù quáng của cha nhưng lại không thể nào từ chối. Toàn thân hắn run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, dâng vợ cho nhà vua.
Hilmes lặng người lắng nghe. Hắn muốn gầm lên “Dối trá!”, rồi đâm thanh kiếm của mình vào miệng Andragoras, kẻ đang dùng chuyện hoang đường lừa gạt mình, nhưng không hiểu sao lại bất lực. Andragoras vẫn tiếp tục nói, còn Hilmes vẫn không thể cử động một ngón tay.
“Ta đã bàn với anh trai mình và cùng đi đến kết luận. Thay vì ngồi yên nhìn danh tiếng người được gọi là Vua của các vị vua tan thành tro bụi. thà rằng ta giữ lấy bí mật ấy….”
“….”
“Ngươi hiểu ý ta không, Hilmes?”
Andragoras nhếch môi, lộ ra hàm răng sáng bóng. Hilmes khẽ mở miệng nhưng không một âm thanh nào được thốt lên.
Andragoras tựa hồ biết trước điều này. Không đợi đối phương trả lời, ông ta tiếp tục nói.
“Nếu ngươi còn chưa hiểu, ta thẳng thắn cho ngươi biết. Ta và anh trai đã giết cha mình.”
Lúc này, giọng Andragoras trầm xuống như đang thì thầm.
“Chúng ta đã giết cha, nhưng ta nói thật, anh trai Osroes của ta nhiệt tình với âm mưu này hơn ai hết. Đó là bởi người vợ yêu quý của hắn đã bị cha cướp đi.”
“Cha ta….”
Hilmes cố gắng thều thào nhưng Andragoras chỉ khinh bỉ nhìn hắn.
“Ngươi gọi ai là cha? Vua Gotarzes? Hay là Osroes đệ ngũ? Vì sau này khi lên ngôi, ngươi định nhận mình là con ai để xác nhận thân phận?”
“Im đi!”
Hilmes gầm lên, tay đã nắm chặt được chuôi kiếm nhưng không thể rút ra, cũng không thể di chuyển. Hắn cảm thấy chỉ cần bước lên một bước, quá khứ sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Hắn đứng đó trong nỗi bang hoàng, đầu như sôi lên và sắp nổ tung.
Trời về khuya khi những bí mật của hoàng gia xứ Pars dần dần lộ diện. Kishward đã không còn việc gì. Anh rời khỏi đường ngầm và quay về lều của mình, chợt nghe thấy tiếng rít khe khẽ. Anh vén góc lều, rồi một sinh vật bay ra, đón chào chủ nhân của mình trong niềm vui hân hoan. Hóa ra là Azrael.
Kishward hết sức kinh ngạc.
“Thái tử điện hạ, sao người lại ở đây?”
Azrael ở đâu thì thái tử ở đó, hay đúng hơn thì phải nói ngược lại. Arslan cùng các thuộc hạ tiến vào lều. Căn lều lúc đầu trống trải, giờ đã đầy ắp người ngồi.
Arslan nhanh chóng tường thuật lại sự việc : Jaravant và Jimsa quy về dưới trướng của chàng, họ cùng nhau đánh bại quân Lusitania trên bình nguyên Atropatene, đồng thời đuổi em trai vua nước địch, công tước Guiscard về Maryam. Lần này, họ đến để gặp nhà vua. Nghe thái tử Arslan giải thích, Kishward liền gật đầu.
“Quả là tin tốt lành. Điện hạ không bị thương chứ?”
“Ta chỉ đứng quan sát trận chiến mà thôi. Các thuộc hạ hết lòng chiến đấu bảo vệ ta. Đừng lo lắng, ta vẫn an toàn.”
Lúc này, Arslan không chút hoảng sợ. Sau những tháng ngày rèn luyện, giờ chàng đã ý thức rõ trách nhiệm của một vị vua. Kishward không khỏi mừng thầm.
“Vậy làm sao điện hạ vào được trong này?”
“Tus đã dẫn đường.”
Nghe thái tử nói, Kishward mới nhận ra người chiến binh chuyên dùng xích sắt đang lặng lẽ đứng ở cửa lều, không nói câu nào. Arslan tiếp tục.
“Isfan cũng giúp đỡ ta nhiều. Anh ta gọi người chạy đi chỗ khác, đánh lạc hướng quân lính.”
“Chao ôi ! Quân ta đầy kẻ phản phúc !”
Kishward nói đùa, nhưng anh cũng thật sự khó tin khi nhìn Arslan. Có thể nào đó là khả năng thao túng tâm lý? Sau khi tiếp xúc với Arslan, bất cứ ai, dù ban đầu có mục đích gì, cũng dần quay sang ủng hộ chàng. Có lẽ Arslan có những tố chất tuyệt vời để trở thành đấng minh quân.
Kishward cũng báo cáo tình hình hiện tại cho thái tử. Vua Andragoras nói ông ta muốn đàm phán với Hilmes nên đã vào cung điện một mình, cho nên thái tử không thể gặp nhà vua.
“Vậy ta muốn gặp hoàng hậu.”
“Hoàng hậu….”
Kishward đột nhiên im lặng. Đối với Arslan, yêu cầu đó là đương nhiên, nhưng ai cũng biết hoàng hậu Tahamine, mẹ của thái tử, luôn đối xử lạnh lùng, thờ ơ với con trai mình đến mức nào. Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, khiến Kishward rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Đừng ngăn cản, ngài Kishward. Thái tử muốn găph ta, ta cũng có chuyện muốn nói với thái tử.”
Kishward hơi giật mình vì anh biết chủ nhân giọng nói ấy là ai. Hoàng hậu Tahamine xuất hiện ngay cửa lều với tấm khăn che mặt. Tus vội vàng lùi lại, những người khác đều quỳ xuống, chỉ có Gieve là phải do dự mất một lúc mới quỳ.
Gieve nhìn chằm chằm vị hoàng hậu với ánh mắt chế nhạo nhưng tấm khăn đã che đi biểu cảm của bà. Bà không nói gì với những người này nhưng yêu cầu đã hết sức rõ ràng. Kishward phất tay ra hiệu, các thuộc hạ của thái tử đều lui đi. Cuối cùng, trong lều chỉ còn lại hoàng hậu Tahamine cùng thái tử Arslan.
“Ai? Kẻ nào ở đó?”
Giọng Hilmes xuyên qua bóng tối. Giờ đây, hắn đang ở phòng nghị sự một mình. Hoàng tử che nửa khuôn mặt bên phải bằng chiếc khăn quấn quanh đầu, hầu như luôn ngồi tại căn phòng rộng lớn này khi không chỉ huy trận chiến trên tường thành. Sự ám ảnh về ngai vàng cho thấy nội tâm bất an của Hilmes. Hăn sợ rằng nếu rời khỏi nơi này, nó sẽ bị tước khỏi tay hắn. Hắn khao khát từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng đến khi chiếm được rồi, hắn chỉ cảm thấy bất an và sợ hãi.
Sự bất an ấy bộc phát thành nỗi kinh hãi ngạc khi hắn trông thấy kẻ thù cũ của mình ngay trước mặt. Hilmes nhảy dựng dây, nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
“Andragoras….”
Nhà vua đáp lại tiếng kêu hoang mang của Hilmes bằng tiếng cười đầy ẩn ý.
“Đã lâu không gặp, Hilmes, em trai ta.”
“Ta không cần ngươi phải chào đón trang trọng như vậy.”
Hilmes cười khẩy đáp lại, nhưng ngoài sự phấn khích, hắn còn sững sờ vì một câu nói khác. Andragoras gọi hắn là gì? Hilmes là cháu trai của Andragoras, không phải em trai ông ta.
Andragoras làm ngơ sự bàng hoàng ấy của Hilmes, chỉ tiến lên bằng những bước chân hùng dũng. Ông ta nhìn Hilmes đặt tay lên chuôi kiếm nhưng không hề bận tâm.
“Nếu muốn đấu, ta có thể đấu với ngươi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trước đó, chúng ta vẫn có thể trò chuyện đôi câu phải không? Bởi vì trước đây chỉ có cơ hội gặp nhau trong hầm ngục.”
Andragoras tựa thân hình to lớn vào cột đá cẩm thạch có đường kính lên tới 1 gaz. Âm thanh ken két của bộ giáo khiến Hilmes căng thẳng.
Hilmes kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, dù kể từ trận Atropatene năm ngoái, hắn vẫn luôn là kẻ nắm lợi thế nhiều hơn….
“Mọi chuyện bắt đầu từ triều đại của cha ta, vua Gotarzes.”
Andragoras bắt đầu nói, Hilmes không có ý định ngăn cản ông ta. Có một sức mạnh khó lý giải ngăn hắn làm như thế. Hắn vẫn đứng yên với bàn tay đặt trên đốc kiếm, cứng đờ như bức tượng biết hít thở.
Sự thật ấy ai ai cũng biết. Sau khi vua Gotarzes lên ngôi, người người tôn vinh ông vì sự thông thái và quả cảm của mình. Bản thân ông cũng lập được vô số thành tựu. Ông bốn lần đẩy lùi cuộc xâm lăng của các nước láng giềng, xây dựng thành phố, tạo kênh dẫn nước, mở rộng các trương học. khuyến khích học tập và phát triển nghệ thuật. Đồng thời, ông chọn ra nhiều người tài, bổ nhiệm họ làm thống đốc hoặc quan chức địa phương. Ông giáng chức những kẻ tham lam, thả tự do cho người vô tội, cung cấp thuốc men thực phẩm cho dân chúng vùng thiên tai.
Tuy rằng đa phần cuộc đời mình, vị minh quân ấy luôn sáng suốt, nhưng cũng có khi ông hồ đồ. Thay vì nghe lời khuyên của các tướng lĩnh, cận thần đáng tin cậy, ông chọn nghe theo các nhà tiên tri, thầy phù thủy không rõ lai lịch. Những người này giúp ông ta dự đoán cách để một cuộc chiến vốn không thuận lợi có thể lật ngược thế cờ, và sự thật xác minh điều đó. Quyền lực cả về quân sự lẫn chính trị không còn nằm trong tay những người có tài và có tâm. Một vị tướng hết lòng khuyên can đã bị nhà vua xử tử vì xúc phạm thần thánh. Từ đó trở đi, không ai dám nói một lời, chỉ lặng lẽ rời bỏ triều đình.
“Lũ ma quỷ ấy sẽ nhân cơ hội tấn công tâm trí ngu muội của con người.”
Có sự ghê tởm không hề che giấu trong giọng điệu của Andragoras. Ông ta căm ghét sự mê tín. Sau khi lên ngôi, ông giết rất nhiều kẻ tự xưng là nhà tiên tri không rõ nguồn gốc. Chứng kiến người cha từng một thời lỗi lạc nay trở nên mê tín và tầm thường, chàng trai trẻ Andragoras hận đến nghiến răng. Dù ông ta cũng từng vì thành kiến mà đuổi Narsus, lãnh chúa Dailam khỏi triều đình, nhưng thời trẻ, ông đã từng một lòng lo nghĩ cho đất nước và cha mình.
Anh trai Andragoras, Osroes vâng lời cha hơn em trai, cũng biết cách lấy lòng hơn. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi sau một đêm. Bởi vì người cha ấy đã chiếm đoạt vợ của Osroes. Theo lời kẻ nào đó xúi bẩy, nhà vua nói Osroes ốm yếu không có khả năng sinh con, nhưng để bảo toàn vương vị của Pars, phải có một đứa con cùng huyết thống kế thừa ngai vàng. Osroes vô cùng căm giận sự mù quáng của cha nhưng lại không thể nào từ chối. Toàn thân hắn run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, dâng vợ cho nhà vua.
Hilmes lặng người lắng nghe. Hắn muốn gầm lên “Dối trá!”, rồi đâm thanh kiếm của mình vào miệng Andragoras, kẻ đang dùng chuyện hoang đường lừa gạt mình, nhưng không hiểu sao lại bất lực. Andragoras vẫn tiếp tục nói, còn Hilmes vẫn không thể cử động một ngón tay.
“Ta đã bàn với anh trai mình và cùng đi đến kết luận. Thay vì ngồi yên nhìn danh tiếng người được gọi là Vua của các vị vua tan thành tro bụi. thà rằng ta giữ lấy bí mật ấy….”
“….”
“Ngươi hiểu ý ta không, Hilmes?”
Andragoras nhếch môi, lộ ra hàm răng sáng bóng. Hilmes khẽ mở miệng nhưng không một âm thanh nào được thốt lên.
Andragoras tựa hồ biết trước điều này. Không đợi đối phương trả lời, ông ta tiếp tục nói.
“Nếu ngươi còn chưa hiểu, ta thẳng thắn cho ngươi biết. Ta và anh trai đã giết cha mình.”
Lúc này, giọng Andragoras trầm xuống như đang thì thầm.
“Chúng ta đã giết cha, nhưng ta nói thật, anh trai Osroes của ta nhiệt tình với âm mưu này hơn ai hết. Đó là bởi người vợ yêu quý của hắn đã bị cha cướp đi.”
“Cha ta….”
Hilmes cố gắng thều thào nhưng Andragoras chỉ khinh bỉ nhìn hắn.
“Ngươi gọi ai là cha? Vua Gotarzes? Hay là Osroes đệ ngũ? Vì sau này khi lên ngôi, ngươi định nhận mình là con ai để xác nhận thân phận?”
“Im đi!”
Hilmes gầm lên, tay đã nắm chặt được chuôi kiếm nhưng không thể rút ra, cũng không thể di chuyển. Hắn cảm thấy chỉ cần bước lên một bước, quá khứ sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Hắn đứng đó trong nỗi bang hoàng, đầu như sôi lên và sắp nổ tung.
Trời về khuya khi những bí mật của hoàng gia xứ Pars dần dần lộ diện. Kishward đã không còn việc gì. Anh rời khỏi đường ngầm và quay về lều của mình, chợt nghe thấy tiếng rít khe khẽ. Anh vén góc lều, rồi một sinh vật bay ra, đón chào chủ nhân của mình trong niềm vui hân hoan. Hóa ra là Azrael.
Kishward hết sức kinh ngạc.
“Thái tử điện hạ, sao người lại ở đây?”
Azrael ở đâu thì thái tử ở đó, hay đúng hơn thì phải nói ngược lại. Arslan cùng các thuộc hạ tiến vào lều. Căn lều lúc đầu trống trải, giờ đã đầy ắp người ngồi.
Arslan nhanh chóng tường thuật lại sự việc : Jaravant và Jimsa quy về dưới trướng của chàng, họ cùng nhau đánh bại quân Lusitania trên bình nguyên Atropatene, đồng thời đuổi em trai vua nước địch, công tước Guiscard về Maryam. Lần này, họ đến để gặp nhà vua. Nghe thái tử Arslan giải thích, Kishward liền gật đầu.
“Quả là tin tốt lành. Điện hạ không bị thương chứ?”
“Ta chỉ đứng quan sát trận chiến mà thôi. Các thuộc hạ hết lòng chiến đấu bảo vệ ta. Đừng lo lắng, ta vẫn an toàn.”
Lúc này, Arslan không chút hoảng sợ. Sau những tháng ngày rèn luyện, giờ chàng đã ý thức rõ trách nhiệm của một vị vua. Kishward không khỏi mừng thầm.
“Vậy làm sao điện hạ vào được trong này?”
“Tus đã dẫn đường.”
Nghe thái tử nói, Kishward mới nhận ra người chiến binh chuyên dùng xích sắt đang lặng lẽ đứng ở cửa lều, không nói câu nào. Arslan tiếp tục.
“Isfan cũng giúp đỡ ta nhiều. Anh ta gọi người chạy đi chỗ khác, đánh lạc hướng quân lính.”
“Chao ôi ! Quân ta đầy kẻ phản phúc !”
Kishward nói đùa, nhưng anh cũng thật sự khó tin khi nhìn Arslan. Có thể nào đó là khả năng thao túng tâm lý? Sau khi tiếp xúc với Arslan, bất cứ ai, dù ban đầu có mục đích gì, cũng dần quay sang ủng hộ chàng. Có lẽ Arslan có những tố chất tuyệt vời để trở thành đấng minh quân.
Kishward cũng báo cáo tình hình hiện tại cho thái tử. Vua Andragoras nói ông ta muốn đàm phán với Hilmes nên đã vào cung điện một mình, cho nên thái tử không thể gặp nhà vua.
“Vậy ta muốn gặp hoàng hậu.”
“Hoàng hậu….”
Kishward đột nhiên im lặng. Đối với Arslan, yêu cầu đó là đương nhiên, nhưng ai cũng biết hoàng hậu Tahamine, mẹ của thái tử, luôn đối xử lạnh lùng, thờ ơ với con trai mình đến mức nào. Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ vang lên, khiến Kishward rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Đừng ngăn cản, ngài Kishward. Thái tử muốn găph ta, ta cũng có chuyện muốn nói với thái tử.”
Kishward hơi giật mình vì anh biết chủ nhân giọng nói ấy là ai. Hoàng hậu Tahamine xuất hiện ngay cửa lều với tấm khăn che mặt. Tus vội vàng lùi lại, những người khác đều quỳ xuống, chỉ có Gieve là phải do dự mất một lúc mới quỳ.
Gieve nhìn chằm chằm vị hoàng hậu với ánh mắt chế nhạo nhưng tấm khăn đã che đi biểu cảm của bà. Bà không nói gì với những người này nhưng yêu cầu đã hết sức rõ ràng. Kishward phất tay ra hiệu, các thuộc hạ của thái tử đều lui đi. Cuối cùng, trong lều chỉ còn lại hoàng hậu Tahamine cùng thái tử Arslan.
Danh sách chương