Sau khi mượn được ngựa từ Kubard, Parazada cuối cùng đã đuổi kịp quân của Arslan vào đêm hôm đó. Khi vội vã tiến đến gần đoàn người đang di chuyển dưới ánh trăng hướng về phía tây, một toán kỵ binh đã chặn đường anh.
“Hỗn xược, ngươi là ai? Sao dám cả gan tiếp cận doanh trại của thái tử điện hạ?”
Người hỏi rút kiếm ra. Parazada hết sức ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nữ êm dịu, trong trẻo như âm thanh của một bản nhạc. Sau khi xác định được danh tính người mới tới, Farangis lập tức đưa anh ta đến trại của hoàng tử. Quân sư Narsus, marzban Kishward và các tướng lĩnh quan trọng khác cũng đang tập trung tại đó. Báo cáo của Parazada như một tiếng sét nổ vang giữa hội nghị.
“Quân Turan đã vượt qua biên giới….”
Trong số những người đi theo Arslan không có một ai hèn nhát. Thế nhưng họ đều cảm thấy căng thẳng. Ngay cả Dariun và Narsus cũng giật mình. “Kẻ thống trị thảo nguyên”, kẻ thù truyền kiếp của Pars. Người Lusitania đương nhiên rất đáng gờm, nhưng ai cũng nhận định Turan là mối hiểm họa còn lớn hơn.
Trước khi đi sứ tới Serica, Dariun đã từng giao chiến với em trai vua Turan và hạ gục vị tướng lừng danh đó. Về sau, bản thân Dariun đã là kẻ thù của Turan. Vô số người muốn nhân cơ hội ám sát, lấy mạng anh trên dường đi Serica. Tuy nhiên, nội bộ Turan rất rối ren, các cuộc mưu sát diễn ra liên tiếp, không có hành động thù địch nào trên quy mô lớn nhắm đến Pars suốt hai ba năm sau đó.
Nhưng giờ, Turan lại xuôi xuống nam xâm lược. Đó là cú sốc lớn với người Pars. Thấy quân Pars sắp giành lại được kinh đô Ecbatana từ tay quân Lusitania, Turan đã quyết định phá rối. Người báo tin cho họ không ai khác chính là vua nước đồng minh láng giềng, Rajendra.
“Hắn quả là kiểu người sẽ nói ra mấy câu như thế. Rõ ràng bây giờ Sindhura mới cần được cúu giúp, ấy thế mà hắn lại ra vẻ như đang ra tay tương trợ chúng ta.” Kishward lắc đầu bất lực.
“Ý ngươi thế nào, Narsus?”
Dariun hỏi bạn mình.
Suốt buổi họp, Narsus không nói một lời, chỉ nhắm mắt suy ngẫm. Đến khi Dariun chỉ đích danh, vị quân sư trẻ mới mở mắt. Thấy đám đông nhìn mình chằm chặp, Narsus bày tỏ quan điểm rõ ràng chỉ trong một câu nói.
“Thần nghĩ chúng ta nên rút quân, thưa điện hạ.”
Mất rất nhiều công sức chuẩn bị, họ mới có thể lên đường đi giành lại Ecbatana. Quả là thất vọng, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Trường hợp xấu nhất, chẳng may bị quân Lusitania tấn công từ phía đông mà Turan tấn công từ phía tây thì hỏng hết. Tốt hơn, nên nhân lúc những kẻ thù này còn chưa thể bắt tay với nay, nên xử lý từng tên một, Narsus phân tích.
Farangis nhún vai.
“Ta chắc rằng hoàng tử Rajendra đang mở cờ trong bụng.”
“Cứ để hắn tận hưởng. Dù hắn có nghĩ gì cũng chẳng thay đổi được kế hoạch vĩ đại nhằm khôi phục vương quốc Pars của hoàng tử Arslan.”
Narsus đưa ra quyết sách rõ ràng, những người khác cũng gật đầu đồng thuận. Hướng đi mới của đại quân đã được quyết định, chỉ duy một mình hiệp sĩ áo đen Dariun thắc mắc.
“Chúng ta phải quay lại, nhưng nếu quân Lusitania biết Turan đang kéo đến, họ có thể đánh lén ta sau lưng. Ta phải che giấu tin này.”
“Không, không cần che giấu.”
Câu trả lời của Narsus vẫn đầy sức thuyết phục như mọi khi. Anh chẳng những không muốn giấu, mà còn định thông báo cho Lusitania về cuộc xâm lăng của người Turan cũng như hướng đi mới của đại quân Pars. Anh cho rằng nếu công khai tin tức “Quân Pars vội vàng quay lại hướng đông để đối phó với quân Turan”, quân Lusitania sẽ phải xác nhận tính thực hư của thông tin này trước. Một khi họ biết chính là người Pars loan tin, họ sẽ cảnh giác. Họ cho rằng “đây có thể là cái bẫy, chưa thể hành động vội vàng”, kết quả là chỉ biết nín thở chờ Pars tấn công.
Mặt khác, kể cả khi Lusitania điều binh từ kinh đô đến đánh cũng không thành vấn đề. Quân đội Lusitania chỉ có thể chống lại kỵ binh Pars bằng tường thành kiên cố quanh kinh đô Ecbatana. Nếu họ dám rời thành, đối diện trên chiến trường, Narsus có đến hơn 30 chiến thuật để đánh họ quay về chỉ trong một trận.
Narsus tuyên bố như thế với các đồng nghiệp. Trên thực tế, trong đầu anh ta còn một kế sách lợi hại hơn nhưng chưa muốn trình bày vào lúc này.
Quyết định được ban hành, không có thêm câu hỏi dư thừa.
“Thông báo cho toàn quân, chuẩn bị đông tiến. Mọi người sẵn sàng lên đường ngay lập tức.”
Nghe lệnh của Arslan, Narsus nói với một người đồng đội đáng tin cậy.”
“Tiểu thư Farangis, phiền cô dẫn 500 kỵ binh về Peshawar trước để nâng cao tinh thần cho những binh sĩ đang chiến đấu bảo vệ pháo đài.”
“Ta hiểu rồi.”
Đó là một nhiệm vụ nguy hiểm nhưng nữ tư tế xinh đẹp với mái tóc như lụa đen sẵn sàng đảm nhận. Parazada, người im lặng ngồi dựa cơ thể mệt mỏi của mình vào góc lều nãy giờ bỗng đứng dậy, tới quỳ trước mặt thái tử.
“Thần xin dẫn đường cho tiểu thư Farangis về lại Peshawar. Có thể cho thần mượn hai con ngựa được không?”
Đôi mắt trong trẻo của Arslan thoáng nét lo lắng.
“Anh đã kiệt sức rồi. Hãy nghỉ ngơi một đêm rồi lên đường cùng bộ binh vào ngày mai.”
“Cảm ơn điện hạ quan tâm, nhưng thần không muốn nghỉ. Xin cho thần lên đường cùng tiểu thư Farangis.”
“Ta hiểu rồi. Tùy anh vậy. Nhưng sao anh lại cần đến hai con ngựa?”
“Một con để trả cho người đã cho thần mượn con ngựa này. Nhờ sự hào phóng của anh ta, thần mới có thể tới đây diện kiến điện hạ.”
Kubard yêu cầu giữ bí mật nên Parazada không dám nhắc đến tên anh ta. Dù sao đi nữa, người cho mượn ngựa để truyền tin cũng là ân nhân của quân đội Pars, nhất định phải tạ ơn. Arslan dặn dò Farangis, sau đó lệnh cho người hầu chuẩn bị bữa ăn cho Parazada.
Parazada từ chối món thịt, chỉ xin một bát cháo lúa mì, chút bia với trứng và mật ong.
Cơn mệt mỏi cùng cực khiến dạ dày anh ta suy yếu, phải tránh thức ăn nặng bụng. Sau khi húp sạch bát cháo, uống cạn bia, Parazada định đứng dậy lên đường nhưng loạng choạng ngã lăn xuống. Chỉ một lúc sau, tiếng ngáy vang dội trong lều.
“Để anh ta nghỉ ngơi đi. Anh ấy cần ngủ ngon trước khi thuốc mê trong bia hết tác dụng.”
Parazada đã kiệt sức. Nếu không ngủ một giấc mà lên ngựa bắt đầu hành trình dài lần nữa, anh ta có thể mất sức mà chết. Arslan biết nói lý không ăn thua nên đã dùng chút chiêu trò. Sau khi sai Elam
chuẩn bị chỗ ngủ cho anh ta, Narsus mỉm cười nói với thái tử.
“Điện hạ, người có tiếc khi phải quay lại không?”
“Có, ta tiếc chứ, nhưng như vậy cũng tốt.”
Đây là lời chân thành của Arslan. Sau trận Atropatene, đã có biết bao nhiêu sóng gió. Nếu bây giờ mọi thứ thuận lợi thì mới lạ lùng. Việc gặp trở ngại là lẽ đương nhiên. Chỉ là họ không ngờ Turan luôn án binh bât động mấy năm nay lại bất ngờ tấn công Pars.
Narsus có vài suy đoán. Có lẽ do những cuộc xung đột nội bộ ở Turan khiến không thế lực nào đủ mạnh để xâm chiếm quốc gia khác. Đến khi ổn định, họ nhìn quanh các nước láng giềng và thấy đất nước nào cũng trong tình trạng bị chia rẽ nên liền tấn công.
Dù họ cũng là một đất nước mạnh về kỵ binh nhưng cấu trúc xã hội của Pars và Turan rất khác nhau. Người Pars sống định canh định cư, hoạt động nông nghiệp và thương mại cố định, trong khi Turan là một nước du mục. Để duy trì sự phồn vinh của mình, họ thường xuyên xâm chiếm các quốc gia khác để thu thuế hoặc cướp bóc. Cướp bóc không phải tội ác ở Turan mà là một công cụ kinh tế quan trọng. Họ chẳng cần dùng đến danh nghĩa của thần linh như Lusitania mà thực hiện công khai, thậm chí còn được coi là hành động chứng minh lòng dũng cảm.
Hai vị tướng “mardan fu mardan” Dariun và “tahir” Kishward đã sắp xếp lực lượng, lên đường trước thái tử. Arslan cùng Jaswant đi đến khu trại nơi có mấy cỗ xe bò. Đó là những người tị nạn Lusitania do hiệp sĩ tập sự Etoile, hay còn gọi là Estelle lãnh đạo. Vì Pars phải quay về chiến đấu với kẻ thù mới nên bọn họ không thể tiếp tục đi cùng nhau.
“Vậy là anh bỏ rơi chúng tôi à? Anh đưa chúng tôi đến tận đây rồi đem con bỏ chợ, không thấy vô trách nhiệm ư? Người bệnh và trẻ nhỏ sẽ phải làm sao?”
Arslan cảm thấy mình xứng đáng bị sỉ vả như vậy, nhưng Etoile chỉ im lặng nhìn thái tử, người vừa nói lời xin lỗi. Sau đó, cô buông lỏng hai tay, gật đầu với chàng hoàng tử ngoại quốc chỉ kém cô hai tháng tuổi.
“Giải cứu dân chúng của mình khỏi giặc ngoại xâm là nhiệm vụ của nhà vua. Anh quyết định thế là đúng. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho chúng tôi đi cùng, còn hỗ trợ chúng tôi chăm sóc người bệnh, người bị thương và những đứa trẻ.”
Arslan không khỏi ngạc nhiên. Chàng biết Estelle là một cô gái dũng cảm, nhưng lại không nghĩ cô là người hiểu chuyện như thế. Sau khi nói lời cảm ơn, Estelle hỏi.
“Mà những người Turan đó thờ thần nào?”
“Ta không rõ chi tiết, chỉ biết họ thờ thần mặt trời, được gọi là Dayan.”
“Vậy sao? Thế thì chúng là dân ngoại đạo. Nhưng mà đừng giết hết nhé, biết đâu họ sẽ cải đạo sang Yadabaoth. Giết hết bọn chúng thì thật đáng tiếc.”
Arslan nghĩ Estelle nói đùa nhưng ánh mắt cô gái lại có vẻ nghiêm túc. Dù sao đi nữa, đó là cách cô chân thành cầu chúc cho quân đội Pars giành chiến thắng nên Arslan đã nói lời cảm ơn long trọng với cô. Ngoài ra chàng cũng để lại đủ thuốc men, lương thực cho bọn họ. Cô gái trẻ đáp lại thế này.
“Tôi không muốn nhận gì từ dân ngoại đạo. Coi như chúng tôi vay, và tôi nhất định sẽ trả. Dân ngoại đạo chết đi thì sẽ xuống địa ngục, nên chúng ta không gặp nhau được nữa. Vì vậy, anh phải sống sót quay về.”
---------------
Lời editor :
Cảnh chia tay của Arslan và Etoile trong manga khá hay. Hình như Arakawa sensei ship đôi này nên tăng đất diễn cho Etoile. Nhưng mình tự hỏi kết cục đôi trẻ trong manga sẽ như thế nào, vì trong nguyên tác thì chẳng đi đến đâu cả. Quan trọng nhất là Etoile có vẻ thích Arslan, nhưng Arslan đối với cô cũng tốt như với bao người khác, không có gì đặc biệt.
“Hỗn xược, ngươi là ai? Sao dám cả gan tiếp cận doanh trại của thái tử điện hạ?”
Người hỏi rút kiếm ra. Parazada hết sức ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nữ êm dịu, trong trẻo như âm thanh của một bản nhạc. Sau khi xác định được danh tính người mới tới, Farangis lập tức đưa anh ta đến trại của hoàng tử. Quân sư Narsus, marzban Kishward và các tướng lĩnh quan trọng khác cũng đang tập trung tại đó. Báo cáo của Parazada như một tiếng sét nổ vang giữa hội nghị.
“Quân Turan đã vượt qua biên giới….”
Trong số những người đi theo Arslan không có một ai hèn nhát. Thế nhưng họ đều cảm thấy căng thẳng. Ngay cả Dariun và Narsus cũng giật mình. “Kẻ thống trị thảo nguyên”, kẻ thù truyền kiếp của Pars. Người Lusitania đương nhiên rất đáng gờm, nhưng ai cũng nhận định Turan là mối hiểm họa còn lớn hơn.
Trước khi đi sứ tới Serica, Dariun đã từng giao chiến với em trai vua Turan và hạ gục vị tướng lừng danh đó. Về sau, bản thân Dariun đã là kẻ thù của Turan. Vô số người muốn nhân cơ hội ám sát, lấy mạng anh trên dường đi Serica. Tuy nhiên, nội bộ Turan rất rối ren, các cuộc mưu sát diễn ra liên tiếp, không có hành động thù địch nào trên quy mô lớn nhắm đến Pars suốt hai ba năm sau đó.
Nhưng giờ, Turan lại xuôi xuống nam xâm lược. Đó là cú sốc lớn với người Pars. Thấy quân Pars sắp giành lại được kinh đô Ecbatana từ tay quân Lusitania, Turan đã quyết định phá rối. Người báo tin cho họ không ai khác chính là vua nước đồng minh láng giềng, Rajendra.
“Hắn quả là kiểu người sẽ nói ra mấy câu như thế. Rõ ràng bây giờ Sindhura mới cần được cúu giúp, ấy thế mà hắn lại ra vẻ như đang ra tay tương trợ chúng ta.” Kishward lắc đầu bất lực.
“Ý ngươi thế nào, Narsus?”
Dariun hỏi bạn mình.
Suốt buổi họp, Narsus không nói một lời, chỉ nhắm mắt suy ngẫm. Đến khi Dariun chỉ đích danh, vị quân sư trẻ mới mở mắt. Thấy đám đông nhìn mình chằm chặp, Narsus bày tỏ quan điểm rõ ràng chỉ trong một câu nói.
“Thần nghĩ chúng ta nên rút quân, thưa điện hạ.”
Mất rất nhiều công sức chuẩn bị, họ mới có thể lên đường đi giành lại Ecbatana. Quả là thất vọng, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Trường hợp xấu nhất, chẳng may bị quân Lusitania tấn công từ phía đông mà Turan tấn công từ phía tây thì hỏng hết. Tốt hơn, nên nhân lúc những kẻ thù này còn chưa thể bắt tay với nay, nên xử lý từng tên một, Narsus phân tích.
Farangis nhún vai.
“Ta chắc rằng hoàng tử Rajendra đang mở cờ trong bụng.”
“Cứ để hắn tận hưởng. Dù hắn có nghĩ gì cũng chẳng thay đổi được kế hoạch vĩ đại nhằm khôi phục vương quốc Pars của hoàng tử Arslan.”
Narsus đưa ra quyết sách rõ ràng, những người khác cũng gật đầu đồng thuận. Hướng đi mới của đại quân đã được quyết định, chỉ duy một mình hiệp sĩ áo đen Dariun thắc mắc.
“Chúng ta phải quay lại, nhưng nếu quân Lusitania biết Turan đang kéo đến, họ có thể đánh lén ta sau lưng. Ta phải che giấu tin này.”
“Không, không cần che giấu.”
Câu trả lời của Narsus vẫn đầy sức thuyết phục như mọi khi. Anh chẳng những không muốn giấu, mà còn định thông báo cho Lusitania về cuộc xâm lăng của người Turan cũng như hướng đi mới của đại quân Pars. Anh cho rằng nếu công khai tin tức “Quân Pars vội vàng quay lại hướng đông để đối phó với quân Turan”, quân Lusitania sẽ phải xác nhận tính thực hư của thông tin này trước. Một khi họ biết chính là người Pars loan tin, họ sẽ cảnh giác. Họ cho rằng “đây có thể là cái bẫy, chưa thể hành động vội vàng”, kết quả là chỉ biết nín thở chờ Pars tấn công.
Mặt khác, kể cả khi Lusitania điều binh từ kinh đô đến đánh cũng không thành vấn đề. Quân đội Lusitania chỉ có thể chống lại kỵ binh Pars bằng tường thành kiên cố quanh kinh đô Ecbatana. Nếu họ dám rời thành, đối diện trên chiến trường, Narsus có đến hơn 30 chiến thuật để đánh họ quay về chỉ trong một trận.
Narsus tuyên bố như thế với các đồng nghiệp. Trên thực tế, trong đầu anh ta còn một kế sách lợi hại hơn nhưng chưa muốn trình bày vào lúc này.
Quyết định được ban hành, không có thêm câu hỏi dư thừa.
“Thông báo cho toàn quân, chuẩn bị đông tiến. Mọi người sẵn sàng lên đường ngay lập tức.”
Nghe lệnh của Arslan, Narsus nói với một người đồng đội đáng tin cậy.”
“Tiểu thư Farangis, phiền cô dẫn 500 kỵ binh về Peshawar trước để nâng cao tinh thần cho những binh sĩ đang chiến đấu bảo vệ pháo đài.”
“Ta hiểu rồi.”
Đó là một nhiệm vụ nguy hiểm nhưng nữ tư tế xinh đẹp với mái tóc như lụa đen sẵn sàng đảm nhận. Parazada, người im lặng ngồi dựa cơ thể mệt mỏi của mình vào góc lều nãy giờ bỗng đứng dậy, tới quỳ trước mặt thái tử.
“Thần xin dẫn đường cho tiểu thư Farangis về lại Peshawar. Có thể cho thần mượn hai con ngựa được không?”
Đôi mắt trong trẻo của Arslan thoáng nét lo lắng.
“Anh đã kiệt sức rồi. Hãy nghỉ ngơi một đêm rồi lên đường cùng bộ binh vào ngày mai.”
“Cảm ơn điện hạ quan tâm, nhưng thần không muốn nghỉ. Xin cho thần lên đường cùng tiểu thư Farangis.”
“Ta hiểu rồi. Tùy anh vậy. Nhưng sao anh lại cần đến hai con ngựa?”
“Một con để trả cho người đã cho thần mượn con ngựa này. Nhờ sự hào phóng của anh ta, thần mới có thể tới đây diện kiến điện hạ.”
Kubard yêu cầu giữ bí mật nên Parazada không dám nhắc đến tên anh ta. Dù sao đi nữa, người cho mượn ngựa để truyền tin cũng là ân nhân của quân đội Pars, nhất định phải tạ ơn. Arslan dặn dò Farangis, sau đó lệnh cho người hầu chuẩn bị bữa ăn cho Parazada.
Parazada từ chối món thịt, chỉ xin một bát cháo lúa mì, chút bia với trứng và mật ong.
Cơn mệt mỏi cùng cực khiến dạ dày anh ta suy yếu, phải tránh thức ăn nặng bụng. Sau khi húp sạch bát cháo, uống cạn bia, Parazada định đứng dậy lên đường nhưng loạng choạng ngã lăn xuống. Chỉ một lúc sau, tiếng ngáy vang dội trong lều.
“Để anh ta nghỉ ngơi đi. Anh ấy cần ngủ ngon trước khi thuốc mê trong bia hết tác dụng.”
Parazada đã kiệt sức. Nếu không ngủ một giấc mà lên ngựa bắt đầu hành trình dài lần nữa, anh ta có thể mất sức mà chết. Arslan biết nói lý không ăn thua nên đã dùng chút chiêu trò. Sau khi sai Elam
chuẩn bị chỗ ngủ cho anh ta, Narsus mỉm cười nói với thái tử.
“Điện hạ, người có tiếc khi phải quay lại không?”
“Có, ta tiếc chứ, nhưng như vậy cũng tốt.”
Đây là lời chân thành của Arslan. Sau trận Atropatene, đã có biết bao nhiêu sóng gió. Nếu bây giờ mọi thứ thuận lợi thì mới lạ lùng. Việc gặp trở ngại là lẽ đương nhiên. Chỉ là họ không ngờ Turan luôn án binh bât động mấy năm nay lại bất ngờ tấn công Pars.
Narsus có vài suy đoán. Có lẽ do những cuộc xung đột nội bộ ở Turan khiến không thế lực nào đủ mạnh để xâm chiếm quốc gia khác. Đến khi ổn định, họ nhìn quanh các nước láng giềng và thấy đất nước nào cũng trong tình trạng bị chia rẽ nên liền tấn công.
Dù họ cũng là một đất nước mạnh về kỵ binh nhưng cấu trúc xã hội của Pars và Turan rất khác nhau. Người Pars sống định canh định cư, hoạt động nông nghiệp và thương mại cố định, trong khi Turan là một nước du mục. Để duy trì sự phồn vinh của mình, họ thường xuyên xâm chiếm các quốc gia khác để thu thuế hoặc cướp bóc. Cướp bóc không phải tội ác ở Turan mà là một công cụ kinh tế quan trọng. Họ chẳng cần dùng đến danh nghĩa của thần linh như Lusitania mà thực hiện công khai, thậm chí còn được coi là hành động chứng minh lòng dũng cảm.
Hai vị tướng “mardan fu mardan” Dariun và “tahir” Kishward đã sắp xếp lực lượng, lên đường trước thái tử. Arslan cùng Jaswant đi đến khu trại nơi có mấy cỗ xe bò. Đó là những người tị nạn Lusitania do hiệp sĩ tập sự Etoile, hay còn gọi là Estelle lãnh đạo. Vì Pars phải quay về chiến đấu với kẻ thù mới nên bọn họ không thể tiếp tục đi cùng nhau.
“Vậy là anh bỏ rơi chúng tôi à? Anh đưa chúng tôi đến tận đây rồi đem con bỏ chợ, không thấy vô trách nhiệm ư? Người bệnh và trẻ nhỏ sẽ phải làm sao?”
Arslan cảm thấy mình xứng đáng bị sỉ vả như vậy, nhưng Etoile chỉ im lặng nhìn thái tử, người vừa nói lời xin lỗi. Sau đó, cô buông lỏng hai tay, gật đầu với chàng hoàng tử ngoại quốc chỉ kém cô hai tháng tuổi.
“Giải cứu dân chúng của mình khỏi giặc ngoại xâm là nhiệm vụ của nhà vua. Anh quyết định thế là đúng. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho chúng tôi đi cùng, còn hỗ trợ chúng tôi chăm sóc người bệnh, người bị thương và những đứa trẻ.”
Arslan không khỏi ngạc nhiên. Chàng biết Estelle là một cô gái dũng cảm, nhưng lại không nghĩ cô là người hiểu chuyện như thế. Sau khi nói lời cảm ơn, Estelle hỏi.
“Mà những người Turan đó thờ thần nào?”
“Ta không rõ chi tiết, chỉ biết họ thờ thần mặt trời, được gọi là Dayan.”
“Vậy sao? Thế thì chúng là dân ngoại đạo. Nhưng mà đừng giết hết nhé, biết đâu họ sẽ cải đạo sang Yadabaoth. Giết hết bọn chúng thì thật đáng tiếc.”
Arslan nghĩ Estelle nói đùa nhưng ánh mắt cô gái lại có vẻ nghiêm túc. Dù sao đi nữa, đó là cách cô chân thành cầu chúc cho quân đội Pars giành chiến thắng nên Arslan đã nói lời cảm ơn long trọng với cô. Ngoài ra chàng cũng để lại đủ thuốc men, lương thực cho bọn họ. Cô gái trẻ đáp lại thế này.
“Tôi không muốn nhận gì từ dân ngoại đạo. Coi như chúng tôi vay, và tôi nhất định sẽ trả. Dân ngoại đạo chết đi thì sẽ xuống địa ngục, nên chúng ta không gặp nhau được nữa. Vì vậy, anh phải sống sót quay về.”
---------------
Lời editor :
Cảnh chia tay của Arslan và Etoile trong manga khá hay. Hình như Arakawa sensei ship đôi này nên tăng đất diễn cho Etoile. Nhưng mình tự hỏi kết cục đôi trẻ trong manga sẽ như thế nào, vì trong nguyên tác thì chẳng đi đến đâu cả. Quan trọng nhất là Etoile có vẻ thích Arslan, nhưng Arslan đối với cô cũng tốt như với bao người khác, không có gì đặc biệt.
Danh sách chương