Đêm dần chuyển sáng, ánh ban mai tràn ngập giếng trời trong thành Peshawar.

Hoàng tử Rajendra được đưa đến trước mặt Arslan khi vẫn còn mặc áo giáp bên ngoài bộ đồ lụa sang trọng, hai tay bị trói sau lưng bởi dây thừng. Người kéo sợi dây làn Alfarid, hiện đang vô cùng tự hào trước chiến công của mình.

Rajendra ngồi khoanh chân trước mặt Arslan, hết sức bình tĩnh.

"Được rồi, các ngươi đã bắt được ta. Ta bị các ngươi lừa đẹp."

Hắn nói tiếng Pars oang oang và cười rất sảng khoái. Dù không biết bụng dạ nghĩ gì nhưng từ vẻ mặt lẫn giọng nói đều cho thấy hắn không có ác ý, vô cùng thoải mái.

"Làm tốt lắm Alfarid."

Nghe hoàng tử khen ngợi, con gái tộc trưởng tộc Zot duyên dáng cúi đầu.

"Không có gì ! Tất cả là nhờ kế hoạch tuyệt vời của ngài Narsus."

Lần này Alfarid đã kiềm chế không gọi Narsus "của tôi" nữa, khiến anh chàng nhẹ nhõm thở phào.

"Hoàng tử Rajendra, ta là thái tử Arslan của Pars. Dù cách thức có phần thô bạo nhưng ta mời ngài đến đây vì có chuyện muốn bàn."

"Ta là hoàng tử của Sindhura, là vị vua kế nhiệm. Nếu các ngươi có gì muốn nói thì phải cởi trói và đối xử với ta theo phép tắc hoàng gia, sau đó ta mới có thể lắng nghe."

"Đương nhiên rồi, ta sẽ cởi trói cho ngài đây."

Arslan định tự mình cởi trói cho Rajendra nhưng Narsus đã nháy mắt với Dariun. Hiệp sĩ mặc áo giáp đen gật đầu, chào Arlan rồi bước tới, rút kiếm bên hông.

Rajendra sững sờ, cả người căng cứng, nhìn lưỡi kiếm bổ xuống mình như một tia sáng trắng.

Thanh kiếm chỉ nhằm mục đích thêm sự kịch tính mà thôi. Nhìn những sợi dây trói bị cắt làm đôi hết sức gọn ghẽ, Rajendra liếm đôi môi khô khốc. Mũi kiếm không hề làm xước một mảnh vải trên quần áo hắn ta.

"Xin thứ lỗi. Vậy giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"

"....Được rồi. Rốt cuộc ngài muốn nói gì nào?"

"Chúng ta muốn đề xuất một liên minh có lợi cho ngài. Trước tiên, chúng ta sẽ giúp ngài giành lấy ngai vàng của Sindhura."

Lời phát biểu của Arslan đều đã được Narsus chuẩn bị cho từ trước.

"Hiện nay tình hình nước ta cũng đang có chút rối ren."

Arslan sử dụng cách nói giảm nói tránh.

"Rối ren là sao?"

"Những người Lusitania theo đạo Yadabaoth đã xâm lược từ phía tây. Quân đội của ta đã chiến đấu dũng cảm nhưng thật không may, tình hình không quá khả quan."

Gieve nở nụ cười láu lỉnh sau lưng Arslan. Hoàng tử trẻ đã phải rất vất vả để học được cách đàm phán từ Narsus nhưng ai cũng cảm thấy có chút gượng gạo.

"Thế thì không phải tình cảnh của các người còn khốn khó hơn ta sao? Đã thế thì còn hỗ trợ gì được chứ?"

"Đúng, nhưng ít ra chúng ta cũng không bị nước khác bắt làm tù binh, phải không?"

"....Cũng có lý."

Rajendra đáp trong lúc đảo mắt nhìn quanh. Hắn lướt qua Narsus và Dariun, hai kẻ mình đụng độ ban nãy, rồi thoáng dừng một lúc ở chỗ nữ tư tế xinh đẹp Farangis.

"Nhưng ngài vẫn chưa thể thuyết phục ta đồng ý liên minh đâu. Ngài nói thế tức là sau này cũng muốn ta cho mượn binh chứ gì? Tên ngốc nào lại đồng ý với điều kiện như thế chứ?"

Arslan liếc mắt về sau. Narsus lên tiếng.

"Vậy sao? Nếu ngài không bằng lòng, chúng ta cũng không ép. Chúng ta sẽ đeo gông vào cổ ngài và giao ngài lại cho hoàng tử Gadhevi. Nào Gieve, mang xích tới đây."

"Khoan đã, khoan đã ! Đừng có vội kết luận như thế."

Rajendra hốt hoảng kêu ngay khi Gieve quăng bộ xiềng xích hạng nặng dành cho nô lệ xuống trước mặt hắn. Rajendra sợ hãi đứng dậy, rồi lại bất lực ngồi phịch xuống. Có vẻ như Rajendra thường tự coi mình là chiến lược gia, nhưng âm mưu của hắn vẫn còn quá non nớt. Tất cả cũng vì bản tính nông cạn nhưng vô tư của chính hắn ta.

"Ngài có giao ta cho Gadhevi, hắn cũng chẳng biết ơn đâu. Anh trai ta là kẻ tàn ác, có thể tấn công ngài với lý do trả thù cho người em cùng cha khác mẹ đấy!"

Narsus không khỏi bật cười trước lý lẽ này.

"Hoàng tử Gadhevi nghĩ gì cũng không quan trọng. Nếu ngài đã từ chối liên minh với ta thì chúng ta đâu còn lựa chọn nào ngoài ăn miếng trả miếng. Đơn giản mà, ngài có nghĩ thế không?"

"Chờ đã, chờ đã! Dù ta có muốn liên minh với các ngài cũng đâu tự mình quyết định được. Ta phải giải thích cho dân chúng Sindhura đã chứ."

"Ngài không cần bận tâm chuyện đó đâu."

"Sao ngài nói thế.....?"

"Chúng ta đã gửi thông báo đến người dân Sindhura rằng hoàng tử Rajendra của quý quốc đã liên minh với hoàng tử Arslan của xứ Pars chúng ta, một liên minh xây dựng trên công lý và hữu hảo, để bắt đầu tiến hành tấn công thủ đô Uraiyur, nhằm mang lại hòa bình cho Sindhura."

"...."

Rajendra trợn tròn mắt, há hốc miệng, không thốt nổi lời nào.

"Chỉ hai ba ngày nữa thôi, tin này sẽ lan khắp thủ đô Uraiyur, và người dân đều sẽ thấy được quyết tâm của ngài."

Mồ hôi nhỏ giọt trên làn da nâu của Rajendra. Mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch của Narsus. Bản thân Rajendra buộc phải thừa nhận, giờ hắn sống hay chết đều phụ thuộc vào những tên người Pars khốn kiếp này.

"Được rồi, ta hiểu rồi."

Giọng hắn có vẻ bất lực hơn là giận dữ.

"Liên minh thì liên minh. Thái tử Pars này, thú thực là ta ghen tị với ngài lắm đấy. Ngài còn trẻ mà có những thuộc hạ ưu tú như vậy. Ngài sẽ là một đồng minh đáng tin cậy. Hãy cùng nhau cố gắng trong tương lai nhé."

Sau khi đã quyết định hợp tác, Rajendra thành một vị khách ồn ào.

"Nào, uống đi ! Ngài Arslan, không cần phải kiềm chế vì tuổi còn nhỏ đâu. Chúng ta đều là đàn ông cả mà, phải uống rượu, ôm đàn bà, săn voi, xâm lược nước khác. Nếu thất bại thì chết với danh phải nghịch là cùng."

Rajendra há ngoác miệng cười đến mức lộ cả hàm răng. Hắn ta uống rượu bằng bát lớn, gặm cả tảng thịt bằng tay, vừa đùa giỡn vừa hát tình ca xứ Sindhura.

Gieve nhìn hắn với vẻ khinh thường, "Đấy mà là hát à. Tiếng bò rống thì đúng hơn." Nhưng hoàng tử của Sindhura vẫn say sưa biểu diễn.

Sau đó, Rajendra chuyển sang ngồi cạnh Farangis. Từ nãy hắn đã bị thu hút bởi vẻ đẹp rạng ngời của cô. Hắn nói chuyện với Farangis bằng cả tiếng Pars lẫn tiếng Sindhura, lại rót thêm rượu vào cốc bạc của cô. Ngồi phía bên kia nữ tư tế là Gieve. Không chịu thua Rajendra, anh ta cũng rót rượu từ chai của mình cho Farangis.

Sau khi Dariun đưa Arslan trở về phòng sau bữa tối, anh ta quay lại phòng ăn thì thấy nữ tư tế xinh đẹp bước đi tao nhã rời khỏi sảnh.

"Tiểu thư Farangis."

"À, ngài Dariun, Arslan điện hạ đi nghỉ chưa?"

Hai má Farangis hơi đỏ hồng nhưng ngoài điều đó ra thì không hề có dấu hiệu say.

"Người ngủ rồi. Hoàng tử Rajendra thế nào?"

"Hắn uống nhiều lắm, rồi bất tỉnh lúc nào không hay. Có vẻ người Sindhura tửu lượng không mạnh lắm nhỉ?"

Giọng nói rành rọt cho thấy cô vẫn đang tỉnh táo.

Sau khi cô rời đi, Dariun bối rối mất một lúc, bèn vào sảnh nhìn xem.

Căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi rượu, ít cũng phải chục bình lăn lóc. Những chai bia và rượu mật ong vương vãi khắp nơi, gần như lấp kín tấm thảm. Hoàng tử Sindhura ngồi thất thần giữa bãi chiến trường, lẩm bẩm.

"Cô nàng đó uống rượu ghê thật. Có thể đánh bại cả hai chúng ta."

"Hai?"

"Gã nhạc sĩ tên Gieve gì đó chắc cũng ở quanh đây thôi.....Không biết còn sống không nữa."

Nghe vậy, Dariun đảo mắt tìm quanh phòng. Anh thấy một chàng hát rong đẹp trai với mái tóc màu đỏ rượu đang dựa vào tường, uống nước ừng ực.

"Chết tiệt, cứ như có cả bầy trâu đang nhảy nhót trong đầu ấy. Sao có thể như thế được. Ta cứ uống một ly lại rót cho tiểu thư Farangis ba ly, vậy mà...."

Xem ra Farangis đã hạ gục cả hai anh chàng không mấy khó khăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện