Vua Andragoras, hoàng hậu Tahamine cùng 6 thuộc hạ chuẩn bị rời thành. Một tên thuộc hạ trước kia là kẻ tra tấn ngồi ở vị trí đánh xe, những kẻ khác cưỡi ngựa. Trong xe còn có Tahamine và Guiscard đang bị trói. Khi bị một gã đàn ông to khỏe nhấc lên, ném vào trong xe, hắn liền lăn ra bất tỉnh.

Thức ăn nước uống đủ dùng cho mười ngày chất đầy xe. Sau khi Tahamine đeo khăn che mặt bước lên xe, ngồi vào ghế đệm, xe bắt đầu lăn bánh.

Một nhóm người kỳ lạ lặng lẽ đi ra từ con đường tối tăm của cung điện hoàng gia, hướng tới cổng thành, còn cách 1 farsang. Có 4 vạn quân Lusitania đứng gác dọc đường. Áo giáp và gươm giáo sáng rực như phóa hoa.

Người dân Ecbatana dõi mắt nhìn theo với vẻ tò mò nhưng bị hàng ngũ binh lính chặn lại nên không thể nhìn rõ trong xe có ai. Đương nhiên, họ không bao giờ nghĩ rằng vua của họ sẽ rời kinh đô theo cách này.

Quân Lusitania vô cùng căng thẳng như thể bị trói bởi một sợi dây vô hình. Những khuôn mặt dưới mũ giáp cứng đờ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Andragoras lớn tiếng tiết lộ danh tính và khiến dân chúng kích động? Nếu hàng triệu người cùng gây ra bạo loạn mà không có người chỉ huy chính ở đây thì nhất định quân lính không thể kiểm soát.

Nhưng việc họ lo lắng là không cần thiết. Với Andragoras, dân chúng là để cai trị chứ không phải để kêu gọi trợ giúp khi cần.

“Đợi đấy, Ecbatana ! Chờ ngày người thống trị đích thực của ngươi dẫn quân đoạt về!”

Khi đi ra khỏi cổng thành, rời kinh đô, vua Andragoras tuyên bố bằng một âm thanh không quá lớn nhưng đủ khiến lòng người chấn động. Giọng nói ấy lọt vào tai một người đàn ông và một phụ nữ trong xe. Hoàng hậu Tahamine của Pars và công tước Guiscard của Lusitania không nói với nhau lời nào. Hoàng hậu che đi gương mặt bằng tấm lụa mỏng, quyết tâm giữ im lặng, còn Guiscard thì bất động như thể đã ngất đi.

Trừ lời tuyên bố của Andragoras, chặng đường sau đó họ đi trong im lặng. Được nửa farsang thì tới một khu rừng lá kim phía bên trái con đường, phủ bóng lên cỗ xe.

Andragoras đánh xe tiến vào rừng, từng trận gió thổi qua. Ông ta vội kéo cương ngựa, cảm nhận sát khí dày đặc xung quanh. Đó là cảm quan nhạy bén của một vị vua đã từng kinh qua hàng trăm trận chiến.

Những tiếng hét bằng tiếng Lusitania vang lên, và quân lính xông ra từ hai bên trái phải. Những lưới kiếm trắng loáng như sao trời, xông về phía cỗ xe từ dưới thấp. Trường kiếm của Andragoras vung lên, khiến âm thanh thêm phần hỗn loạn, máu văng khắp đường mòn. Giữa cảnh rối ren ấy, Tahamine che đậy biểu cảm của mình sau tấm màn lụa, khẽ khàng nâng Guiscard lên, hất hắt ra khỏi xe ngựa mà không nói một lời. Em trai vua Luisitania ngã lăn xuống đất, cơ thể đập mạnh, lăn vài vòng mới dừng lại được. Cuối cùng, hắn rên rỉ, phun ra miếng vải bịt miệng mình và hét lên.

“Mau giúp ta ! Các hiệp sĩ trung thành của Lusitania, em trai nhà vua các ngươi đang ở đây!”

Xe ngựa bắt đầu phi nước đại, đoàn người phá vỡ vòng vây. Để cứu Guiscard, người vừa bị đẩy ngã xuống đường, quân Lusitania phải ngừng việc truy đuổi vua Pars. Suy cho cùng, mục đích họ mai phục ở đây vốn là để cứu Guiscard. Monferrat ra lệnh phải nhân lúc xe đi vào rừng tối, tiếp cận cỗ xe và giải thoát cho công tước.

“Điện hạ, người không sao chứ?”

Guiscard trả lời câu hỏi của những người lính bằng một nụ cười. Sau khi tháo xích, cơ thể hắn kêu răng rắc, nhưng với Guiscard thì đó là âm điệu du dương như lời hát của nữ thần tự do.

“Giết hắn ! Giết Andragoras ! Đừng để hắn sống sót hội quân với bọn Pars!”

Baudin hét lên. Một nhóm người đã lên ngựa chuẩn bị sẵn sàng nhận lệnh. Nhưng Guiscard vét hết sức lực đang cạn kiệt của mình để quát:

“Không ! Đừng giết vua Andragoras ! Cứ để hắn gia nhập đại quân Pars!”

“Nhưng điện hạ, với sự thiện chiến và tính cẩn trọng của hắn, chúng ta không giết bây giờ thì nhất định sẽ thành tai họa!”

“Không, ta có kế hoạch rồi. Cứ làm theo lời ta, đừng giết hắn!”

Khi Guiscard đã liên tục ngăn cản, Baudin không còn cách nào ngoài dừng cuộc truy đuổi lại. Thế là Andragoras cùng vợ đã thoát khoải tay quân Lusitania, ẩn vào trong bóng tối khu rừng.

Sau khi lấy lại được tự do, Guiscard nhận lấy bình rượu từ tay Montferrat uống một ngụm. Baudin quay lại bảo vệ em trai nhà vua, đồng thời nêu quan điểm:

“Chúng ta nên tăng cường phòng thủ ở kinh thành. Vì tên Andragoras đó đã trốn thoát thành công nên chắc chắn hắn sẽ dẫn cả đạo quân lớn về đây đúng không?”

“Cứ kệ hắn.”

Guiscard gật đầu, cảm thấy sức lực thể chất và tinh thần đã khôi phục phần nào. Rượu xứ Pars như truyền sinh lực vào cơ thể hắn. Guiscard thở ra một hơi nặng nề.

“Còn nhiều việc khác cần làm trước. Nghe này, từ nay về sau, phải làm đúng những điều ta nói!”

Guiscard đưa ra chỉ thị. Đầu tiên, phân loại toàn bộ vũ khí, lương thực, tiền bạc ở kinh đô Ecbatana, thống kê chính xác số lưởng rồi sẵn sàng vận chuyển bất cứ lúc nào.

“Chúng ta không cần ở lại Ecbatana nữa. Nếu cần, cứ vét sạch kho bạc của Pars, rút về Maryam. Hiểu không Montferrat?”

“Thần tuân lệnh.”

“Vậy chúng ta có đốt cả thành phố không?”

Baudin đưa ra đề xuất nhưng Guiscard lắc đầu. Hắn cũng đã cân nhắc đến việc đốt phá Ecbatana nhưng sau lại quyết định để nguyên, nhằm dùng nó làm mục tiêu thu hút quân Pars. Trong vài trường hợp, họ có thể dùng thành phố này làm con bài để thương lượng với quân đội Pars, chứ nếu đốt cháy rồi thì không còn ý nghĩa gì nữa.

“Còn một chuyện. Có vẻ như quan hệ giữa vua Andragoras và hoàng tử Arslan đã rạn nứt. Nếu Andragoras trốn thoát và đòi quyền chỉ huy đại quân Pars do Arslan gây dựng thì các ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

Vẻ mặt Guiscard vô cùng nham hiểm. Montferrat và Baudin tròn mắt. Hóa ra Guiscard cố tình để Andragoras trốn thoát là để khiến nội bộ quân Pars tranh giành nhau quyền thống trị.

“Andragoras trốn thoát không có nghĩa là chúng ta thua. Ta chỉ tạm thời để hắn sống nhằm mục đích chia cắt quân Pars mà thôi.”

Guiscard cau mày. Vết bầm tím trên người hắn vẫn còn nhức nhối, đến bây giờ cảm giác đau đớn mới lan ra.

“Cứ để Andragoras hân hoan trong niềm vui chiến thắng một lúc đi, dù sao cũng chẳng kéo dài lâu đâu. Để xem hai cha con họ sẽ tàn sát nhau thế nào.”

Guiscard nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, rồi ra hiệu cho kỵ binh, nhờ họ đến dìu mình. Hắn quàng hai tay lên vai hai kỵ binh đó, tiếp tục ra lệnh.

“Chọn một người thông thạo tiếng Pars, có kinh nghiệm ngoại giao làm

sứ giả, đến gặp thái tử Arslan.”

“Tới gặp thái tử sao?”

“Dù ta và Andragoras có mối thù sâu nặng nhưng ta có thể nhân cơ hội này đàm phán với thái tử. Không, nếu ta bí mật cử sứ giả đến, Andragoras có thể nghi ngờ thái tử lén thông đồng với chúng ta.”

Nghe được kế hoạch của em trai nhà vua, các tướng lĩnh không khỏi nín lặng.”

“Quả nhiên là điện hạ anh minh ! Trong hoàn cảnh khốn khó mà người vẫn có thể nghĩ ra mưu kế tuyệt vời như vậy.”

“Vì ta có nhiều thời gian để nghĩ.”

Guiscard khẽ mỉm cười, hạ tay khỏi vai người kỵ binh, vuốt bộ râu xồm xoàm do nhiều ngày không cắt tỉa. sau khi đưa ra những mệnh lệnh cần phải thực hiện gấp, hắn cảm thấy mệt mỏi ra rời. Sau khi về thủ đô Ecbatana chữa trị vết thương, điều đầu tiên hắn làm sẽ là ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy sẽ đi cạo râu, và rồi…

“Đủ lắm rồi. Hãy hiện thực hóa cái hình thức này đi.”

Khi Guiscard đưa ra quyết định, người cai trị chính thức của Lusitania lúc này vừa mới tỉnh dậy trên chiếc giường xa hoa của cung điện hoàng gia Ecbatana. Ông ta đã ngủ suốt cả ngày. Vua Innocentius nhìn bộ giáp bên giường với vẻ mặt khó tin, rồi lên tiếng gọi người hầu.

“Ta đã làm cái quái gì vậy? Ta không nhớ mình đã ngủ khi nào…”

Vua Innocentius dường như không còn thô lỗ như trước lúc bị đưa lên giường, mà quay về là vị vua nhút nhát cùng cực. Đám người hầu nhìn nhau, sau khi xác định nhà vua sẽ không nổi điện lên lần nữa, bèn kể cho họ nghe chuyện vua Pars đã trốn khỏi cung.

“Cái gì? Andragoras trốn thoát rồi ư?”

Innocentius đệ thất sửng sốt một hồi, rồi đổi giọng hỏi:

“V-vậy còn hoàng hậu Tahamine?”

Người hầu nghe vậy thì chết lặng, đồng thời cảm thấy tức giận nên cố ý trả lời một câu hoàn toàn không liên quan.

“Em trai bệ hạ, công tước Guiscard vẫn bình an. Thật là chuyện đáng mừng.”

“Ồ vậy à? Tốt quá. Nhưng ta đang hỏi ngươi hoàng hậu Tahamine thế nào rồi?”

“Hoàng hậu đã trốn đi cùng tên vua đó.”

Sau những lời này, một trận náo động lớn đã xảy ra. Sắc mặt vua Lusitania tái mét. Ông ta nhảy khỏi giường, vấp phải bộ giáo mình đã cởi, ngã lăn ra đất. Những người hầu vội vàng chạy đến đỡ nhưng nhà vua đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vô cùng hung bạo, khiến cho mấy người bọn họ bị trầy xước. Sau một cơn cuồng loạn, cuối cùng ông ta cũng mệt mỏi, ngã xiống giường. Nhưng ông ta đau buồn đến không sao ngủ được, đang nằm thẫn thờ thì nghe tin công tước đã được đưa về. Không thay quần áo, Guiscard đến gặp anh trai để chào hỏi một cách kính cẩn.

“Nhờ ơn chúa và đức vua, thần đã được giải cứu an toàn.”

Đây thực ra là một lời chào đầy giễu cợt nhưng vua Innocentius lại không nhận ra. Sau khi hỏi tung tích hoàng hậu Tahamine và nhận được câu trả lời là bà ta đã cùng Andragoras trốn về phía đông, ông ta thất vọng trùm chăn kín đầu. Guiscard cho rằng mình đã hoàn thành lễ nghi mà một người em trai, một bề tôi cần có, bèn xin lui. Baudin, người đi cạnh hắn hạ giọng thì thầm.

“Điện hạ mới đích thực là rường cột của Lusitania. Các tướng lĩnh và binh sĩ đều một lòng như thế.”

Guiscard không trả lời và cũng chẳng cần thiết. Bởi Innocentius là người duy nhất tự coi mình là vua. Sau khi im lặng đi được chừng 20 bước, hắn lên tiếng.

“Ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều.”

Câu nói tưởng như bình thường này lại ẩn chứa nhiều hàm ý. Cặp mắt Baudin tỏa sáng như muốn cười nhưng phải kìm nén, đưa hoàng tử về phòng.

Trong hành lang dài tăm tối, ánh đèn trên tường khẽ nhấp nháy. Một giọng nói trầm hơn bình thường vang lên như bọt nước.

“….Lợi dụng tên vùa cuồng tín hèn nhát của Luisitania để làm gì? Cuối cùng thanh kiếm độc đó chỉ giết được một người phe hắn.”

“Đừng bi quan thế.”

“Ồ, Gurgin, ngươi có ý nghĩ gì sao?”

“Lòng dân Lusitania đã không còn hướng về quốc vương nữa. Dù công tước Guiscard có soáng ngôi hay không thì cũng vậy. Nhân tiện, vẫn còn tổng giám mục Bodin đang trốn đến Maryam.”

“Liệu Guiscard có giết anh mình để tiếm ngôi không?”

“Việc này hẳn là không xảy ra đâu. Trước mắt, nhiều khả năng quốc vương sẽ bị nhốt lại, còn bản thân hắn thay mặt nhiếp chính.”

“Trong nội bộ quân Pars, quốc vương và hoàng tử tranh giành quyền lực. Còn bên Lusitania, vua và em trai hãm hại lẫn nhau. Hoàng tộc thật đáng thương.”

“Sự khốn khổ của chúng sẽ là bữa ăn dâng lên Xà vương Zahhak khi ngài giáng thế. Sau khi xúi giục tên Mặt nạ bạc, chỉ còn một bước nữa thôi. Không có gì phải tiếc thương cho họ. Kết cục này do chính họ tìm lấy. Một kẻ chỉ muốn thỏa mãn tham vọng ích kỷ của bản thân mà chính tay giải thoát cho Xà vương, đẩy chính đất nước hắn đến bờ diệt vong…’

Tiếng cười ác độc tắm mình trong gió đêm, làm lung lay ngọn đèn. Khi tiếng cười dứt, hành lang cũng lặng im như tờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện