Bầu trời đầy sao như thể các vị thần đã đổ cả rương châu báu vào màn đêm.

Trên mặt đất thấp thoáng vài bóng người. Khoảng 100 tên lính mặc áo giáp sáng loáng tập trung ngoài khoảng sân lát đá. Đi đầu bọn họ là một người đàn ông khoác trên mình bộ giáp cực kỳ phô trương. Đó là lãnh chúa thành này, Hodir. Bất kể là ăn hay mặc, người này chưa bao giờ tiếc tiền khi tiêu xài nó cho bản thân.

Hodir tin chắc Dariun và những người khác đã ngủ say dưới tác dụng của thuốc mê. Không lâu sau, ông ta dẫn đầu một đội quân đến trước cánh cửa gỗ sồi bên ngoài phòng Arslan, gọi vị hoàng tử.

"Có chuyện gì sao, Hodir?"

Hoàng tử bước ra mở cửa nhưng không mặc áo ngủ, đúng như Narsus đã chỉ dẫn. Ban đầu, Hodir cảm thấy điều này không bình thường, nhưng suy nghĩ đó mau chóng biến mất.

"Dariun, Narus và những người đang theo phò trợ người lúc này là những mối nguy hại cần được loại bỏ. Thần xin điện hạ cho phép thực hiện nhiệm vụ cao cả này."

"Họ đã hết lòng giúp đỡ ta? Vì đâu ngài nghĩ ta nên loại bỏ họ?"

"Sớm muộn gì chúng cũng lộ ra bản chất bất trung mà thôi. Một ngày nào đó, họ sẽ làm hại điện hạ và khiến đất nước lâm nguy."

"Vô căn cứ...."

Hodir cắt ngang lời vị hoàng tử.

"Tất cả những gì thần làm đều vì lợi ích của điện hạ. Gã Narsus đó được trời phú cho cái đầu thông minh nhưng người có biết vì sao hắn bị vua Andragoras ghét bỏ không? Bởi vì hắn đưa ra những ý tưởng cải tiến ngu xuẩn như bãi bỏ chế độ nô lệ, tịch thu tài sản riêng của các đền thờ, áp dụng luật chung cho quý tộc và thường dân, gây nguy hiểm cho nền tảng xã hội của Pars. Dù có đánh đuổi được quân Lusitania đi chăng nữa, Narsus và gia tộc hắn sẽ tiếm quyền và cai trị quốc gia theo ý hắn muốn, đó là hành vi khủng khiếp còn hơn cả tàn sát đơn thuần. Thần chắc chắn tên đó đã xin điện hạ ban cho mình chức tước đúng không?"

Lão ta liến thoắng luôn mồm, thậm chí không nghỉ để lấy hơi, như thể muốn lấn át mọi chữ mà hoàng tử trẻ định nói ra miệng. Mãi chàng mới có một cơ hội để phản bác.

"Narsus không yêu cầu gì cả, chính ta đã chủ động đề nghị ban cho ngài ấy một chức quan tầm thường."

Sự bất mãn trong lòng Arslan mau chóng dâng lên. VÌ sao Hodir lại coi thường người khác như thế? Và hơn hết, ông ta tự ý khẳng định những điều "có thể" xảy ra trong tương lai.

"Hodir, nếu ngài nguốn chức tể tướng, ta có thể ban nó cho ngài sau khi ta lên ngôi. Vậy nên ngài có thể vui lòng phò trợ ta cùng Dariun và Narsus không?"

Hodir đáp, thật đáng tiếc, ông ta không thể chấp thuận, kéo theo một tràng câu chữ lôi thôi khác.

Đôi bạn Dariun và Narsus chắc chắn có chung quan điểm chính trị. Hai người Farangis và Gieve thì có ý định của riêng họ, không thể tin tưởng. Tóm lại, ông ta khẩn khoản cầu xin hoàng tử hãy vứt bỏ họ và giao phó cho ông ta.

Chỉ khi Arslan giơ tay, Hodir mới dừng thao thao bất tuyệt.

"Nếu ta muốn kết đồng minh với ngài, ta sẽ phải loại trừ Dariun và Narsus, có đúng không?"

"Quả là vậy."

"Ta thật sự không hiểu ngài đang nghĩ gì." Arslan quát lên, "Nếu bây giờ ta bỏ Dariun và Narsus để chọn ngài, ngài có dám chắc sau này ta sẽ không bỏ ngài và chọn người khác không?"

Hodir há hốc miệng, không thể trả lời.

"Ngài khăng khăng cho rằng Narsus là mối nguy hại, nhưng Narsus đã từng cho ta nghỉ chân qua đêm mà không đánh lén một cách hèn hạ như thế này!"

Hodir cảm nhận được sâu sắc sự phẫn nộ lẫn khinh thường của Arslan. Mặt lão ta đanh lại.

"Với tư cách là khách, ta cảm ơn ngài. Ta nợ ngài bữa tiêc thiết đãi ta cùng các thuộc hạ tối nay. Tuy nhiên, ta không mong trở thành đồng minh của ngài nữa."

Dứt lời, Arslan quay lưng với vị lãnh chúa mồm mép và dứt khoát sải bước xuống hành lang, gọi các thuộc hạ của mình.

"Dariun ! Narsus ! Gieve ! Farangis ! Elam ! Thức dậy, chúng ta rời khỏi đây, ngay lập tức!"

Bấy giờ Hodir mới nhận ra kế hoạch của mình thất bại. Ngay sau đó, cánh cửa bật tung và năm người bước ra hành lang. Cũng như vị hoàng tử, họ đã chuẩn bị hành trang sẵn sàng. Mũ giáp và chiến bào đen tuyền của Dariun lấp lánh dưới ánh đuốc.

"Chúng thần chờ lệnh đã lâu lắm rồi. Thần sẽ chuẩn bị ngựa ngay. Thật sự không thể nán lại đây lâu hơn được nữa."

"Cũng chẳng có cô em nào xinh tươi cả." Gieve vui vẻ nói.

Sáu người rời khỏi cung điện, lên ngựa và tiến ra khoảng sân lát đá. Sau một hồi thất thần, Hodir mới khệ nệ chạy theo trong bộ áo giáp diêm dúa của mình.

"Chờ đã, thưa điện hạ, xin dừng bước. Những kẻ này sẽ lôi kéo người vào con đường xấu xa, không thể tha thứ được."

HIệp sĩ áo đen quắc mắt lạnh lùng nhìn lão.

"Ta e là ông đang nói về chính mình đấy Hodir. Ông nên thôi hạ thấp người khác chỉ vì bản thân đã thất bại khi cố biến hoàng tử Arslan thành bù nhìn cho mình."

Khuôn mặt Hodir nhăn nhúm vì tức giận, hoàn toàn khẳng định những gì Dariun vừa nói. Tuy nhiên, ông ta mau chóng thay đổi thái độ. Dù có vẻ khá gượng gạo, nhưng vị thành chủ vẫn cố gắng cười nói đon đả.

"Thần quả thật hổ thẹn khi khiến điện hạ có những nghi ngờ không đáng. Thần sẽ không cố gắng thuyết phục người nữa. Nhưng chí ít hãy cho thuộc hạ của thần được dắt ngựa cho người, thưa điện hạ."

Hodir nháy mắt, hai tên lính liền đến gần ngựa của Arslan.

Máu liền đổ xuống.

Một kẻ bị thanh kiếm của Gieve đâm xuyên cổ họng, một kẻ bị Farangis cắt đứt tai.

Những tiếng gào khóc váng trời gây náo động cả khoảng sân. Khi một tên gục xuống, tên kia bưng lấy bên mặt ngăn máu chảy ồ ạt, hai con dao găm loảng xoảng rơi xuống vó ngựa.

Farangis quắc mắt nhìn về phía chủ nhân tòa thành, "Đến gần thái tử điện hạ mà dám giấu vũ khí trong người? Chuyện này là sao? Hay đây mới là cách tiếp đãi hoàng gia ở phía nam Nimruz?"

Không ai có thể bao biện được nữa.

Hodir không còn bận tâm đến việc che giấu mưu đồ của mình trước vị hoàng tử. Xung quanh 6 người Arslan vang lên âm thanh của hàng chục tiếng gươm rời vỏ.

"Tốt nhất là ông nên để bọn ta đi mà không làm hớn chuyện, Hodir. Ta khuyên thật lòng đấy." Thanh trường kiếm của Dariun sáng lóe dưới ánh sao, khiến lính của Hodir hoảng sợ.

Ai trong số họ đã đều từng ít nhất một lần nghe danh và tận mắt chứng kiến tài năng của vị "marde-e mardan" lừng lẫy này. Ba năm trước, hoàng tử Turan, người được tung hô khắp Đại lục vương lộ là chiến binh dũng cảm vô song, đã bị chém ngay trên ngựa bởi một mình Dariun.

"Cung thủ..."

Đáp lại tiếng hô của Hodir là những âm thanh bối rối. Cung trên tay các cung thủ đều bị cắt dây, không thể nào lắp tên được.

"Làm tốt lắm Elam."

Được chủ nhân khen ngợi, cậu bé cười tươi rói. Theo lệnh Narsus, Elam đã lẻn vào trạm gác của Hodir và cắt hết dây cung.

Hodir không thể làm gì ngoài giậm chân bất lực. Lão trừng mắt rủa Narsus, "Ngươi...Đồ xảo quyệt!"

"Ôi thôi nào, đâu phải là đối thủ của ngài." Narsus không giấu thái độ mỉa mai trong lời nói khiêm nhường, "Hỡi lãnh chúa Kashan cao quý, dù quân số chúng ta ít ỏi nhưng chúng ta có đủ cung tên và cung thủ. Còn ngài, nếu ngài là người khôn ngoan, ta tin ngài sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất là mở cổng để chúng ta qua...."

Hodir hướng cặp mắt đỏ ngầu về phía Gieve và Farangis. Cả hai đều đã rút cung từ trên lưng ngựa, nhắm thẳng vào ngực lão. Kể cả khi đỡ được tên, lão biết chắc lưỡi kiếm của Dariun và Narsus sẽ giáng xuống ngay sau đó.

Bất đắc dĩ, Hodir đành ra lệnh mở cổng, nhưng những ngọn đuốc trên sân bất ngờ vụt tắt.

Một kẻ hô lên "Bắt lấy thái tử !" Có vẻ như thuộc hạ của Hodir vẫn cố gắng giúp chủ nhân của họ đạt được tham vọng.

Những tiếng hô hào bùng lên. Đám đông binh lính vậy quanh Arslan những người khác. Dù là tính huống bất ngờ nhưng phe Arslan và phe Hodir đều gặp phải bất lợi như nhau. Cuối cùng, chính sự hỗn loạn lại mang đến lợi thế cho nhóm Arslan trước.

Thanh trường kiếm của Dariun vẽ một đường tròn như bánh xe bằng máu tươi. Lính của Hodir ngã rạp như đám hình nhân đất sét.

Trong những lời chửi rủa, tiếng gào thét thất thanh, tiếng đao kiếm va chạm, Hodir vội vàng bỏ trốn, bất chấp thuộc hạ đang chiến đấu vì mình. Ông ta tìm được một vị trí an toàn, chân cầu thang dẫn lên thành cao của pháo đài. Khi nhưng khi nhìn xuống, lão lại thấy thứ mình không muốn thấy nhất. Thanh kiếm của Dariun ngay trước mắt. Hodir đổ mồ hôi như tắm, kinh hãi nhìn chàng kỵ sĩ trong bộ áo giáp đen.

Dù trong hoàn cảnh đó, lão vẫn không cầu xin tha mạng, đó là lòng tự trọng của một shahdaran. Tuy nhiên, sự dũng cảm và kỹ năng chiến đấu không phải lúc nào cũng song hành với nhau.

Dariun thậm chí còn không phải điều chỉnh tư thế để chấm dứt sự phản kháng trong tuyệt vọng của Hodir.

"Đến gặp thiên thần Nakir để thú nhận tội lỗi của mình đi. Nói với những vị thần phán xét dưới địa ngục rằng ông đã bị chính sự tráo trở của mình phản lại."

Với một tiếng quát lớn, Dariun vung thanh trường kiếm chặt đầu Hodir. Vị lãnh chúa Kashan đã không thể trở thành quân sư của vua Arslan, ngã xuống khỏi bức tường pháo đài, không gây ra một tiếng động.

Mùi máu quyện với sương đêm, nhưng một cơn gió dữ thổi qua đã quét đi tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện