Khi biến cố diễn ra trong cung điện, Marzban Sam vẫn gắng sức chỉ huy lực lượng phòng hộ ở cổng thành. Đêm đó, cuộc tấn công của quân đội Lusitania hung hãn hơn bao giờ hết. Họ công phá tường thành bằng những trận mưa tên, hết đợt này đến đợt khác, không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Tất nhiên, những điều đó điều đó đều nhằm đánh lạc hướng quân Pars, cho gã đeo mặt nạ đột nhập vào cungd điện thông qua đường dẫn nước ngầm.

Khi xác chết chất đống dưới chân thành, quân Lusitania chỉ cần dựng thang lên núi thây ấy mà leo lên.

Cung điện bốc cháy lúc nửa đêm. Thấy cảnh tượng đó từ tháp cao, Sam liền giao quyền chỉ huy lại cho thuộc hạ và một mình phóng ngựa phi nước đại về cung.

Khói lửa bao trùm khắp chốn, tiếng đao kiếm va chạm mọi nơi. Sam xuống ngựa, tiêu diệt mọi kẻ thù ông gặp phải trên đường, nhưng khi bắt gặp một gương mặt quen thuộc, ông sững sờ.

“Ngươi….ngươi….Kharlan!”

Thanh kiếm nhuốm máu còn cầm trong tay, Sam kinh hãi nhìn người đồng đội cũ của mình. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi. Không như những kẻ dở sống dở chết quay về từ Atropatene, Kharlan vẫn đứng đây một cách chỉnh tề. Chẳng phải điều đó đã nói lên tất cả rồi sao? Vì đâu mà quân ta gặp phải thất bại nặng nề như thế. Dù không muốn tin, nhưng sự thật đã rõ ràng, và kẻ phản bội đang ở ngay trước mắt ông.

Sam vung cánh tay lên.

Những lưỡi kiếm chạm nhau, tia lửa nhảy múa trong bóng tối. Chỉ trong nháy mắt, vị trí hai người họ đã hoán đổi cho nhau.

Kharlan ra tay nhanh hơn trong lần ra chiêu thứ hai. Lưỡi kiếm của Sam đâm xuyên màn đêm nhưng quá trễ để trúng đích. Chí ít, ông cũng thành công đỡ được đòn của đối thủ, nhờ đó cứu được mạng mình.

Qua làn khói bụi và tiếng la hét của các cận thần, cuộc chạm trán khốc liệt vẫn diễn ra. Mũ giáp sắt của Kharlan bị đánh bay, áo giáp của Sam nứt toác. Lưỡi kiếm chạm nhau ở một góc độ khó xử, cả hai chỉ có thể dùng sức ghì chặt lấy, rồi trừng mắt nhìn nhau. Từ nãy đến giờ, họ đã giao chiêu bao nhiêu lần, khó ai đếm được.

“Kharlan, vì sao ngươi bán đứng đất nước mình?”

“Ta có lý do của ta. Kẻ như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

“Tất nhiên rồi. Không ai hiểu nổi!”

Luõi kiếm lướt qua nhau, cả hai đều lùi lại. Sam kinh hãi nhận ra mình đã bị lính của Kharlan vây chặt, dù không để ý thấy vẫn còn một người đàn ông đeo mặt nạ nữa ở góc khuất với cây thương trong tay. Trái lại, Kharlan thì càng tự tin hơn.

“Đầu hàng đi, Sam. Nếu cải đạo sang Yadabaoth, bọn họ sẽ tha mạng cho ngươi, và cả chức vị của ngươi nữa.”

“Thật nực cười. Lũ chó mà dám bàn về địa vị của con người!”

Vừa nguyền rủa một cách độc địa, Sam vừa nhắm lưỡi kiếm vào Kharlan. Kharlan quay người tránh đòn. Sam không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy, tận dụng khoảng trống và vung kiếm lách qua. Với một chiêu duy nhất, ông ta hạ gục đám lính đứng xếp hàng trước mặt mình như một cây nến, chẳng gặp bất cứ khó khăn nào. Đáng lẽ ông đã có thể phá vây thành công vào khoảnh khắc ấy.

Nếu kẻ đeo mặt nạ không xuất hiện và ném ra cây thương trên tay. Thứ vũ khí dài nặng nề đó phá vỡ áo giáp, xuyên qua lưng và đâm thấu ngực Sam. Ông ta nghẹn lời, sững sờ, không thể phản ứng khi hai người lính khác xông lên hạ gục mình bằng thanh kiếm của họ.

Sam đứng đó một lúc, thân mình bị một cây thương và hai thanh kiếm đâm xuyên. Với một âm thanh nặng nề, ông ta ngã xuống khoảng sân lát đá.

“…..Thật đáng tiếc.”

Tiếng thì thầm của tên mặt nạ bạc bị gió cuốn đi, không ai nghe thấy. Có lẽ hắn và Kharlan cùng chung một tâm trạng nên đã trao nhau cái gật đầu. Nhìn cơ thể đã gục ngã của người đồng đội cũ, Kharlan hơi dao động, quỳ xuống và bắt mạch cho Sam.

“Thần linh ơi, đến mức này rồi, ông ta vẫn kiên trì sống sót!”

.

Quân Lusitania tràn qua cánh cổng mà lính Kharlan mở. Người dân Ecbatana la hét, khóc lóc trong tuyệt vọng, tìm mọi cách trốn thoát, nhưng rồi bị lôi xuống ngựa một cách phũ phàng. Hộp họ của họ vỡ nát khi đám lính dùng giáo mác đâm xuyên. Dù là trẻ em hay phụ nữ, số phận không có gì khác biệt. Quân lính tin rằng với mỗi sinh mạng kẻ ngoại đạo họ cướp đi, họ sẽ gần thiên đường hơn một bước.

Garshasp cố hết sức ngăn dòng người và ngựa. Ông ta la hét, trách mắng những thộc hạ lóng ngóng của mình, rồi lại một mình phi ngựa, vung kiếm đón đầu đoàn quân địch.

Ngay lúc đó, một cây thương của Lusitania phóng đến đâm xuyên chiến mã của ông ta. Garshasp kêu lên một tiếng, bị hất văng xuống đất.

Ông ta chỉ vừa kịp nhấc nửa người dậy, những luõi kiếm đã thi nhau bổ xuống, trên dưới trái phải trước sau. Vị marzban đầy kiêu hãnh chẳng còn lại gì ngoài một đống thịt máu bầy hầy.

.

Gió đêm khô khốc mang theo mùi tanh nồng, tràn ra tận các khu chợ của Ecbatana.

Say trong máu và rượu, quân lính Lusitania kéo xác những người phụ nữ trong lúc dẫm đạp lên đám đàn ông.

Từ một góc cung điện, kẻ đeo mặt nạ nhìn những con đường chất đống thây người.

“Hãy tận hưởng chiến thắng khi còn có thể đi, lũ mọi rợ Lusitania.”

Dù lúc này, bọn họ là đồng minh của hắn, nhưng những người Lusitania cũng nhận thấy rõ ràng sự khinh thường trong lời tên mặt nạ bạc lẩm bẩm.

“Bọn tạp chủng các ngươi càng đắm chìm trong những thú vui thô tục, đẫm máu như vậy, người Pars càng cần một vị cứu tinh. Một vị anh hùng có thể đánh đuổi các ngươi và khôi phục vinh quang cho vùng đất này. Thời điểm đó đến, các ngươi sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình.”

Dưới tầng lầu nơi anh ta quan sát, đám lính Lusitania lại hối hả chạy đi. Chẳng nghi ngờ gì, họ đang tính cướp phá trong đền thời. Những kẻ không sợ uy quyền của Pars đương nhiên cũng chẳng sợ hãi thần linh của họ. Hơn nữa, họ cũng tin việc phá hủy một đền thờ ngoại đạo là hành vi chính đáng nhân danh chúa trời. Cuối cùng, khi cổng đền sụp xống, quân lính ồ ạt xông vào.

Hai bên lối đi là bức tượng của các vị thần khác nhau theo tín ngưỡng của Pars.

Anahita là nữ thần nước, cũng được coi là thần sinh nở, đội vương miện vàng, khoác áo choàng bằng da hải ly.

Con ngựa trắng với bờm vàng là hiện thân của thần mưa Tishtrya.

Bức tượng của người đàn ông với cánh của một con quạ khổng lồ thay cho đôi tay là thần chiến thắng Verethragna.

Nữ thần Ashi là trinh nữ hộ mệnh cho sắc đẹp và vận may.

Cuối cùng và quan trọng nhất, tượng thần nghìn mắt nghìn tai, thấu tỏ mọi sự trên đời, thần Mithra, vị thần của giao ước, lòng trung thành, cũng là thần chiến tranh.

Quân lính Lusitania ha hét ầm ĩ, kéo những bức tượng khỏi bục đỡ. Tượng được làm từ các vật liệu khác nhau, có bức từ ẩm thạch, lại có bức đúc bằng đồng mạ vàng,

Tượng cẩm thạch vỡ tan ngay khi chạm đất. Đồ đồng và vàng thì bị cướp bóc không thương tiếc. “Lũ dị giáo!” “Ác quỷ!” Đó là cách quân lính gọi tất cả những gì trái với đức tin của họ. Họ nhổ vào mặt các bức tượng trong khi vơ vét của cải bên trong.

“Lợn có đeo châu báu thì cũng là lợn mà thôi.”

Tiếng cười nhạo báng lạnh lùng đột ngột vang lên khiến bọn họ dừng tay. Một thanh niên người Pars ung dung đứng giữa những bức tượngd đỏ.

“Sao các nười nhẫn tâm biến những nữ thần xinh đẹp của ta thành thế này? Các ngươi không có gì gọi là lòng trân trọng cái đẹp sao? Đó là bằng chứng cho thấy lũ các ngươi man rợ đến chừng nào.”

Những người Lusitania nhìn nhau. Một vài người hiểu tiếng Pars, ngôn ngữ chung của Đại lục vương lộ thì giận dữ quát lại.

“Ngươi lảm nhảm cái gì vậy, đồ u mê dị giáo ! Với thần Yadabaoth chân chính và duy nhất, lũ ngoại đạo sẽ bị nguyền rủa dưới vực sâu của địa ngục cho đến hết đời. Ngươi còn không có cơ hội để ăn năn hối cải đâu!”

“Ai mà muốn sống ở cái thiên đường đầy lũ lợn Lusitania như các ngươi chứ?”

Thốt ra những lời cay độc đó, chàng thanh niên Gieve đã di chuyển để sẵn sàng rút kiếm ra bất cứ lúc nào. Lính Lusitania bao vây anh ta, kiếm tua tủa trên tay.

“Thần Ashi thân mến, nữ thần may mắn canh giữ những dòng suối và tưới đẫm mặt đất này, xin lắng nghe tôi hỡi nữ thần kính yêu.

Như thể tặng một bài thơ tán tụng mỹ nhân, Gieve ngửa mặt lên đầu kiêu hãnh.

“Đây là một tí đồ của nàng, khi sở hữu gương mặt và dáng vẻ đẹp đẽ nàng ban cho, sắp bị giết mởi những con lợn Lusitania thấp hèn. Nếu nàng có lòng thương, xin che chở cho tôi.”

Những tên lính hiểu tiếng Pars tức đến ói máu, mà ngay cả những người không hiểu cũng rất khó chịu. Một kẻ có vẻ như là người cầm đầu, vung thanh trường kiếm tấn công.

Lưỡi gươm của Gieve vẽ một vầng trăng lưỡi liềm màu bạc, ngay khi tên lính Lusitania xông tới. Vầng trăng ấy lóe sáng giữa trời đêm. Gã đội trưởng hoàn toàn bị đánh bại, bất lực nhìn Gieve bước lại gần.

Vặn cánh tay gã ra sau lưng, Gieve chĩa kiếm vào những tên lính khác bằng tay còn lại, từng bước từng bước đi xuống bậc thang bằng đá.

Bọn lính Lusitania hoang mang nhìn nhau, co rúm lại vì sợ hãi. Bấy giờ chúng mới nhận thấy, chàng trai trả có khuôn mặt tuyệt đẹp này tuy hành vi và lời nói hết sức khôi hài nhưng thực ra là một tay kiếm thượng hạng. Có lẽ bỏ mặc đội trưởng của mình còn hơn là chịu chung số phận.”

“Đừng có nhúc nhích, lũ mọi rợ.”

Gieve tiếp tục đe dọa đám người Lusitania bằng giọng nói trong trẻo như hát.

“Tiến them một bước nữa, chỉ huy của các ngươi sẽ mất đầu ngay đấy. Nhân tiện, những người hiểu tiếng Pars thì phiên dịch lại cho lũ lợn đồng bọn của các ngươi đi.” Gieve tiếp tục dông dài, “Giờ thì, nữ thần Ashi duyên dáng, tôi đã quét sạch những muộn phiền của nàng rồi. Tôi sẽ để lũ lợn này ăn năn vì tội lỗi của chsung. Xin vui lòng nhận lấy của cải chúng cướp từ người dân Pars cũng như cung điên này làm lễ vật.”

Gieve cao giọng.

“Con lợn mặc áo choàng kia. Hãy thu thập tất cả chiến lợi phẩm của các ngươi. Nếu có phàn nàn gì, nhớ điều ta đã nói về cái đầu của chỉ huy ngươi.”

Biết mình dù có làm theo hay không cũng chẳng có gì khác biệt khi bản thân nắm chắc phần thua, lính Lusitania đành phải tuân theo.

Một lúc sau, Gieve bắt gã đội trưởng gói toàn bộ chiến lợi phẩm đó trong áo choàng, mang xuống dưới đường cống ngầm. Bên ngoài cánh cửa, những tên lính Lusitania vội vàng chạy đi tìm cứu viện, nhưng đó chẳng phải chuyện đáng để tâm.

Khi đến một địa điểm thích hợp, Giv hạ gục thuyền trưởng bằng chuôi kiếm của anh ta, đặt anh ta xuống

Có lẽ người Lusitani đã san bằng một ngôi làng khác khi họ tiếp tục cướp bóc và tàn sát. Đến sáng, chắc chắn sẽ có thêm hàng trăm cái đầu “ngoại đạo” xếp thành hàng trên cọc trước tường thành.

Có lẽ quân Lusitania đã san bằng một ngôi làng khác trên con đường cướp bóc và tàn sát của chúng. Chắc chắn sáng mai sẽ lại có thêm hàng trăm cái đầu của kẻ “ngoại đạo” xếp thành hàng trên những cây cọc trước tường thành.

“Một kết thúc thật bi thương.”

Khệ nệ mang theo những món đồ bất chính, Gieve tiếp tục tìm một nơi mà anh ta có thể mua một con ngựa.

“….Đấng quân vương anh hùng Kai Khosrow ngự trên ngai vàng, tất cả các vị vua trên khắp lục địa rộng lớn đều quỳ gối trước ông. Vương quốc Pars quy về một mối….”

Gieve ngâm nga hát một đoạn sử thi lập quốc. Ánh mắt long lanh sắc bén như ánh sao phản chiếu trên một thanh kiếm, người ta có thể thấy gương mặt anh ấy không còn vẻ thong dong, phù phiếm như trước kia.

Sự sụp đổ của Pars là điều không tránh khỏi. Đó là một quốc gia được xây dựng trên đống tro tàn của các quốc gia khác, cho nên đương nhiên rồi cũng về với cát bụi. Nhưng kể cả như thế, chứng kiến giặc Lusitania chà đạp lãnh thổ, cướp bóc giết chóc tùy ý, không phải một trải nghiệm vui vẻ gì (tất nhiên việc anh ta vơ vét chiến lợi phẩm từ tay giặc là vấn đề khác). Dù thế nào đi chăng nữa, lũ khốn đó vẫn phải nhận một bài học.

Trước khi bình minh ló rạng, Gieve gạt bỏ những suy tư về hưng vong của kinh đô và biến mất vào tàn tích cuối cùng của màn đêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện