Khi Narsus và Alfarid đến được một ngôi làng nhỏ, mặt trời đã khuất sau đường viền nhấp nhô của những ngọn núi. Họ đã đi một chặng đường dài, kể từ lúc này, Peshawar đã không còn nằm ngoài tầm mắt nữa.
Từ giờ tới lúc vào được phạm vi canh gác của thành Peshawar, Narsus hy vọng tránh mọi rắc rối nếu có thể, nhưng tiếc rằng ngựa của họ đã khá mệt mỏi rồi nên không còn cách nào khác trừ kiếm một chỗ nghỉ chân. Nếu được, anh muốn mua con ngựa mới.
Cả hai xuống ngựa ở cổng làng. Ngay khi ngựa đưa họ đến gần ngôi làng, Narsus đã có chút linh cảm không lành. Chạng vạng là giờ cơm tối, tại sao không thấy nhà nào có khói bốc lên? Rồi đèn lẽ ra cũng phải được thắp sáng, nhưng tất cả các cửa sổ đều tối om, im lìm.
"Anh có tiền mua ngựa không đấy?"
Narsus chỉ hờ hững đưa cho Alfarid một chiếc túi da cừu. Khi mở nó ra, hai mắt cô gái trợn tròn.
"Chừng này mua được cả trăm con ngựa còn dư. Sao mà anh có nhiều tiền vàng như thế?"
"Ý cô là sao? Đơn giản là tiền của tôi thôi."
Alfarid cau mày.
"Chắc là anh đã làm trò gì mờ ám rồi đúng không. Bề ngoài trông rõ là tử tế mà không ngờ nhé."
"Sao cô nghĩ thế?"
"Chứ trên đời làm gì có ai trung thực mà lại nhiều vàng trong người đâu. Nếu dân thường có sở hữu vàng đi nữa, lũ quan lại sẽ cướp hết thôi. Bởi vì họ cho rằng nhất định anh đã cướp của ai đó."
Narsus không đáp, bởi anh chưa bao giờ có kiêu hãnh khi khoe khoang mình thực ra là một lãnh chúa, một quý tộc giàu có. Và bản thân anh cũng chẳng phải loại người đức hạnh gì cho cam.
Bỗng nhiên, Alfarid níu lấy tay anh.
Theo hướng nhìn của cô gái, Narsus trông thấy cảnh tượng đó. Trước cửa một căn nhà có một người đàn ông nằm sấp, máu chảy lênh láng cho thấy ông ta không còn cứu được nữa.
Chiếc túi da cừu và những đồng drachm và mithqal lấp lánh vương vãi trên mặt đất trong ánh hoàng hôn. Cô gái nhíu đôi lông mày thanh tú.
Narsus nhớ tộc Zot vốn là bộ tộc chuyên cướp bóc trên sa mạc, bèn hỏi, "Sao thế? Cô không lấy túi tiền của ông ta à?"
Alfarid nghiêm mặt trừng trừng nhìn vị cựu lãnh chúa Dailam. Cô thực sự nổi giận. Narsus vừa ngạc nhiên trước phản ứng đó, vừa sững sờ trước vẻ đẹp rực rỡ của cô.
"Tộc Zot KHÔNG BAO GIỜ cướp đồ của người chết hay người bệnh. Đừng có nghĩ xấu cho chúng tôi!"
"Xin lỗi, tôi lầm."
Quy tắc này trái ngược với triết lý của Gieve. Dù luôn miệng xin lỗi nhưng Narsus vẫn cảm thấy khá lạ lùng.
Tạm bỏ qua chuyện đó, cảnh tượng bi thảm này là sao? Narsus kiểm tra những xác chết nằm rải rác trong làng. Điều kỳ lạ nhất là tất cả bọn họ đều bị thương tích nghiêm trọng ở nửa thân dưới, bất kể tuổi tác hay giới tính. Ngoài ra, cũng như thi thể đầu tiên họ phát hiện, hoàn toàn không có dấu hiệu của một vụ cướp bóc nào
Cuối cùng, số người chết lên tới 50, nghĩa là ngôi làng nhỏ này đã bị giết sạch. Xác chết nằm chủ yếu bên ngoài vì có lẽ khi nghe tiếng la hét, ai nấy đều náo loạn bỏ chạy và trở thành vật hy sinh.
"Họ bị giết chỉ vì mục đích tàn sát." Narsus nhận xét.
"Chắc chắn là lũ man rợ Lusitania làm rồi. Tôi đã nghe về những hành vi của chúng. Chúng là bọn cầm thú không có nhân tính."
Narsus không đáp lại sự phẫn nộ của cô mà chỉ quét mắt nhìn quanh khung cảnh đang tối dần. Bên cạnh mỗi xác chết đều có một thứ gì đó như một phần đất bị lõm xuống, thu hút sự chú ý của anh.
Cô gái hỏi tiếp theo nên làm gì, và Narsus đáp, "Ta nghe nói có người thường nhìn thấy ma quỷ ở khu vực này vào ban đêm. Kể cả bỏ qua những lời đồn thì ta cũng không nên di chuyển nhiều sau khi mặt trời lặn. Hãy tìm tạm nhà nào đó để ở."
"Chắc chắn rồi. Nhưng tôi là một cô gái tộc Zot đức hạnh, cho nên chúng ta sẽ ở hai phòng khác nhau, biết chưa..."
"....Tôi không phản đối."
Sau khi tìm được một căn nhà không có xác chết, hai người quyết định nghỉ qua đêm. Để trả ơn, Alfarid đã chuẩn bị bữa ăn trong khi Narsus đi tìm ngựa. Có thể có một chuồng ngựa đâu đó trong làng. Quả vậy, anh kiếm được một cái chuồng nhỏ xíu nhốt bốn con ngựa. Anh chọn con khỏe nhất trong số chúng, tháo dây cương và thả ba con còn lại đi. Ngày mai, khi bình minh ló rạng, anh cũng phải chôn cất dân làng cho tử tế.
Khi Narsus dắt ngựa về, Alfarid đang lấy nước bên giếng, vẫy tay với anh. Anh đang định lại gần thì bất chợt, con ngựa dừng lại, hí lên sợ hãi. Narsus lập tức cảnh giác, vội nhảy sang bên. Rồi anh và cả Alfarid đều nhìn thấy một bàn tay vươn ra từ lòng đất định tóm lấy chân Narsus nhưng bất thành.
"Cái gì vậy? Một cánh tay?"
Dù hoảng sợ, đó là phản ứng tự nhiên, nhưng Alfarid vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.
"Chẳng lẽ là thuật độn thổ....?"
Bí ẩn về những xác chết trong làng đã được giải đáp. Bản thân Narsus không có khả năng dùng pháp thuật hay thứ gì tương tự, nhưng anh cũng có hiểu biết nhất định về nó. Nhiều người từng kể trên đời này tồn tại thứ ma thuật cho phép con người di chuyển trong lòng đất, dùng đao kiếm đâm xuyên và giết bất cứ ai bên trên. Nhưng vậy thì tại sao nó lại đến một nơi như thế này để tàn sát dân làng?
Bàn tay lại mau chóng chui vào lòng đất, không để lại bất cứ thứ gì ngoài một vết lún nhỏ. Narsus nheo mắt.
Ngay khi cảm nhận được điều gì, anh nhảy lên tránh. Lưỡi kiếm trắng mọc ra từ lòng đất sượt qua lòng bàn chân. Nếu Narsus còn đứng đó, chắc chắn nói sẽ đâm xuyên qua đùi. Vừa tiếp đất, Narsus lập tức nhón bước sang bên như một điệu múa, tránh xa khỏi lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm sáng loáng lặn xuống không tiếng động, để lại thêm một vết lún nữa.
Cảm giác như trong một cơn ác mộng vậy. Narsus rút kiếm ra, cẩn trọng hơn bao giờ hết. Bằng toàn bộ sức lực, anh kìm nén ý muốn đâm kiếm xuống mặt đất nơi chân mình đang đứng.
Alfarid đứng bất động ở bên vách tường, gọi Narsus.
Narsus tra kiếm vào vỏ, quan sát xung quanh. Dưới một mái tranh, anh thấy cái vại lớn đựng đầy dầu chà là.
"Phải làm sao đây, Narsus?" Alfarid hỏi, khuôn mặt sợ hãi như một đứa trẻ. Narsus mỉm cười an ủi cô.
"Cô biết trèo cây không?"
"Dễ thôi mà."
"Vậy thì trèo lên cái cây chà là kia đi."
"Anh không sao chứ?"
"....Tôi phải sống để đổi cái mặt nạ bạc cô cho thành tiền tiêu nữa chứ. Nhanh lên, nhớ bước lên những chỗ nhiều sỏi đá.
Đúng như chỉ dẫn của Narsus, Alfarid mau chóng chạy tới chỗ cây chà là, leo lên một cành cao rậm rạp lá mà không gặp khó khăn nào.
Đến khi cô ngồi an vị, một giọng nói trầm thấp mới phát ra đâu đó ở khoảng không giữa đất và trời. Tiếng cười giễu cợt làm chấn động cả màn đêm u ám.
"Thật là ranh mãnh. Xem ngươi trụ được bao lâu..."
Giọng nói này hệt như tiếng rít của loài rắn.
Alfarid rùng mình nhưng Narsus lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Dù là người hay quái vật, miễn là loài có thể giao tiếp thì anh đều không sợ. Sự tàn ác trong im lặng mới là đáng sợ nhất.
Narsus đặt một tay lên bình dầu chà là được xếp sát tường, nhẹ nhàng lật úp. Dầu tràn ra, loang đầy mặt đất, thấm cả vào lòng đất. Giấu trong tay anh là một mảnh đá lửa. Khi dầu đã chảy ra hết rồi, anh im lặng chờ đợi dấu hiệu. Xưa nay anh luôn được coi là người can đảm, điềm tĩnh và không hề nao núng, nhưng giờ cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh xé một mảnh vải từ tay áo, cuộn nó lại, nhúng vào dầu, châm lửa. Chuyện sau đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Narus nhảy ra khỏi khu vực có dầu, ném tấm vải cháy xuống mặt đất.
Khoảng đất có đường kính chừng 5 gaz bốc cháy dữ dội.
Trên cành cây cao, Alfarid thở hổn hển.
Với một tiếng nổ lớn, mặt đất nứt ra, và một khối lửa bùng lên với kích thước của một con người. Tiếng hét kỳ lạ phát ra từ nơi vốn dĩ là miệng của nó. Nhờ dầu thấm xuống đất, nó đang bị nướng sống như một miếng thịt. Sinh vật kinh hoàng này tru lên, lảo đảo về phía trước với cánh tay vươn ra như vẫn muốn cố gắng chộp cổ Narsus.
Narsus rút kiếm khỏi vỏ, bước tới chém một nhát sắc lẹm vào vai nó. Cái đầu chìm trong ngọn lửa. Kể cả khi thân mình đã gục, nó vẫn tiếp tục cháy.
"Ổn rồi, xuống đi."
Narsus nhìn lên cành cây chà là.
Trở lại lòng đất ở kinh đô Ecbatana, nơi trưởng lão đang ẩn nấp. Chính gã là người triệu tập bảy phù thủy, phái họ đi khắp nơi nhằm gây thêm đổ máu cho Pars, vì thế mà một người đã phải bỏ mạng. Tuy nhiên, lúc này Narsus không mảy may hay biết.
Alfarid nhanh nhẹn tụt xuống, hào hứng tán dương.
"Narsus, Narsus, anh tuyệt quá. Vừa giỏi kiếm thuật vừa thông minh nữa. Sao anh có thể nghĩ ra cách xử lý con quái vật kia tài tình như vậy."
"Ừ, mọi người ai cũng nói thế cả."
Đó là một phản ứng trơ trẽn, Narsus vốn là thế mà. Alfarid gõ ngón tay thanh mảnh lên chiếc cằm cân đối của cô như đang cân nhắc, sau đó hỏi.
"Narsus, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"26, sao cô hỏi thế?"
"Hừm, hơn tôi tận 10 tuổi ? Tôi cứ tưởng phải trẻ hơn cơ."
"....Xin lỗi đã làm cô thất vọng."
"Không sao hết, hơn 10 tuổi thì càng dễ nhớ. Người đàn ông trưởng thành thì càng đáng tin cậy mà."
Narsus nhăn mặt bối rối, còn đâu hình tượng của một nhà chiến lược tài ba hay một chiến binh dũng cảm. Anh mơ hồ cảm thấy có điềm gở rồi.
Trong lúc đó, cô gái vẫn tiếp tục liến thoắng, "Nhưng mà phải chờ thêm 2 năm nữa đã. Những người phụ nữ trong tộc chúng tôi đều kết hôn vào tháng 9 năm họ 18 tuổi."
"Tôi không quan tâm đến truyền thống gia đình của cô lắm. Quan trọng là giờ chúng ta an toàn rồi..."
"Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu nhé."
"Ờ....chính xác thì cô đang muốn nói gì vậy?"
Cô gái chăm chú nhìn Narsus.
"Anh khờ quá, vẫn chưa hiểu à?"
Narsus cạn lời.
Anh cảm thấy những ngày tháng mình được tôn vinh là người đàn ông trí tuệ nhất vương quốc khi quét sạch liên quân ba nước phía đông chỉ bằng lời nói, giờ đã trôi vào dĩ vãng rồi. Anh lắc đầu sốc lại bản thân, nhưng không làm sao rũ bỏ được sự thật trước mắt. Từ hôm qua đến hôm nay, rốt cuộc anh đã tính toán sai cỡ nào mới dẫn đến cớ sự này.
"Thôi không bàn nữa, tôi đi chuẩn bị đồ ăn nha. Có nhiều lúa mạch lên men lắm. Tôi cũng có thể nấu cho anh súp đậu và bánh nướng. Mong là nó vừa miệng anh, nhưng nếu không thì tôi sẽ làm món khác."
Cô gái thoăn thoắt chạy vào bếp trên đôi chân uyển chuyển. Narsus sững sờ nhìn theo.
"....Toang rồi...."
Kể cả bị vua Andragoras trách mắng, bị bao vây bởi lũ sát thủ do các thầy tu gửi đến, hay khi trốn chạy khỏi núi Bashur cùng Arslan và những người khác, Narsus chưa bao giờ thốt ra câu này. Dù là vấn đề hóc búa đến đâu, anh cũng có thể tháo gỡ bằng sự thông minh khôn khéo của mình. Nhưng trong tình cảnh này, tất cả sự tự tin trên đều không có ý nghĩa gì cả.
Từ giờ tới lúc vào được phạm vi canh gác của thành Peshawar, Narsus hy vọng tránh mọi rắc rối nếu có thể, nhưng tiếc rằng ngựa của họ đã khá mệt mỏi rồi nên không còn cách nào khác trừ kiếm một chỗ nghỉ chân. Nếu được, anh muốn mua con ngựa mới.
Cả hai xuống ngựa ở cổng làng. Ngay khi ngựa đưa họ đến gần ngôi làng, Narsus đã có chút linh cảm không lành. Chạng vạng là giờ cơm tối, tại sao không thấy nhà nào có khói bốc lên? Rồi đèn lẽ ra cũng phải được thắp sáng, nhưng tất cả các cửa sổ đều tối om, im lìm.
"Anh có tiền mua ngựa không đấy?"
Narsus chỉ hờ hững đưa cho Alfarid một chiếc túi da cừu. Khi mở nó ra, hai mắt cô gái trợn tròn.
"Chừng này mua được cả trăm con ngựa còn dư. Sao mà anh có nhiều tiền vàng như thế?"
"Ý cô là sao? Đơn giản là tiền của tôi thôi."
Alfarid cau mày.
"Chắc là anh đã làm trò gì mờ ám rồi đúng không. Bề ngoài trông rõ là tử tế mà không ngờ nhé."
"Sao cô nghĩ thế?"
"Chứ trên đời làm gì có ai trung thực mà lại nhiều vàng trong người đâu. Nếu dân thường có sở hữu vàng đi nữa, lũ quan lại sẽ cướp hết thôi. Bởi vì họ cho rằng nhất định anh đã cướp của ai đó."
Narsus không đáp, bởi anh chưa bao giờ có kiêu hãnh khi khoe khoang mình thực ra là một lãnh chúa, một quý tộc giàu có. Và bản thân anh cũng chẳng phải loại người đức hạnh gì cho cam.
Bỗng nhiên, Alfarid níu lấy tay anh.
Theo hướng nhìn của cô gái, Narsus trông thấy cảnh tượng đó. Trước cửa một căn nhà có một người đàn ông nằm sấp, máu chảy lênh láng cho thấy ông ta không còn cứu được nữa.
Chiếc túi da cừu và những đồng drachm và mithqal lấp lánh vương vãi trên mặt đất trong ánh hoàng hôn. Cô gái nhíu đôi lông mày thanh tú.
Narsus nhớ tộc Zot vốn là bộ tộc chuyên cướp bóc trên sa mạc, bèn hỏi, "Sao thế? Cô không lấy túi tiền của ông ta à?"
Alfarid nghiêm mặt trừng trừng nhìn vị cựu lãnh chúa Dailam. Cô thực sự nổi giận. Narsus vừa ngạc nhiên trước phản ứng đó, vừa sững sờ trước vẻ đẹp rực rỡ của cô.
"Tộc Zot KHÔNG BAO GIỜ cướp đồ của người chết hay người bệnh. Đừng có nghĩ xấu cho chúng tôi!"
"Xin lỗi, tôi lầm."
Quy tắc này trái ngược với triết lý của Gieve. Dù luôn miệng xin lỗi nhưng Narsus vẫn cảm thấy khá lạ lùng.
Tạm bỏ qua chuyện đó, cảnh tượng bi thảm này là sao? Narsus kiểm tra những xác chết nằm rải rác trong làng. Điều kỳ lạ nhất là tất cả bọn họ đều bị thương tích nghiêm trọng ở nửa thân dưới, bất kể tuổi tác hay giới tính. Ngoài ra, cũng như thi thể đầu tiên họ phát hiện, hoàn toàn không có dấu hiệu của một vụ cướp bóc nào
Cuối cùng, số người chết lên tới 50, nghĩa là ngôi làng nhỏ này đã bị giết sạch. Xác chết nằm chủ yếu bên ngoài vì có lẽ khi nghe tiếng la hét, ai nấy đều náo loạn bỏ chạy và trở thành vật hy sinh.
"Họ bị giết chỉ vì mục đích tàn sát." Narsus nhận xét.
"Chắc chắn là lũ man rợ Lusitania làm rồi. Tôi đã nghe về những hành vi của chúng. Chúng là bọn cầm thú không có nhân tính."
Narsus không đáp lại sự phẫn nộ của cô mà chỉ quét mắt nhìn quanh khung cảnh đang tối dần. Bên cạnh mỗi xác chết đều có một thứ gì đó như một phần đất bị lõm xuống, thu hút sự chú ý của anh.
Cô gái hỏi tiếp theo nên làm gì, và Narsus đáp, "Ta nghe nói có người thường nhìn thấy ma quỷ ở khu vực này vào ban đêm. Kể cả bỏ qua những lời đồn thì ta cũng không nên di chuyển nhiều sau khi mặt trời lặn. Hãy tìm tạm nhà nào đó để ở."
"Chắc chắn rồi. Nhưng tôi là một cô gái tộc Zot đức hạnh, cho nên chúng ta sẽ ở hai phòng khác nhau, biết chưa..."
"....Tôi không phản đối."
Sau khi tìm được một căn nhà không có xác chết, hai người quyết định nghỉ qua đêm. Để trả ơn, Alfarid đã chuẩn bị bữa ăn trong khi Narsus đi tìm ngựa. Có thể có một chuồng ngựa đâu đó trong làng. Quả vậy, anh kiếm được một cái chuồng nhỏ xíu nhốt bốn con ngựa. Anh chọn con khỏe nhất trong số chúng, tháo dây cương và thả ba con còn lại đi. Ngày mai, khi bình minh ló rạng, anh cũng phải chôn cất dân làng cho tử tế.
Khi Narsus dắt ngựa về, Alfarid đang lấy nước bên giếng, vẫy tay với anh. Anh đang định lại gần thì bất chợt, con ngựa dừng lại, hí lên sợ hãi. Narsus lập tức cảnh giác, vội nhảy sang bên. Rồi anh và cả Alfarid đều nhìn thấy một bàn tay vươn ra từ lòng đất định tóm lấy chân Narsus nhưng bất thành.
"Cái gì vậy? Một cánh tay?"
Dù hoảng sợ, đó là phản ứng tự nhiên, nhưng Alfarid vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.
"Chẳng lẽ là thuật độn thổ....?"
Bí ẩn về những xác chết trong làng đã được giải đáp. Bản thân Narsus không có khả năng dùng pháp thuật hay thứ gì tương tự, nhưng anh cũng có hiểu biết nhất định về nó. Nhiều người từng kể trên đời này tồn tại thứ ma thuật cho phép con người di chuyển trong lòng đất, dùng đao kiếm đâm xuyên và giết bất cứ ai bên trên. Nhưng vậy thì tại sao nó lại đến một nơi như thế này để tàn sát dân làng?
Bàn tay lại mau chóng chui vào lòng đất, không để lại bất cứ thứ gì ngoài một vết lún nhỏ. Narsus nheo mắt.
Ngay khi cảm nhận được điều gì, anh nhảy lên tránh. Lưỡi kiếm trắng mọc ra từ lòng đất sượt qua lòng bàn chân. Nếu Narsus còn đứng đó, chắc chắn nói sẽ đâm xuyên qua đùi. Vừa tiếp đất, Narsus lập tức nhón bước sang bên như một điệu múa, tránh xa khỏi lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm sáng loáng lặn xuống không tiếng động, để lại thêm một vết lún nữa.
Cảm giác như trong một cơn ác mộng vậy. Narsus rút kiếm ra, cẩn trọng hơn bao giờ hết. Bằng toàn bộ sức lực, anh kìm nén ý muốn đâm kiếm xuống mặt đất nơi chân mình đang đứng.
Alfarid đứng bất động ở bên vách tường, gọi Narsus.
Narsus tra kiếm vào vỏ, quan sát xung quanh. Dưới một mái tranh, anh thấy cái vại lớn đựng đầy dầu chà là.
"Phải làm sao đây, Narsus?" Alfarid hỏi, khuôn mặt sợ hãi như một đứa trẻ. Narsus mỉm cười an ủi cô.
"Cô biết trèo cây không?"
"Dễ thôi mà."
"Vậy thì trèo lên cái cây chà là kia đi."
"Anh không sao chứ?"
"....Tôi phải sống để đổi cái mặt nạ bạc cô cho thành tiền tiêu nữa chứ. Nhanh lên, nhớ bước lên những chỗ nhiều sỏi đá.
Đúng như chỉ dẫn của Narsus, Alfarid mau chóng chạy tới chỗ cây chà là, leo lên một cành cao rậm rạp lá mà không gặp khó khăn nào.
Đến khi cô ngồi an vị, một giọng nói trầm thấp mới phát ra đâu đó ở khoảng không giữa đất và trời. Tiếng cười giễu cợt làm chấn động cả màn đêm u ám.
"Thật là ranh mãnh. Xem ngươi trụ được bao lâu..."
Giọng nói này hệt như tiếng rít của loài rắn.
Alfarid rùng mình nhưng Narsus lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Dù là người hay quái vật, miễn là loài có thể giao tiếp thì anh đều không sợ. Sự tàn ác trong im lặng mới là đáng sợ nhất.
Narsus đặt một tay lên bình dầu chà là được xếp sát tường, nhẹ nhàng lật úp. Dầu tràn ra, loang đầy mặt đất, thấm cả vào lòng đất. Giấu trong tay anh là một mảnh đá lửa. Khi dầu đã chảy ra hết rồi, anh im lặng chờ đợi dấu hiệu. Xưa nay anh luôn được coi là người can đảm, điềm tĩnh và không hề nao núng, nhưng giờ cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh xé một mảnh vải từ tay áo, cuộn nó lại, nhúng vào dầu, châm lửa. Chuyện sau đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Narus nhảy ra khỏi khu vực có dầu, ném tấm vải cháy xuống mặt đất.
Khoảng đất có đường kính chừng 5 gaz bốc cháy dữ dội.
Trên cành cây cao, Alfarid thở hổn hển.
Với một tiếng nổ lớn, mặt đất nứt ra, và một khối lửa bùng lên với kích thước của một con người. Tiếng hét kỳ lạ phát ra từ nơi vốn dĩ là miệng của nó. Nhờ dầu thấm xuống đất, nó đang bị nướng sống như một miếng thịt. Sinh vật kinh hoàng này tru lên, lảo đảo về phía trước với cánh tay vươn ra như vẫn muốn cố gắng chộp cổ Narsus.
Narsus rút kiếm khỏi vỏ, bước tới chém một nhát sắc lẹm vào vai nó. Cái đầu chìm trong ngọn lửa. Kể cả khi thân mình đã gục, nó vẫn tiếp tục cháy.
"Ổn rồi, xuống đi."
Narsus nhìn lên cành cây chà là.
Trở lại lòng đất ở kinh đô Ecbatana, nơi trưởng lão đang ẩn nấp. Chính gã là người triệu tập bảy phù thủy, phái họ đi khắp nơi nhằm gây thêm đổ máu cho Pars, vì thế mà một người đã phải bỏ mạng. Tuy nhiên, lúc này Narsus không mảy may hay biết.
Alfarid nhanh nhẹn tụt xuống, hào hứng tán dương.
"Narsus, Narsus, anh tuyệt quá. Vừa giỏi kiếm thuật vừa thông minh nữa. Sao anh có thể nghĩ ra cách xử lý con quái vật kia tài tình như vậy."
"Ừ, mọi người ai cũng nói thế cả."
Đó là một phản ứng trơ trẽn, Narsus vốn là thế mà. Alfarid gõ ngón tay thanh mảnh lên chiếc cằm cân đối của cô như đang cân nhắc, sau đó hỏi.
"Narsus, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"26, sao cô hỏi thế?"
"Hừm, hơn tôi tận 10 tuổi ? Tôi cứ tưởng phải trẻ hơn cơ."
"....Xin lỗi đã làm cô thất vọng."
"Không sao hết, hơn 10 tuổi thì càng dễ nhớ. Người đàn ông trưởng thành thì càng đáng tin cậy mà."
Narsus nhăn mặt bối rối, còn đâu hình tượng của một nhà chiến lược tài ba hay một chiến binh dũng cảm. Anh mơ hồ cảm thấy có điềm gở rồi.
Trong lúc đó, cô gái vẫn tiếp tục liến thoắng, "Nhưng mà phải chờ thêm 2 năm nữa đã. Những người phụ nữ trong tộc chúng tôi đều kết hôn vào tháng 9 năm họ 18 tuổi."
"Tôi không quan tâm đến truyền thống gia đình của cô lắm. Quan trọng là giờ chúng ta an toàn rồi..."
"Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu nhé."
"Ờ....chính xác thì cô đang muốn nói gì vậy?"
Cô gái chăm chú nhìn Narsus.
"Anh khờ quá, vẫn chưa hiểu à?"
Narsus cạn lời.
Anh cảm thấy những ngày tháng mình được tôn vinh là người đàn ông trí tuệ nhất vương quốc khi quét sạch liên quân ba nước phía đông chỉ bằng lời nói, giờ đã trôi vào dĩ vãng rồi. Anh lắc đầu sốc lại bản thân, nhưng không làm sao rũ bỏ được sự thật trước mắt. Từ hôm qua đến hôm nay, rốt cuộc anh đã tính toán sai cỡ nào mới dẫn đến cớ sự này.
"Thôi không bàn nữa, tôi đi chuẩn bị đồ ăn nha. Có nhiều lúa mạch lên men lắm. Tôi cũng có thể nấu cho anh súp đậu và bánh nướng. Mong là nó vừa miệng anh, nhưng nếu không thì tôi sẽ làm món khác."
Cô gái thoăn thoắt chạy vào bếp trên đôi chân uyển chuyển. Narsus sững sờ nhìn theo.
"....Toang rồi...."
Kể cả bị vua Andragoras trách mắng, bị bao vây bởi lũ sát thủ do các thầy tu gửi đến, hay khi trốn chạy khỏi núi Bashur cùng Arslan và những người khác, Narsus chưa bao giờ thốt ra câu này. Dù là vấn đề hóc búa đến đâu, anh cũng có thể tháo gỡ bằng sự thông minh khôn khéo của mình. Nhưng trong tình cảnh này, tất cả sự tự tin trên đều không có ý nghĩa gì cả.
Danh sách chương