Adhanad là một cây cầu gỗ cách thành Peshawar khoảng 8 amaj về phía tây.

Đây là đường độc đạo cho mọi đội quân muốn đến gần Peshawar. Trong phạm vi 3 farsang về phía thượng lưu và hạ lưu của con sông chảy qua thung lũng, không có nơi nào khác để vượt sông. Và bây giờ, cây cầu đã bị phá hủy.

Zandeh đã chỉ huy các thuộc hạ tiêu diệt 50 lính canh ở Adhanah và đánh sập cây cầu.

"Bây giờ con đường độc đạo đã bị cắt đứt, chúng sẽ không thể tới Peshawar dễ dàng. Chúng ta có thể cầm cự thêm hai ba ngày nữa cho tới khi Hilmes điện hạ quay lại."

Zandeh phá lên cười dù người đầy vết thương. Vài ngày trước, hắn thua trận trước Dariun và phải nhảy xuống vách đá, nhưng vẫn sống sót nhờ sự dũng cảm phi thường của mình.

Giờ nghĩ lại, lẽ ra hắn phải đánh sập cây cầu ngay từ đầu rồi sau đó chặn đánh nhóm Arslan. Chẳng ích gì khi cứ đuổi theo chúng về phía Peshawar. Nhưng Zandeh lại nhận ra điều đó quá trễ. Không thể phủ nhận Hilmes có phần thiếu sót trong chuyện này, nhưng dù sao hắn cũng đào vong khỏi quê nhà từ năm 11 tuổi, không thông thuộc địa hình biên giới.

Nếu cầu Adhanah được xây bằng đá thì khó mà phá hủy được. Mười năm trước, có người từng đề xuất xây lại cây cầu này, chuyển từ cầu gỗ thành cầu đá, nhưng nếu làm thế thì trong thời gian thi công, không có đường để đi lại. Việc cứ thế bị trì hoãn đến tận giờ.

Tin báo về việc cây cầu Adhanad bị phá hủy khiến marzban Kishward ở thành Peshawar vô cùng tức giận.

Kishward lập tức hạ lệnh, "Nếu cầu sập thì dựng cầu phao ngay lập tức."

Gần đây Kishward khá dễ bực bội do lão tướng Bahman chẳng hiểu sao luôn luôn ủ rũ và phó mặc hết mọi công việc cho mình. Bình thường, cây cầu được cả hai luân phiên bảo vệ. Tháng 12 là lượt của Bahman. Ông đang làm gì vậy, tỉnh táo lại đi! Kishward muốn hét vào mặt ông ta như thế, nhưng anh không thể bất kính với một vị tướng đáng tuổi cha chú mình.

Thay vì lời nói, anh thể hiện bằng hành động. Việc dựng cầu phao, cử quân trinh sát đến các địa phương, tất cả do một tay anh ta xử lý.

Cứ thế, cuộc trinh sát đã đem lại kết quả trước khi mặt trời lặn. Không thể tự mình quyết định mọi vấn đề, Kishward đến tìm Bahman.

"Ngài Bahman, ngài có nghe không?"

".....À..."

"Hình như có chuyện gì đó xảy ra ở vùng núi phía tây. Tôi nghe nói gần đây bọn săn tiền thưởng hay lảng vảng trên đường núi, tấn công khách lữ hành. Mục đích của chúng không phải là cướp bóc, mà chúng đang săn cái đầu của hoàng tử Arslan."

Bahman không đáp. Kishward tiếp tục nói.

"Cho nên chúng ta nhất định phải hành động.

"Chắc chắn rồi. Mục tiêu của chúng là thái tử Arslan."

"Vâng, ngài thật sáng suốt. Tiểu tướng vô cùng khâm phục."

Bất chấp lời nói mỉa của Kishward, Bahman vẫn phản ứng rất chậm chạp. Ông ta nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa trong lò đá, rõ ràng không để tâm.

"Vậy ngài Bahman, ngài cho phép tôi tiến hành tìm kiếm chứ?"

"....Ý ngài thế nào?"

"Một nửa trong số 1 vạn kỵ binh của ta sẽ rời thành để tìm kiếm điện hạ. Họ chia làm năm mươi nhóm, mỗi nhóm gồm 100 kỵ sĩ, tìm kiếm trên tất cả các con đường mòn trên núi, giữ liên lạc bằng pháo khói. Tôi muốn đón hoàng tử Arslan đến thành này an toàn. Ngài đồng ý không?"

Trong lúc Bahman đang lưỡng lự, Kishward đã mau chóng trang bị vũ khí cho quân lính, sắp xếp đội hình. Nhưng ngay sáng hôm sau, họ lại nhận được tin báo khẩn cấp khác.

Một đội quân từ nước láng giềng Sindhura đã bất ngờ vượt sông Kaveri ở biên giới, tiến hành xâm lược.

"Sao lại đúng lúc này!"

Kishward tặc lưỡi. Họ vừa mới tìm được một vài dấu vết và đoán được lộ trình của thái tử thì một phiền phức nữa tìm đến.

Dù vậy, vị tướng trẻ vẫn mau chóng đưa ra quyết định hành động. Anh để Bahman ở lại trông coi pháo đài Peshawar, còn bản thân dẫn 5000 lính tới bờ sông Kaveri nghênh chiến.

"Ta dám chắc có vài kẻ xảo trá lắm mồm ở Sindhura. 'Tình hình Pars bây giờ đang hỗn loạn, là thời điểm thích hợp để tấn công.' Và lũ chóp bu ở Sindhura đã tin ngay không chút nghi ngờ. Chúng gửi một nhóm quân đến vượt sông để thăm dò tình hình. Chúng ta phải đánh phủ đầu ngay lập tức."

Kishward phân tích tình hình như thế.

Quân Sindhura đã vượt sông với quân số khoảng 5000 người, gồm cả kỵ binh và bộ binh. Chúng không đưa voi chiến ra trận, chứng tỏ phán đoán của Kishward là chính xác, chúng chưa có ý định tiến hành một cuộc xâm lược toàn diện.

Với 5000 kỵ binh chờ sẵn trên đỉnh dốc ven sông, Kishward hô vang trước kẻ địch.

"Ta là marzban Kishward của Pars. Hỡi lũ chó đen Sindhura, dám xâm phạm biên giới của Pars khi không được mời tới. Các ngươi còn lời nào trăn trối không?"

Họ không đáp lại bằng lời nói. Từ đội kỵ binh, hai kỵ binh xông lên, tấn công từ hai bên của Kishward.

Kishward vòng hai tay ra sau vai, rút đôi kiếm trên lưng. Những lưỡi kiếm chỉ ngắn hơn một chút so với trường kiếm bình thường.

Đây có lẽ là lần đầu tiên quân lính Sindhura được chứng kiến một phong cách chiến đấu linh hoạt như vậy.

Hai lưỡi gươm cắt hai đường chết chóc.

Hai kỵ sĩ Sindhura chỉ kịp thấy mũi thương của mình bị cắt đứt và bay lên không, rồi ngay khoảnh khắc sau đó, đầu họ cũng lìa khỏi cổ.

"Có lẽ hôm qua các ngươi còn chưa biết, nhưng từ hôm nay các ngươi sẽ không quên. Xứ Pars vẫn còn tahir Kishward ta đây!"

Sau khi tuyên bố những lời sấm rền đó, Kishward lập tức giương cao hai thanh kiếm vấy máu của mình, tiếp tục lao về phía trước. Anh có thể khiển ngựa mà không cầm cương, chỉ có hai chân kẹp bụng ngựa. Đó là một màn trình diễn kỵ mã đỉnh cao.

"Theo Tahir !"

Năm nghìn kỵ binh Pars cất tiếng hô xung trận, mỗi người đều cố gắng trở thành người đầu tiên lấy được đầu kẻ địch.

Dù không sánh được với 8 vạn kỵ binh đã dàn quân trên bình nguyên Atropatene nhưng chỉ 5000 vó ngựa kỵ binh Pars thôi cũng làm rung chuyển cả trời đất. Mặt trời trên cao chiếu lên áo giáp của họ như những đợt sóng lấp lánh.

Kishward luôn đi tiên phong. Anh vung đôi song kiếm của mình hết trái sang phải, những cái đầu đội mũ giáp Sindhura bay lên khi máu của chúng xối đẫm yên cương trống rỗng của những con ngựa hoảng hốt bỏ chạy.

Kishward quay ngựa, thấy quân lính Sindhura đang dạt ra để tránh làm mồi cho cặp kiếm trong tay mình.

Chỉ có duy nhất một vị tướng được trang bị chiến giáp hào nhoáng toàn thân ngồi trên lưng chiến mã uy lực nhất, dong ngựa đến trước mặt mặt Kishward. Gã nói gì đó bằng tiếng Sindhura.

"Nói tiếng Pars đi!" Kishward gầm lên. Dù đã nhiều lần đối đầu quân Misr ở biên giới phía tây nhưng anh ta vẫn không thoải mái khi nghe tiếng nước ngoài.

Tiếng Pars là ngôn ngữ chung của Đại lục vương lộ. Để trở thành một vị tướng của Sindhura thì nhất định phải nói được tiếng Pars.

"Ta là Daravada. Với tư cách là chỉ huy quân đội Sindhura ở đây, ta thách đấu ngươi trong một trận tay đôi, ngươi có chấp nhận không?"

"Ta đồng ý, nhưng trước đó ta muốn hỏi ngươi một câu. Chủ nhân của ngươi là ai? Rajendra hay Gadhevi?"

Bụng và bộ râu của vị tướng Sindhura rung lên vì tràng cười.

"Rajendra là con đứa con của một ả nô lệ. Chỉ có duy nhất hoàng tử Gadhevi mới là chủ nhân của chúng ta. Không ai ngoài ngài xứng đáng thừa kế ngai vàng của vương quốc."

"Ta hiểu rồi. Thế thì ta sẽ gửi cái đầu râu ria xấu xí của ngươi về cho tên Gadhevi đó."

"Đừng có tự mãn!"

Daravada rút thanh đao của mình khỏi vỏ. Một cuộc tấn công nhưng những cơn lốc xoáy trên sa mạc ùa về phía Kishward.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu đội mũ sắt và cánh tay phải vẫn cầm kiếm của Daravada đồng thời tách khỏi thân thể.

Vô số máu tươi phun ra từ cái xác không đầu ấy trước khi nó đổ vật xuống. Lính Sindhura hét lên kinh hoảng.

Kỵ binh kéo ngựa lùi lại, còn bộ binh lui gót, từng người một bỏ chạy.

Kishward lạnh lùng nhìn quân thù, huýt lên một tiếng sắc bén. "Sứ giả thần chết" xà xuống đầu tên bại tướng như muốn xé nó ra.

Nhưng cái đầu bị một người lính Sindhura giành lại. Con chim ưng bay về bên Kishward. Vị tướng trẻ gọi một người lính Sindhura biết nói tiếng Pars ra, tra hỏi hắn mấy câu. Sau khi khi nói ra tất cả những gì mình biết, người lính quỳ xuống cầu xin sự khoan dung.

"Giết ngươi cũng chẳng được lợi lộc gì. Ta sẽ tha mạng cho ngươi. Mau quay về và nói với Gadhevi thế này : xâm phạm biên giới của chúng ta lần nữa thì ngươi không sống nổi tới lúc lên ngôi đâu."

Kishward cử thuộc hạ đến lấy đầu tướng Daravada, dùng một mảnh vải cắt từ chiến bào của ông ta để bọc lấy rồi treo nó quanh cổ tên lính.

Với món quà nặng nề gớm ghiếc, người lính Sindhura nọ lảo đảo chạy theo những đồng đội đang bỏ trốn của mình.

Lúc này, mục tiêu đã đạt được. Từ trên lưng ngựa, Kishward nhìn chằm chằm lũ địch kéo nhau quay lại bờ kia sông Kaveri.

"Azrael ! Azrael !"

Nghe tiếng chủ gọi, chú chim ưng dũng cảm trung thành từ bầu trời bay xuống. Đeo kiếm lại sau lưng, Kishward chìa tay cho chú chim đậu.

"Ngươi cũng nên biết điều này, Azrael, Thái tử điện hạ của chúng ta, Arslan đang ở gần đây. Mau tìm và bảo vệ ngài nhé."

Vị vua bầu trời liếc nhìn chủ nhân bằng cặp mắt lanh lợi rồi dang rộng đôi cánh, bay vút lên tầng không như nhuộm xanh cả tầm mắt.

------------

Lời editor :

Mình không biết nên để nguyên danh hiệu Tahir của Kishward hay nên dịch thành "song đao tướng quân" như bản dịch manga của NXB Trẻ. Do bối cảnh là Ba Tư cổ đại nên mình muốn hạn chế dùng Hán Việt, miễn là nó không sinh ra rào cản cho việc đọc hiểu của các bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện