Khu chợ bắt đầu hoạt động trở lại sau khi kinh thành sụp đổ, mức độ nhộn nhịp vừa phải với lượng hàng hóa trao đổi khá phong phú. Nếu không có các phiên chợ, cuộc sống của người Pars sẽ chẳng thể duy trì.
Giữa đám đông có một thiếu nữ đơn độc.
Cô có nước da màu lúa mạch, mái tóc như lụa và đôi mắt đen láy, khá cao và xinh xắn. Một tên lính Pars của Kharlan đứng canh gác khu chợ đã không thể rời mắt trước cặp mắt đầy sức sống, lấp lánh, lanh lợi của cô gái và gọi cô đến nói chuyện. Dù hơi khó chịu nhưng cô vẫn nhìn những người lính cưỡi ngựa đi ngang qua, hỏi đó là lính của ai.
"Là đội quân dưới sự giám sát trực tiếp của marzban, à không, giờ là ngài eran Kharlan."
"Không biết họ đi đâu vậy nhỉ?"
Giọng nói của cô gái ngây thơ đến mức tay lính không chút nghi ngờ gì mà nói ra mọi thứ mình biết, rồi còn hứa sẽ cho cô xem nhiều thứ hấp dẫn hơn, nhưng cô chẳng them để tâm.
Không đạt được mục đích, gã nắm siết lấy cổ tay cô gái, kéo cô khỏi khu chợ, dẫn vào một con hẻm ít người qua lại. Lúc trước, hắn không thể làm gì ngoài đứng cắn ngón tay, nhìn những hành vi man rợ của lính Lusitania. Phụ nữ Pars phải thuộc về đàn ông Pars. Cô gái cố gắng chống cự nhưng tên lính quá phấn khích túm đầu cô, định đè cô xuống.
Nhưng rồi hắn kêu toáng lên. Chiếc khăn trùm đầu và cả mái tóc đen láy của cô gái rơi xuống. Đó là một bộ tóc giả ! Nhưng trước khi tên lính chưa hết bất ngờ để nổi cơn thịnh nộ thì một mũi dao găm đã đâm vào ngực gã. Gã ngã xuống mặt đường đầy bụi, còn kẻ tấn công gã đã thoăn thoắt lẻn sang một ngõ khác, nhanh như chú chim sẻ.
"Eo ôi, gớm quá." Cô gái xinh đẹp, hay đúng hơn là một thiếu niên giả gái, cáu kỉnh ném bộ tóc giả đi. Đó chính là Elam.
Theo mệnh lệnh của Narsus, cậu lẻn vào kinh đô Ecbatana để theo dõi hướng di chuyển của quân lính Lusitania bên trong. "Nhưng xin ngươi đừng có làm cái gì nguy hiểm nhé." Narsus dặn đi dặn lại rất nhiều lần.
Phải quay về báo với Narsus mới được.
Elam rẽ ba con hẻm khác nhau rồi vào sân một nhà dân. Cậu ta cởi bỏ bộ đồ nữ, mặc bộ đồ nam vào. Cậu dùng 5 đồng mithqual để trả cho cô gái đã cho mình mượn trang phục, rồi bôi bùn lên khắp mặt mũi quần áo của mình.
Khi băng qua khu chợ lần nữa, Elam nghe tiếng la hét của những tên lính khi phát hiện ra xác đồng đội.
.
"Kharlan dẫn hơn 1000 kỵ binh ra khỏi thành ư?"
Narsus nghiêng đầu nghe báo cáo của Elam, người vừa quay về từ thủ phủ. Arslan và các thuộc hạ đang ẩn náu tại đống đổ nát của 1 trong những ngôi làng bị quân Lusitania cướp phá.
Arslan khoanh tay.
"Họ dùng nhiều người như thế chỉ để bắt ta sao?"
"Đương nhiên rồi, thưa điện hạ. Họ không biết quân số của ta. Hơn nữa, người đang ở phe chính nghĩa. Chỉ cần người ra mặt huy động lực lượng để phản công thì quân Lusitania sẽ gặp nhiều bất lợi. Ngay cả Kharlan cũng không yên tâm."
Cũng có lý, nhưng Arslan vẫn cảm thấy nghi ngờ. Lẽ ra họ không biết chàng trốn ở đâu, vậy Kharlan định tìm bằng cách nào.
"Nếu thần là Kharlan, cần bắt điện hạ càng sớm càng tốt, cho nên trước tiên thần sẽ bao vây một ngôi làng và thiêu rụi nó?"
"Thiêu rụi một ngôi làng ư?"
Arslan mở to mắt. Narsus đưa cho Elam một chiếc khăn, bảo cậu ta đi rửa mặt, rồi ung dung giải thích tiếp.
"Sau đó, có vô số cách áp dụng được. Đốt làng, giết dân chúng, sau đó đăng sắc lệnh cảnh cáo điện hạ. Hắn sẽ nói, nếu điện hạ không đầu hàng, hắn sẽ tiếp tục đốt phá giết người ở những nơi khác nữa. Dù còn nhiều cách khác nhau nhưng thần cho rằng đây là cách hắn thử đầu tiên."
Arslan hít một hơi thật sâu.
"Tại sao Kharlan dám làm vậy? Dù gì ông ấy cũng là một chiến binh cơ mà."
"Vâng, một chiến binh mẫu mực đến nỗi bán đứng cả nhà vua lẫn đất nước."
Lời mỉa mai của Narsus khiến Arslan nín lặng. Kharlan đã đi quá giới hạn lâu rồi. Ông ta không còn cảm thấy phải tuân theo những nguyên tắc thượng võ vô nghĩa nữa. Cuối cùng, Arslan lên tiếng sau hồi lâu suy tư.
"Narsus, ngài có biết Kharlan sẽ nhắm đến ngôi làng nào không?"
"Có."
"Bằng cách nào."
"Lính của hắn sẽ dẫn đường. Tất cả những gì ta cần làm là đi theo. Người sẽ đi chứ?"
Arslan lập tức gật đầu.
Khi hoàng tử trẻ rời đi để lắp yên cương cho chiến mã, Dariun nãy giờ vẫn luôn đứng ngoài cuộc thảo luận, lần đầu lên tiếng.
"Kharlan không phải kẻ đơn giản. Hắn tập hợp quân đội ngay giữa thanh thiên bạch nhật, phải chăng từ đầu đã có ý muốn dụ điện hạ ra mặt?"
"Cũng có khả năng."
"Ngươi đã biết thì sao không ngăn điện hạ?"
"Dariun, đây là cơ hội hoàn hảo để ta đánh giá vị hoàng tử của chúng ta. Ta vô cùng, vô cùng mong đợi đấy."
Dariun chớp mắt, còn Narsus phá lên cười.
"Dẫu sao sớm muộn ta cũng phải đối đầu với Kharlan thôi, nếu không thể chẳng thể biết chuyện gì đăng sau. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?"
Dariun nhướn mày.
"Thật ra, ngươi cố tình thử điện hạ đúng không? Nếu ngài ấy bỏ mặc các ngôi làng thì ngươi sẽ bỏ mặc ngài ấy chứ gì?"
Narsus không đáp, chỉ mỉm cười nham hiểm, nhưng biểu hiện đó của anh ta đã là lời khẳng định rồi.
Giữa đám đông có một thiếu nữ đơn độc.
Cô có nước da màu lúa mạch, mái tóc như lụa và đôi mắt đen láy, khá cao và xinh xắn. Một tên lính Pars của Kharlan đứng canh gác khu chợ đã không thể rời mắt trước cặp mắt đầy sức sống, lấp lánh, lanh lợi của cô gái và gọi cô đến nói chuyện. Dù hơi khó chịu nhưng cô vẫn nhìn những người lính cưỡi ngựa đi ngang qua, hỏi đó là lính của ai.
"Là đội quân dưới sự giám sát trực tiếp của marzban, à không, giờ là ngài eran Kharlan."
"Không biết họ đi đâu vậy nhỉ?"
Giọng nói của cô gái ngây thơ đến mức tay lính không chút nghi ngờ gì mà nói ra mọi thứ mình biết, rồi còn hứa sẽ cho cô xem nhiều thứ hấp dẫn hơn, nhưng cô chẳng them để tâm.
Không đạt được mục đích, gã nắm siết lấy cổ tay cô gái, kéo cô khỏi khu chợ, dẫn vào một con hẻm ít người qua lại. Lúc trước, hắn không thể làm gì ngoài đứng cắn ngón tay, nhìn những hành vi man rợ của lính Lusitania. Phụ nữ Pars phải thuộc về đàn ông Pars. Cô gái cố gắng chống cự nhưng tên lính quá phấn khích túm đầu cô, định đè cô xuống.
Nhưng rồi hắn kêu toáng lên. Chiếc khăn trùm đầu và cả mái tóc đen láy của cô gái rơi xuống. Đó là một bộ tóc giả ! Nhưng trước khi tên lính chưa hết bất ngờ để nổi cơn thịnh nộ thì một mũi dao găm đã đâm vào ngực gã. Gã ngã xuống mặt đường đầy bụi, còn kẻ tấn công gã đã thoăn thoắt lẻn sang một ngõ khác, nhanh như chú chim sẻ.
"Eo ôi, gớm quá." Cô gái xinh đẹp, hay đúng hơn là một thiếu niên giả gái, cáu kỉnh ném bộ tóc giả đi. Đó chính là Elam.
Theo mệnh lệnh của Narsus, cậu lẻn vào kinh đô Ecbatana để theo dõi hướng di chuyển của quân lính Lusitania bên trong. "Nhưng xin ngươi đừng có làm cái gì nguy hiểm nhé." Narsus dặn đi dặn lại rất nhiều lần.
Phải quay về báo với Narsus mới được.
Elam rẽ ba con hẻm khác nhau rồi vào sân một nhà dân. Cậu ta cởi bỏ bộ đồ nữ, mặc bộ đồ nam vào. Cậu dùng 5 đồng mithqual để trả cho cô gái đã cho mình mượn trang phục, rồi bôi bùn lên khắp mặt mũi quần áo của mình.
Khi băng qua khu chợ lần nữa, Elam nghe tiếng la hét của những tên lính khi phát hiện ra xác đồng đội.
.
"Kharlan dẫn hơn 1000 kỵ binh ra khỏi thành ư?"
Narsus nghiêng đầu nghe báo cáo của Elam, người vừa quay về từ thủ phủ. Arslan và các thuộc hạ đang ẩn náu tại đống đổ nát của 1 trong những ngôi làng bị quân Lusitania cướp phá.
Arslan khoanh tay.
"Họ dùng nhiều người như thế chỉ để bắt ta sao?"
"Đương nhiên rồi, thưa điện hạ. Họ không biết quân số của ta. Hơn nữa, người đang ở phe chính nghĩa. Chỉ cần người ra mặt huy động lực lượng để phản công thì quân Lusitania sẽ gặp nhiều bất lợi. Ngay cả Kharlan cũng không yên tâm."
Cũng có lý, nhưng Arslan vẫn cảm thấy nghi ngờ. Lẽ ra họ không biết chàng trốn ở đâu, vậy Kharlan định tìm bằng cách nào.
"Nếu thần là Kharlan, cần bắt điện hạ càng sớm càng tốt, cho nên trước tiên thần sẽ bao vây một ngôi làng và thiêu rụi nó?"
"Thiêu rụi một ngôi làng ư?"
Arslan mở to mắt. Narsus đưa cho Elam một chiếc khăn, bảo cậu ta đi rửa mặt, rồi ung dung giải thích tiếp.
"Sau đó, có vô số cách áp dụng được. Đốt làng, giết dân chúng, sau đó đăng sắc lệnh cảnh cáo điện hạ. Hắn sẽ nói, nếu điện hạ không đầu hàng, hắn sẽ tiếp tục đốt phá giết người ở những nơi khác nữa. Dù còn nhiều cách khác nhau nhưng thần cho rằng đây là cách hắn thử đầu tiên."
Arslan hít một hơi thật sâu.
"Tại sao Kharlan dám làm vậy? Dù gì ông ấy cũng là một chiến binh cơ mà."
"Vâng, một chiến binh mẫu mực đến nỗi bán đứng cả nhà vua lẫn đất nước."
Lời mỉa mai của Narsus khiến Arslan nín lặng. Kharlan đã đi quá giới hạn lâu rồi. Ông ta không còn cảm thấy phải tuân theo những nguyên tắc thượng võ vô nghĩa nữa. Cuối cùng, Arslan lên tiếng sau hồi lâu suy tư.
"Narsus, ngài có biết Kharlan sẽ nhắm đến ngôi làng nào không?"
"Có."
"Bằng cách nào."
"Lính của hắn sẽ dẫn đường. Tất cả những gì ta cần làm là đi theo. Người sẽ đi chứ?"
Arslan lập tức gật đầu.
Khi hoàng tử trẻ rời đi để lắp yên cương cho chiến mã, Dariun nãy giờ vẫn luôn đứng ngoài cuộc thảo luận, lần đầu lên tiếng.
"Kharlan không phải kẻ đơn giản. Hắn tập hợp quân đội ngay giữa thanh thiên bạch nhật, phải chăng từ đầu đã có ý muốn dụ điện hạ ra mặt?"
"Cũng có khả năng."
"Ngươi đã biết thì sao không ngăn điện hạ?"
"Dariun, đây là cơ hội hoàn hảo để ta đánh giá vị hoàng tử của chúng ta. Ta vô cùng, vô cùng mong đợi đấy."
Dariun chớp mắt, còn Narsus phá lên cười.
"Dẫu sao sớm muộn ta cũng phải đối đầu với Kharlan thôi, nếu không thể chẳng thể biết chuyện gì đăng sau. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?"
Dariun nhướn mày.
"Thật ra, ngươi cố tình thử điện hạ đúng không? Nếu ngài ấy bỏ mặc các ngôi làng thì ngươi sẽ bỏ mặc ngài ấy chứ gì?"
Narsus không đáp, chỉ mỉm cười nham hiểm, nhưng biểu hiện đó của anh ta đã là lời khẳng định rồi.
Danh sách chương