Sáng hôm sau, quân Turan bắt đầu hành động. Kế hạch của họ rõ ràng đến mức ngay cả lính Pars trong thành cũng có thể thấy rõ, họ muốn dụ quân Pars ra ngoài.
Binh lính biết điều này nên giữ thái độ dửng dưng, “làm gì thì tùy.” Thế nhưng quân sư Narsus lại ra lệnh cho các tướng lĩnh chuẩn bị xuất quân bất cứ lúc nào. Hiệp sĩ áo đen Dariun nheo mắt khó hiểu.
“Ta cứ tưởng ngươi định dặn mọi người làm ngơ dù kẻ địch bày ra trò gì.”
“Ta vốn nghĩ thế, nhưng có lẽ phải thay đổi. Trước tiên, ta muốn bắt một vị tướng quan trọng của quân Turan. Mặt khác, thái tử điện hạ chắc sẽ không ra lệnh xuất quân, nhưng lỡ đâu….Chuyện gì cũng xảy ra được mà. Cứ chuẩn bị trước cho chắc ăn.”
Nghe Narsus giải thích, Dariun gật đầu.
“Nếu nhà vua coi dân chúng như công cụ chính trị thì đất nước này xong rồi. Nhưng thái tử điện hạ của chúng ta không như vậy. Ta đã hiểu. Giờ ta sẽ chuẩn bị xuất quân.”
Thế là phân nửa quân Pars đã sẵn sàng vào vị trí chiến đấu.
“Có vài người bị giải tới trước hàng ngũ quân Turan.”
Elam hô to báo cáo.
Vua Tokhtomysh hét lớn lên tường thành với giọng chế nhạo.
“Quân Pars ! Mau ra khỏi thành ! Chiến đấu đi ! Nếu không ta sẽ đốt sạch, giết sạch dân chúng ở những ngôi làng quanh đây ! Ta không nói đùa, cá ngươi nhìn đi !
Có chừng 5, 6 người có vẻ như là dân thường bị quân Turan bắt trói, có lẽ là những người dân kém may mắn không kịp trốn vào thành Peshawar trước khi chúng bao vây. Vua Tokhtomysh vừa dứt lời, binh lính lập tức vung kiếm, chém đầu những người kia, không cho họ một cơ hội van xin. Máu tươi tức thì loang đầy đất, ngay trước mắt Arslan.
“Ta hiểu rồi.” Arslan đáp.
“Ồ, hiểu rồi ư?”
“Ta hiểu ngươi không phải kẻ có thể nói lý được. Chờ đó đi ! Ta sẽ phong ngươi làm cựu vương Turan ngay thôi!”
Khi cần thiết, miệng lưỡi Arslan cũng rất gay gắt, và giờ là thời điểm như vậy. Chàng rời khỏi thành lũy, nhảy lên lưng ngựa, ra lệnh tấn công. Cổng thành được mở lên. Đây là điều Narsus đoán trước vì biết thái tử không phải người có thể trơ mắt đứng nhìn dân chúng vô tội bị quân địch hành quyết.
“Hết cách, chúng ta chỉ có thể tận lực làm theo ý điện hạ thôi. Nhưng Dariun, đừng để sảy ra sai sót gì đấy.”
Narsus biết rõ không phải trận chiến nào cũng diễn ra như kế hoạch, có đôi khi phải loại bỏ đi toan tính để hành động theo cảm tính. Trái lại, quân Turan đã gặt hái được thành quả sau khi cất công bày mưu. Cuộc xung đột diễn ra như thể không có trật tự nào nhưng quân Turan thay đổi đội hình nhanh chóng một cách thần kỳ, chia cắt Arslan cùng các thuộc hạ. Trong trận hỗn chiến, Arslan bị một kỵ binh Turan thách thức.
“Nhãi con ! Ngươi tên gì ? Biết nói tiếng người thì mau xưng danh!”
Phe địch đã cố ý khiêu khích ngay từ đầu.
“Ta là Arslan, thái tử của Pars. Nhưng ngươi không cần mất công ghi nhớ đâu.”
“Cái gì? Thái tử?”
Kỵ sĩ Turan trợn tròn mắt. Nhưng ngay sau khi hết kinh ngạc, gương mặt hắn trở nên phấn khích một cách tàn nhẫn.
“Thật vậy sao? Ngươi là tên hoàng tử mồ côi đã để mất kinh đô vào tay lũ mọi rợ phương tây đó à?”
Arslan không đáp, chỉ chuẩn bị tư thế chiến đấu. Kỵ sĩ Turan kia bật cười.
“Đứa trẻ mồ côi đáng thương, ta sẽ đem ngươi về Samangan, bỏ ngươi vào chuồng và nuôi nấng. Như thế đời này ngươi không cần phải lo cái ăn. Nào, xuống ngựa, bò tới cầu xin sự thương xót đi!”
“Ta không có ý định khuất phục lũ người không biết đến nhân văn và lễ nghĩa như các ngươi!”
Arslan đáp trả lời lăng mạ của đối phương một cách gay gắt. Khi thấy những người dân vô tội bị hành quyết ngay trước mắt, lòng chàng chỉ còn nỗi căm hận.
“Đừng có tự cao!”
Kỵ sĩ Turan đá vào bụng ngựa, lao tới Arslan. Arslan cũng đón đầu đối thủ. Ngay khi khi hai bên chuẩn bị va chạm nhau, chàng khẽ đổi hướng đầu ngựa, xẹt qua kẻ thù như một cơn gió. Ngay lúc ấy, chàng vung kiếm từ phía dưới bên trái, cắt sang bên phải, một đòn sắc bén.
Dù chiến đấu khá tốt nhưng xung quanh quá nhiều kẻ thù. Chỉ một giây trước, kiếm của chàng vừa mới hạ gục đối thủ, giây sau đã có một lưỡi kiếm từ hướng khác lao tới. Gươm của quân Turan dày và nặng va vào lưỡi gươm xứ Pars vừa mỏng vừa bén của Arslan. Tiếng kim loại vỡ chói tai vang lên, và Arslan mất vũ khí. Lúc này, cả ba thanh kiếm của Turan cùng giáng xuống đầu thái tử. Nhưng binh lính Turan chợt hét lên. Một kỵ sĩ không khỏi bàng hoàng khi thấy bóng dáng một chàng trai xứ Pars vừa mới cắt đầu đồng đội của mình chỉ trong một nhát chém.
“Tên khốn ! Ngươi là ai?”
Người trả lời không phải đối phương mà chính là thái tử Pars. Đôi mắt mang màu trời đêm trong trẻo của chàng sáng rực lên niềm vui.
“Gieve? Gieve đấy ư? Anh về thật đúng lúc!”
“Điện hạ thứ lỗi. Thần nghĩ đã tới lúc quay lại rồi, nhưng không ngờ lại thu hút sự chú ý như thế.”
Chàng nhạc sĩ lang thang cầm thanh gươm dính máu, kính cẩn cúi đầu chào thái tử trên lưng ngựa. Thấy cảnh này, quân Turan hét lên.
“Vậy ra tên ngươi là Gieve.”
“Không chỉ là Gieve đâu. Còn phải thêm ‘Sứ giả của hòa bình và công lý’ nữa.”
“Nhiều lời vô nghĩa !”
“Ô, không thích à? Vậy thì có thể đổi thành ‘người yêu của mỹ nữ và kẻ thù của lũ đàn ông xấu xa’, không phản đối gì chứ?”
Cuộc khẩu chiến dừng ở đó. Lưỡi kiếm và đôi mắt kỵ sĩ Turan lóe lên sát khi hi hắn xông đến tấn công chàng nhạc sĩ ba hoa. Tuy thanh kiếm mạnh mẽ nhưng không gì sánh được với Gieve. Bằng những chuyển động khéo léo từ cổ tay, nhát kiếm của kỵ sĩ Turan chỉ lướt qua mặt Gieve, còn bản thân thì lãnh một nhát chém chí mạng vào bên sườn. Kẻ đó kêu lên một tiếng ngắn gọn, rồi ngã khỏi lưng ngựa mãi mãi.
Sau khi hộ tống thành công thái tử Arslan về thành Peshawar, những tiếng reo hò cùng vẻ mặt phức tạp hướng về phía Gieve. Dù bị bao nhiêu người căm ghét, việc anh cứu thái tử điện hạ là sự thật.
“Quân Turan không thể coi thường khi đấu trực diện, suýt nữa là xảy ra sai lầm không đáng có rồi.” Dariun giải thích với Narsus.
“May mà Gieve đến kịp thời, nếu không thì chúng ta có hối cũng chẳng kịp. Chắc chắn anh ta đã chọn thời điểm thích hợp nhất để ra mặt đây mà.”
Narsus cũng nghĩ vậy. Cố tình chọn lúc Arslan gặp nguy hiểm để cứu mạng là kiểu hành động điển hình của Gieve. Nhưng cũng có thể nghĩ một cách khác, đó là anh chàng phóng khoáng và táo bạo này dường như có ý định ở lại bên cạnh thái tử một thời gian.
Gieve định kể cho quân sư Narsus nghe về những chuyện đã xảy ra ở núi Demavand nhưng khi thấy nữ tư tế xinh đẹp trong sảnh, anh quyết định ưu tiên cảm xúc cá nhân trước. Anh ta đang đi về phía Farangis thì phát hiện bên cạnh cô còn một người đàn ông khác. Người đó mặc áo giáp màu xám bạc, nói chuyện với cô cực kỳ thân mật.
Tình cờ, thủ lĩnh 1000 kỵ binh tên Barum đi ngang qua nên Gieve hạ giọng hỏi. Barum là một trong số ít những người không mang ác cảm với Gieve.
“Gã đó là ai vậy? Tên chột mắt trơ trẽn đang nói chuyện với tiểu thư Farangis ấy.”
“Là ngài Kubard. Anh ta từng là marzban của Pars, danh tiếng sánh ngang với ngài Dairun và ngài Kishward.”
Barum trả lời với vẻ mặt khó xử vì đoán sẽ xảy ra một trận chiến tranh giành tình nhân. Gieve nở nụ cười nham hiểm. Sau khi biết tên đối phương là Kubard, anh ta đi về phía Farangis. Cố tình không nhìn đến Kubard, anh nở nụ cười ngọt như mật và gửi lời hỏi thăm sau thời gian dài vắng bóng.
“Tiểu thư Farangis, dù trái tim nàng trống rỗng đến đâu khi tôi không ở bên, nàng cũng chớ nên đùa giỡn với loại đàn ông đó, sẽ tổn hại thanh danh nàng mất.”
“Sao tôi phải thấy trống rỗng khi anh không ở đây?”
Nhận lại câu trả lời thờ ơ ấy nhưng chàng hát rong vẫn bày tỏ thái độ tôn kính.
“Tiểu thư Farangis là nữ thần hoàn hảo trong lòng tôi, nhưng vẫn có chút khuyết điểm là chẳng thành thật chút nào. Không sao, chút khuyết điểm ấy càng khiến nàng hấp dẫn hơn.”
“Mồm mép ngươi có vấn đề nên không khép lại được hả. Ba hoa lắm chỉ khiến nữ tư tế thêm bực mình thôi.”
Kubard cắt ngang, sau đó lại nhìn sang Farangis với ánh mắt thân thiết.
Alfarid ngồi cùng bàn Narsus, chứng kiến cảnh đó, bèn thì thầm với vị quân sư trẻ.
“Bầu không khí giữa ba người họ sao vậy nhỉ?”
“Một bông hoa và hai con ong, có gì lạ đâu? Chỉ là hoa với ong đều không bình thường thôi.”
“Ừ, may là Narsus chỉ có mình tôi nên không phiền toái như thế.”
Chưa nói hết lời, Elam đã thô bạo đặt đĩa súp xuống mặt bàn. Alfarid bị súp bắn đầy mặt, tức giận hét lên.
“Cậu làm cái gì thế?’
“Đừng làm phiền ngài Narsus, đồ dở hơi!”
“Cậu mới dở hơi! Lớn có bây nhiêu mà mồm miệng không ý tứ. Ít lời thôi, lo mà học hành đi.”
“Cô không có tư cách nói tôi!”
“Sao cậu dám lớn tiếng với người hơn tuổi ! Nói cậu ta đi, Narsus!”
Ngài quân sư trẻ không thể ngồi yên được nữa.
“Nào nào, đừng cãi nhau. Chúng ta đều là người Pars, nên hòa thuận yêu thương nhau chứ.”
Lời giảng giải không đúng bài này của Narsus chỉ như đổ thêm dầu vào lửa giữa trận cãi vã của hai cô cậu nhỏ.
Bọn họ không ai chịu ai, vừa trừng mắt nhìn nhau vừa cãi vã không ngừng, khiến cho chiến lược gia thông thái chỉ biết thở dài ôm trán. Đúng lúc này, kỵ sĩ đen mở cửa hội trường bước vào. Anh cúi chào thái tử rồi đi về phía Narsus.
“Này, họa sĩ thiên tài, quân Turan có vẻ siêng năng hơn chúng ta đấy. Khuya rồi mà chúng còn mò tới trước cổng thành.”
“Thật à? Nguy cấp quá! Phải xử lý ngay thôi.” Chỉ chờ có vậy, Narsus quay đầu chạy biến.
Binh lính biết điều này nên giữ thái độ dửng dưng, “làm gì thì tùy.” Thế nhưng quân sư Narsus lại ra lệnh cho các tướng lĩnh chuẩn bị xuất quân bất cứ lúc nào. Hiệp sĩ áo đen Dariun nheo mắt khó hiểu.
“Ta cứ tưởng ngươi định dặn mọi người làm ngơ dù kẻ địch bày ra trò gì.”
“Ta vốn nghĩ thế, nhưng có lẽ phải thay đổi. Trước tiên, ta muốn bắt một vị tướng quan trọng của quân Turan. Mặt khác, thái tử điện hạ chắc sẽ không ra lệnh xuất quân, nhưng lỡ đâu….Chuyện gì cũng xảy ra được mà. Cứ chuẩn bị trước cho chắc ăn.”
Nghe Narsus giải thích, Dariun gật đầu.
“Nếu nhà vua coi dân chúng như công cụ chính trị thì đất nước này xong rồi. Nhưng thái tử điện hạ của chúng ta không như vậy. Ta đã hiểu. Giờ ta sẽ chuẩn bị xuất quân.”
Thế là phân nửa quân Pars đã sẵn sàng vào vị trí chiến đấu.
“Có vài người bị giải tới trước hàng ngũ quân Turan.”
Elam hô to báo cáo.
Vua Tokhtomysh hét lớn lên tường thành với giọng chế nhạo.
“Quân Pars ! Mau ra khỏi thành ! Chiến đấu đi ! Nếu không ta sẽ đốt sạch, giết sạch dân chúng ở những ngôi làng quanh đây ! Ta không nói đùa, cá ngươi nhìn đi !
Có chừng 5, 6 người có vẻ như là dân thường bị quân Turan bắt trói, có lẽ là những người dân kém may mắn không kịp trốn vào thành Peshawar trước khi chúng bao vây. Vua Tokhtomysh vừa dứt lời, binh lính lập tức vung kiếm, chém đầu những người kia, không cho họ một cơ hội van xin. Máu tươi tức thì loang đầy đất, ngay trước mắt Arslan.
“Ta hiểu rồi.” Arslan đáp.
“Ồ, hiểu rồi ư?”
“Ta hiểu ngươi không phải kẻ có thể nói lý được. Chờ đó đi ! Ta sẽ phong ngươi làm cựu vương Turan ngay thôi!”
Khi cần thiết, miệng lưỡi Arslan cũng rất gay gắt, và giờ là thời điểm như vậy. Chàng rời khỏi thành lũy, nhảy lên lưng ngựa, ra lệnh tấn công. Cổng thành được mở lên. Đây là điều Narsus đoán trước vì biết thái tử không phải người có thể trơ mắt đứng nhìn dân chúng vô tội bị quân địch hành quyết.
“Hết cách, chúng ta chỉ có thể tận lực làm theo ý điện hạ thôi. Nhưng Dariun, đừng để sảy ra sai sót gì đấy.”
Narsus biết rõ không phải trận chiến nào cũng diễn ra như kế hoạch, có đôi khi phải loại bỏ đi toan tính để hành động theo cảm tính. Trái lại, quân Turan đã gặt hái được thành quả sau khi cất công bày mưu. Cuộc xung đột diễn ra như thể không có trật tự nào nhưng quân Turan thay đổi đội hình nhanh chóng một cách thần kỳ, chia cắt Arslan cùng các thuộc hạ. Trong trận hỗn chiến, Arslan bị một kỵ binh Turan thách thức.
“Nhãi con ! Ngươi tên gì ? Biết nói tiếng người thì mau xưng danh!”
Phe địch đã cố ý khiêu khích ngay từ đầu.
“Ta là Arslan, thái tử của Pars. Nhưng ngươi không cần mất công ghi nhớ đâu.”
“Cái gì? Thái tử?”
Kỵ sĩ Turan trợn tròn mắt. Nhưng ngay sau khi hết kinh ngạc, gương mặt hắn trở nên phấn khích một cách tàn nhẫn.
“Thật vậy sao? Ngươi là tên hoàng tử mồ côi đã để mất kinh đô vào tay lũ mọi rợ phương tây đó à?”
Arslan không đáp, chỉ chuẩn bị tư thế chiến đấu. Kỵ sĩ Turan kia bật cười.
“Đứa trẻ mồ côi đáng thương, ta sẽ đem ngươi về Samangan, bỏ ngươi vào chuồng và nuôi nấng. Như thế đời này ngươi không cần phải lo cái ăn. Nào, xuống ngựa, bò tới cầu xin sự thương xót đi!”
“Ta không có ý định khuất phục lũ người không biết đến nhân văn và lễ nghĩa như các ngươi!”
Arslan đáp trả lời lăng mạ của đối phương một cách gay gắt. Khi thấy những người dân vô tội bị hành quyết ngay trước mắt, lòng chàng chỉ còn nỗi căm hận.
“Đừng có tự cao!”
Kỵ sĩ Turan đá vào bụng ngựa, lao tới Arslan. Arslan cũng đón đầu đối thủ. Ngay khi khi hai bên chuẩn bị va chạm nhau, chàng khẽ đổi hướng đầu ngựa, xẹt qua kẻ thù như một cơn gió. Ngay lúc ấy, chàng vung kiếm từ phía dưới bên trái, cắt sang bên phải, một đòn sắc bén.
Dù chiến đấu khá tốt nhưng xung quanh quá nhiều kẻ thù. Chỉ một giây trước, kiếm của chàng vừa mới hạ gục đối thủ, giây sau đã có một lưỡi kiếm từ hướng khác lao tới. Gươm của quân Turan dày và nặng va vào lưỡi gươm xứ Pars vừa mỏng vừa bén của Arslan. Tiếng kim loại vỡ chói tai vang lên, và Arslan mất vũ khí. Lúc này, cả ba thanh kiếm của Turan cùng giáng xuống đầu thái tử. Nhưng binh lính Turan chợt hét lên. Một kỵ sĩ không khỏi bàng hoàng khi thấy bóng dáng một chàng trai xứ Pars vừa mới cắt đầu đồng đội của mình chỉ trong một nhát chém.
“Tên khốn ! Ngươi là ai?”
Người trả lời không phải đối phương mà chính là thái tử Pars. Đôi mắt mang màu trời đêm trong trẻo của chàng sáng rực lên niềm vui.
“Gieve? Gieve đấy ư? Anh về thật đúng lúc!”
“Điện hạ thứ lỗi. Thần nghĩ đã tới lúc quay lại rồi, nhưng không ngờ lại thu hút sự chú ý như thế.”
Chàng nhạc sĩ lang thang cầm thanh gươm dính máu, kính cẩn cúi đầu chào thái tử trên lưng ngựa. Thấy cảnh này, quân Turan hét lên.
“Vậy ra tên ngươi là Gieve.”
“Không chỉ là Gieve đâu. Còn phải thêm ‘Sứ giả của hòa bình và công lý’ nữa.”
“Nhiều lời vô nghĩa !”
“Ô, không thích à? Vậy thì có thể đổi thành ‘người yêu của mỹ nữ và kẻ thù của lũ đàn ông xấu xa’, không phản đối gì chứ?”
Cuộc khẩu chiến dừng ở đó. Lưỡi kiếm và đôi mắt kỵ sĩ Turan lóe lên sát khi hi hắn xông đến tấn công chàng nhạc sĩ ba hoa. Tuy thanh kiếm mạnh mẽ nhưng không gì sánh được với Gieve. Bằng những chuyển động khéo léo từ cổ tay, nhát kiếm của kỵ sĩ Turan chỉ lướt qua mặt Gieve, còn bản thân thì lãnh một nhát chém chí mạng vào bên sườn. Kẻ đó kêu lên một tiếng ngắn gọn, rồi ngã khỏi lưng ngựa mãi mãi.
Sau khi hộ tống thành công thái tử Arslan về thành Peshawar, những tiếng reo hò cùng vẻ mặt phức tạp hướng về phía Gieve. Dù bị bao nhiêu người căm ghét, việc anh cứu thái tử điện hạ là sự thật.
“Quân Turan không thể coi thường khi đấu trực diện, suýt nữa là xảy ra sai lầm không đáng có rồi.” Dariun giải thích với Narsus.
“May mà Gieve đến kịp thời, nếu không thì chúng ta có hối cũng chẳng kịp. Chắc chắn anh ta đã chọn thời điểm thích hợp nhất để ra mặt đây mà.”
Narsus cũng nghĩ vậy. Cố tình chọn lúc Arslan gặp nguy hiểm để cứu mạng là kiểu hành động điển hình của Gieve. Nhưng cũng có thể nghĩ một cách khác, đó là anh chàng phóng khoáng và táo bạo này dường như có ý định ở lại bên cạnh thái tử một thời gian.
Gieve định kể cho quân sư Narsus nghe về những chuyện đã xảy ra ở núi Demavand nhưng khi thấy nữ tư tế xinh đẹp trong sảnh, anh quyết định ưu tiên cảm xúc cá nhân trước. Anh ta đang đi về phía Farangis thì phát hiện bên cạnh cô còn một người đàn ông khác. Người đó mặc áo giáp màu xám bạc, nói chuyện với cô cực kỳ thân mật.
Tình cờ, thủ lĩnh 1000 kỵ binh tên Barum đi ngang qua nên Gieve hạ giọng hỏi. Barum là một trong số ít những người không mang ác cảm với Gieve.
“Gã đó là ai vậy? Tên chột mắt trơ trẽn đang nói chuyện với tiểu thư Farangis ấy.”
“Là ngài Kubard. Anh ta từng là marzban của Pars, danh tiếng sánh ngang với ngài Dairun và ngài Kishward.”
Barum trả lời với vẻ mặt khó xử vì đoán sẽ xảy ra một trận chiến tranh giành tình nhân. Gieve nở nụ cười nham hiểm. Sau khi biết tên đối phương là Kubard, anh ta đi về phía Farangis. Cố tình không nhìn đến Kubard, anh nở nụ cười ngọt như mật và gửi lời hỏi thăm sau thời gian dài vắng bóng.
“Tiểu thư Farangis, dù trái tim nàng trống rỗng đến đâu khi tôi không ở bên, nàng cũng chớ nên đùa giỡn với loại đàn ông đó, sẽ tổn hại thanh danh nàng mất.”
“Sao tôi phải thấy trống rỗng khi anh không ở đây?”
Nhận lại câu trả lời thờ ơ ấy nhưng chàng hát rong vẫn bày tỏ thái độ tôn kính.
“Tiểu thư Farangis là nữ thần hoàn hảo trong lòng tôi, nhưng vẫn có chút khuyết điểm là chẳng thành thật chút nào. Không sao, chút khuyết điểm ấy càng khiến nàng hấp dẫn hơn.”
“Mồm mép ngươi có vấn đề nên không khép lại được hả. Ba hoa lắm chỉ khiến nữ tư tế thêm bực mình thôi.”
Kubard cắt ngang, sau đó lại nhìn sang Farangis với ánh mắt thân thiết.
Alfarid ngồi cùng bàn Narsus, chứng kiến cảnh đó, bèn thì thầm với vị quân sư trẻ.
“Bầu không khí giữa ba người họ sao vậy nhỉ?”
“Một bông hoa và hai con ong, có gì lạ đâu? Chỉ là hoa với ong đều không bình thường thôi.”
“Ừ, may là Narsus chỉ có mình tôi nên không phiền toái như thế.”
Chưa nói hết lời, Elam đã thô bạo đặt đĩa súp xuống mặt bàn. Alfarid bị súp bắn đầy mặt, tức giận hét lên.
“Cậu làm cái gì thế?’
“Đừng làm phiền ngài Narsus, đồ dở hơi!”
“Cậu mới dở hơi! Lớn có bây nhiêu mà mồm miệng không ý tứ. Ít lời thôi, lo mà học hành đi.”
“Cô không có tư cách nói tôi!”
“Sao cậu dám lớn tiếng với người hơn tuổi ! Nói cậu ta đi, Narsus!”
Ngài quân sư trẻ không thể ngồi yên được nữa.
“Nào nào, đừng cãi nhau. Chúng ta đều là người Pars, nên hòa thuận yêu thương nhau chứ.”
Lời giảng giải không đúng bài này của Narsus chỉ như đổ thêm dầu vào lửa giữa trận cãi vã của hai cô cậu nhỏ.
Bọn họ không ai chịu ai, vừa trừng mắt nhìn nhau vừa cãi vã không ngừng, khiến cho chiến lược gia thông thái chỉ biết thở dài ôm trán. Đúng lúc này, kỵ sĩ đen mở cửa hội trường bước vào. Anh cúi chào thái tử rồi đi về phía Narsus.
“Này, họa sĩ thiên tài, quân Turan có vẻ siêng năng hơn chúng ta đấy. Khuya rồi mà chúng còn mò tới trước cổng thành.”
“Thật à? Nguy cấp quá! Phải xử lý ngay thôi.” Chỉ chờ có vậy, Narsus quay đầu chạy biến.
Danh sách chương