Tin bại trận của người Lusitabia đã đến Ecbatana trước khi mặt trời ngả về tây.

“Thành Saint Emmanuel thất thủ, hầu hết mọi người trong pháo đài, bao gồm cả chúa thành, bá tước Barcacion đều tử trận hoặc tự sát. Tuy nhiên, có một số người bệnh và bị thương rơi vào tay quân Pars. Quân Pars có thể sẽ rời thành Saint Emmanuel trong vài ngày tới…”

“Lại mất thêm một pháo đài nữa chỉ trong 1 ngày ? Lũ vô dụng!”

Chửi rủa trong nỗi thất vọng, Guiscard lẩm nhẩm “Cầu mong linh hồn các vị được yên nghỉ.” Hắn không có lòng sùng đạo lớn lao mà chỉ tiếc thương cho những người đã khuất. Dẫu bá tước Barcacion không phải một vị tướng tài, ông vẫn là người đáng kính.

“Giá cứ để ông ấy tiếp tục làm công việc văn thư thì tốt. Cho ông ta chỉ huy pháo đài đúng là một sai lầm. Càng sai lầm hơn khi giao quyền quản lý thư viện hoàng gia cả ba nước Lusitania, Maryam và Pars cho lão Bodin.”

Tuy nhiên, những người phải chịu trách nhiệm đều chẳng có mặt ở đây, trách móc cũng không ích gì. Guiscard triệu tập các cận thần của mình, một lần nữa cảnh cáo.

“Đại lục vương lộ giờ được trải bằng mồ hôi và máu. Quân Pars đang tiến nhanh trên con đường này. Ai nấy đều hừng hực lửa báo thù, nóng lòng muốn đòi lại mảnh đất của tổ tiên.”

Hai tướng Baudin và Montferrat bình tĩnh lắng nghe nhưng các cận thần khác thì xôn xao.

“Một lần nữa, ta muốn nói rõ với các vị, đây là vấn đề sống còn đối với những gì chúng ta giành được kể từ sau trận Atropatene. Tất cả có thể biến mất chỉ sau một đêm. Nhưng ta hy vọng các vị sẽ chung sức giúp đỡ Guiscard ta bằng cách kìm nén những suy nghĩ cá nhân ích kỷ của mình, đón nhận tình hình một cách khiêm tốn. Có thể làm được chứ, các quý ông?”

Guiscard ngạo mạn phớt lờ sự hiện diện của anh trai mình. Các cận thần gật đầu, nhưng một giọng nói bất mãn vang lên.

“Chúng ta được chúa che chở, không thể nào thua quân ngoại đạo được!”

“Ồ, vậy ý ngài là thành Saint Emmanuel đã bị chúa bỏ rơi?”

Nhìn đám cận thần không nói nên lời, công tước tiếp tục phản biện.

“Đừng có nhắc tên chúa với luận điệu ấy. Người sẽ chỉ yêu thương che chở chúng ta khi ta đã cố hết sức. Nếu không hoàn thiện bản thân thì chúng ta còn xa mới hướng tới được trái tim chúa.”

Thực ra Guiscard chẳng hề có đức tin mạnh mẽ như thế. Người duy nhất mà các quý tộc, tướng lãnh, quan chức, dân chúng Lusitania nên tôn thờ chẳng phải thánh thần nào mà chính là Guiscard hấn. Nếu Yadabaoth thực sự toàn năng thì hẳn ông ta phải biến Innocentius đệ thất thành nhà vua thông thái từ lâu rồi.

Montferrat và Baudin kính cẩn thề sẽ chấp hành mệnh lệnh, các quý tộc cũng làm theo. Guiscard đe dọa xong, lại dùng những lời lẽ trấn an, củng cố niềm tin cho họ. Sau khi hài lòng, hắn giải tán hội nghị.

“Mặt nạ bạc đã quay về.”

Khi Guiscard vừa mới dùng xong bữa tối thịnh soạn, chuẩn bị rời bàn thì có người hầu chạy đến báo tin.

“Hắn có dẫn quân đội về không?”

“Không, hắn chỉ mang theo khoảng 100 kỵ binh, số còn lại vẫn ở thành Zabul.”

Mắt trái của Guiscard giật liên hồi. Hắn chúa ghét sự xảo trá của Hilmes. Có phải tên đó định dùng thành Zabul làm căn cứ không? Có phải hắn cho rằng Guiscard không thể giết, thậm chí không dám trừng phạt mình vào lúc này? Dù Guiscard ghét hắn nhưng cũng không thể làm hắn phật lòng. Bây giờ phía đông đang đầy rẫy kẻ thù, không thể gây thêm thù địch ở phía tây. Nếu kinh đô bị bỏ trống trong lúc đối đầu với quân đội của Arslan, kẻ địch phía có thể nhân cơ hội đó tràn vào. Khi ấy Guiscard hắn sẽ đi vào sử sách như một kẻ vô năng, bất tài.

Mặt nạ bạc tới gặp Guiscard, kính cẩn cúi đầu chào nhưng giọng điệu lại chẳng khiêm nhường gì mấy.

“Ta nghe quân đội Lusitania đã liên tục để mất hai thành trì phía đông, còn tên nhãi con của Andragoras thì đi được nửa chặng đường tới kinh đô rồi.”

“Chẳng qua chỉ là lời đồn nhảm. Xưa nay, tin đồn là thứ cỏ độc mọc trên luống vô minh. Ngài chớ để chúng làm mình phân tâm.”

Lời chế giễu của Guiscard chẳng mảy may khiến tấm mặt nạ bạc kia suy chuyển. Từ lần đầu gặp mặt, khi Hilmes tìm đến để bàn về kế hoạch chinh phạt Pars, Guiscard đã luôn căm ghét tấm mặt nạ, thứ che đậy cảm xúc của con người này. Hắn chỉ có thể cố tin rằng đối phương đeo lên để giấu đi khuôn mặt bị thương tích nặng.

Còn Hilmes, hắn không đến Ecbatana chỉ để chế nhạo Guiscard. Tin tức về chiến công của Arslan khiến hắn không thể ngồi yên trong pháo đài Zabul được nữa. Hắn buộc phải thừa nhận, mình đã chậm chân một bước so với “thằng nhãi con của Andragoras.”

Tuy nhiên, hắn cũng không thể bỏ pháo đài Zabul. Nếu quay về với 1 vạn quân, không gì đảm bảo quân Lusitania sẽ không nghi ngờ rồi ngăn hắn vào thành. Sau một hồi cân nhắc, Hilmes quyêt định để Sam ở lại trấn giữ thành Zabul, còn bản thân vội vã quay về kinh đô. Guiscard vừa nói xong lời mỉa mai, Mặt nạ bạc bất chợt đổi chủ đề.

“Tên thật của ta là Hilmes. Cha ta là Osroes.”

“Cái gì? Osro?”

“Đúng, Osroes, vị vua tiền nhiệm của Pars. Chú của ta là Andragoras, một kẻ đáng khinh đã giết anh trai mình để cướp ngôi.”

Guiscard bàng hoàng không thốt nên lời. Lúc trước, hắn từng nói đùa với thuộc hạ của mình rằng “Có lẽ tên Mặt nạ bạc là một thành viên hoàng tộc Pars.” Nếu sự thật đúng như thế thì mọi chuyện càng phức tạp rồi.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Ngài có thể kể rõ ngọn ngành không?”

“Đương nhiên, ta đến đây vì điều đó.”

Rồi Hilmes kể cho Guiscard nghe về lịch sử đen tối của hoàng tộc Pars. Hai anh em mâu thuẫn với nhau vì một người phụ nữ, dẫn đến cảnh huynh đệ tương tàn. Người em chiếm đoạt ngôi báu, sau đó âm mưu giết luôn cả đứa cháu trai của mình. Cũng như lịch sử Lusitania, hoàng gia Pars đầy rẫy bí mật nhuốm máu. Guiscard vô cùng sửng sốt, nhưng hắn biết những điều Hilmes nói đều là thật. Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng.

“Nhưng sao giờ ngài lại nói chuyện đó với ta? Ngài có suy tính gì?”

“Công tước điện hạ rất tốt với ta. Ta hy vọng sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác vì mục tiêu lớn lao hơn. Giờ ta tiết lộ cho ngài biết sự thật, bởi ta tin tưởng ngài.”

Vị vua tương lai của Lusitania không ngốc đến mức thực sự tin điều đó.

Có phải hắn đang đố kỵ không? Guiscard cân nhắc động cơ thật sự của Mặt nạ bạc. Hắn biểu hiện rõ cảm xúc căm ghét của mình khi gọi Arslan là “thằng nhãi con của Andragoras.” Có lẽ hắn không chịu thừa nhận Arslan là đối thủ ngang hàng. Thế nhưng thực tế phũ phàng khiến Hilmes phải vứt bỏ niềm kiêu hãnh, tới đây cầu cạnh hắn.

Cứ theo tình hình này, Arslan sẽ trở thành người hùng cứu quốc trong mắt binh lính và nhân dân Pars. Giả sử sau đó, Hilmes có ra mặt và tuyên bố mình là người thừa kế ngai vàng chính thống của Pars thì cũng chẳng ai thèm quan tâm. Dẫu Arslan là con của kẻ soán ngôi, sự thật là cậu ta đã giải phóng đất nước khỏi sự thống trị bạo tàn của giặc ngoại xâm bằng chính sức lực của mình. Bấy giờ, yêu sách của Hilmes sẽ chỉ là một trò hề không hơn không kém. Có lẽ vì lo ngại điều đó, Hilmes muốn công khai thân phận mình càng sớm càng tốt.”

Mặt nạ bạc à, chẳng lẽ ngươi cho rằng tài năng và lòng quả cảm của người Lusitania không thể nào thắng được quân Pars?

Guiscard hơi đanh mặt. Tên Hilmes này khiến hắn căm ghét ở mọi khía cạnh. Tất nhiên bảo vệ quyền thừa kế ngai vàng hợp pháp của mình không có gì là sai, cũng như Guiscard ôm tham vọng soán ngôi anh trai mình.

Bất chợt, Guiscard nghĩ tới một điều. Hắn nhớ đến vua Andragoras, kẻ đang bị giam trong hầm ngục nửa năm nay. Nếu Andragoras thật sự giết anh trai mình để trở thành vua, thế thì Guiscard hắn không phải người đầu tiên có động thái đầy tham vọng như thế.

“Phải đến gặp Andragoras và hỏi rõ mới được.” Tâm trí Guiscard quay cuồng trong những toan tính riêng.

“Arslan đã tập hợp được khoảng 4 đến 5 vạn binh mã, chiếm được hai pháo đài của chúng ta. Ngài tự tin có thể đánh thắng đội quân hình mạnh ấy?”

“Cái đó chẳng thể gọi là đội quân hùng mạnh được.”

“Nhưng ta lại nghĩ thế này, ngài Mặt nạ bạc, à không, ngài Hilmes. Một người có khả năng thu phục nhiều binh lính đến thế dưới trướng của mình hẳn cũng có tài lãnh đạo đấy chứ.”

“Thằng nhãi con của Andragoras không có tài cán gì hết. Nó chỉ là con rối bị lũ cận thần giật dây điều khiển mà thôi.”

“Ồ, ta hiểu.”

Guiscard không đồng tình, nhưng qua cặp mắt đỏ ngầu của Hilmes ẩn sau tấm mặt nạ, hắn biết chuyện này chẳng thể giải quyết bằng vài câu nói mỉa mai. Dù Guiscard từng luyện kiếm nhiều năm nhưng hắn không tự tin mình có thể đánh bại một Mặt nạ bạc đang kích động trong cuộc đấu tay đôi. Hơn nữa, có cả trăm kỵ binh đang đợi bên ngoài với vũ trang đầy đủ. Giờ không phải lúc hành động hấp tấp.

Guiscard cũng có thể để Hilmes và Arslan đấu đá lẫn nhau trong cuộc tranh đoạt ngai vàng của Pars. Nhưng lúc này, thay dùng đến những chiến lược phức tạp, hắn vẫn ưu tiên kế hoạch ban đầu, đó là đè bẹp quân của Arslan bằng một lực lượng áp đảo hơn hẳn về quân số. Do đó, Guiscard bảo Hilmes ra về và không đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện