Mặt trời lặn, dát vàng trời tây.

Bầu trời trong xanh chuyển sang màu hoàng hôn đỏ thẫm, những đàn chim dàn đội hình bay về tổ. Những trái cam và những bông lúa mì tô màu hổ phách lên khắp vùng đồng bằng. Những dãy núi tuyết vĩnh cửu kéo dài về phía đông và phía bắc, phản chiếu ánh sáng mặt trời khi lặn, làm lóa mắt người đi đường. Các lữ khách cưỡi ngựa hay những kẻ bộ hành đi lại nhộn nhịp trên con đường rợp bóng cây du, cây bách và cây bạch dương, tất bật hối hả nối đuôi nhau ở lối vào thành Ecbatana trước khi đống cổng.

....Đó là cảnh sắc mùa thu điển hình ở xứ Pars. Nhưng giờ đây, khói đen ngùn ngụt bốc lên từ những cánh đồng. Con đường rải đầy xác chết của nông dân bị tàn sát, không khí sặc mùi máu tanh.

Sau thất bại nặng nề ở Atropatene, kinh đô Ecbatana của người Pars bị quân Lusitania vây chặt.

Ecbatana không chỉ đóng vai trò là nơi hoàng gia Pars cư ngụ, mà còn là điểm dừng chân quan trọng nhất trên Đại lục vương lộ. Các đoàn lữ hành từ các nước xa xôi đều tập trung tại đây : trà, lụa, giấy, gốm sứ từ Serica, ngọc bích và hồng ngọc từ công quốc Farhaal, ngựa từ vương quốc Turan, đồ thủ công bằng da, ngà voi và đồng từ Sindhura, dầu ô liu, len, rượu từ vương quốc Maryam, thảm từ vương quốc Mirs, tất cả những hoàng hóa này sẽ được mang đến đây và buôn bán tấp nập.

Ngoài tiếng Pars, ngôn ngữ chung của Đại lục vương lộ, hàng chục ngôn ngữ khác đan xen nhau tạp thành một đám đông nhốn nháo đầy người, ngựa, lạc đà, lừa, la, ai nấy tất bật trên con đường lát đá. Bên trong các quán rượu, những người phụ nữ Mariyam tóc vàng, phụ nữ Sindhura tóc đen...mỹ nhân khắp nơi trên lục địa thi nhau khoe sắc, so vẻ quyến rũ. Còn những vị khách thập phương thì được phục vụ đủ món rượu nổi tiếng trên thế giới. Các nhà ảo thuật người Serica, nghệ sĩ nhào lộn Turan chiêu đãi quần chúng những màn trình diễn kỹ năng điêu luyện hay mánh khóe tinh vi. Các nhạc công Farhaal thổi sáo góp vui. Vì thế, Ecbatana chưa bao giờ thiếu cảnh phồn vinh.

Nhưng giờ đây, đám đông du khách thưa dần, vua Adragoras đã không còn ngự trên ngai vàng nữa. Những đám mây đen ùn ùn phủ kín kinh đô.

Tường thành Ecbatana dài 1,6 farsang từ Đông sang Tây, 1,2 farsang từ bắc xuống nam, cao 12 gaz dày 7 gaz. Có chín cổng, tất cả đều được bảo vệ bởi những tấm cửa sắt kiên cố. Ngay cả khi đại quân Mirs kéo đến đây vào năm ngoài, thành vẫn sừng sững hiên ngang.

"Nhưng khi ấy trong thành có vua Andragoras, còn nay...."

Dù Marzban Sam và marzban Garshasp đều có mặt, nhưng nhà vua mất tích, chỉ có hoàng hậu Tahamine nắm quyền, dân chúng càng lúc càng bất an.

Đột nhiên, có sự lạ. Một cỗ xe ngựa không mái che nhưng được quân lính canh gác từ từ tiến về phía đầu hàng lính Lusitania đang bao vậy. Hai nhân vật khác đứng bên cạnh người đánh xe. Khi bóng dáng họ hiện rõ hơn dưới ánh hoàng hôn nhập nhoạng, quân Pars vô cùng hoàng hốt.

Đó là Shapur, một trong 12 marzban của Pars. Những sợi dây thừng lớn quấn quanh người, cột chặt anh ta vào một cọc gỗ, hai tay cũng bị trói quặt ra sau lưng. Máu và bụi lấm khắp toàn thân, nhưng kinh khủng nhất là vết thương trên trán và dưới bụng. Chúng rỉ máu không ngừng dưới lớp băng vai. Lính Pars khóc lớn khi thấy vị marzban nổi tiếng của mình trong tình cảnh thê thảm đó.

"Hãy nghe đây, hỡi những kẻ ngoại đạo trong thành kia, lũ cặn bã không biết kính sợ chúa trời." Một ai đó gầm lên tiếng Pars bằng thứ giọng nặng nề. Tất cả những người lính gác trên thành đều hướng sự chú ý vào người đàn ông nhỏ thó mặc áo choàng đen đứng cạnh Shapur.

"Ta là một mục sư phục vụ cho đáng thần linh chân chính duy nhất Yadabaoth, tổng giám mục và chưởng ban thẩm tra Bodin ! Ta đến để truyền đạt ý muốn của chúa cho tất cả những tên ngoại đạo, thông qua xác thịt của tên dị giáo này!"

Bodin chẳng chút thương tiếc nhìn người chiến binh Parsian khốn khổ.

"Đầu tiên, ta sẽ chặt ngón út bàn chân trái tên khốn này."

Có tiếng xuýt xoa.

"Sau đó sẽ là ngón áp út, rồi ngón giữa....Sau khi thực hiện xong bàn chân trái, ta sẽ tiếp tục với chân bên phải, rồi đến tay. Ta sẽ khiến những kẻ ngoại đạo trong thành này nhận ra số phận đang chờ đón nếu các ngươi dám chống lại chúa."

Binh lính Pars đứng gác trên tường thành luôn miệng nguyền rủa sự tàn bạo của lão linh mục, nhưng điều khiến Bodin tức giận hơn cả lại là sự phản đối xuất phát từ chính đồng đội của mình.

Lão thốt lên bằng giọng nhẹ tênh, trong trẻo, "Lạy chúa, những kẻ ngu dốt ấy!"

Rồi lão tổng giám mục trừng mắt nhìn lính của mình, ngăn mọi lời phản đối bằng bộ áo choàng đen, quát lớn bằng tiếng Lusitania.

"Tên này là một kẻ ngoại đạo. Hắn thờ ma quỷ, không tin vào đấng thần linh chân chính duy nhất Yadabaoth. Hắn quay lưng lại với ánh sáng, một con thú bị nguyền rủa phải sống trong bóng tối. Thương xót dị giáo là quay lưng với chúa trời."

Lúc này, đôi mắt vằn vện máu lẫn bùn của vị marzban sáng rực lên. Anh ta mở miệng.

"Một tên khốn kiếp như ngươi không có quyền giáo huấn ta về đức tin!" Dù không hiểu tiếng Lusitania, anh ta vẫn đọc được trạng thái phẫn nộ tột đỉnh của gã linh mục và đoán được lão đang nói về điều gì.

"Giết ta ngay đi ! Nếu thần của ngươi là một vị cứu tinh thì cứ để ông ta gửi ta xuống địa ngục hoặc bất cứ đâu ông ta muốn. Và ở đó, ta sẽ chứng kiến chúa trời cùng với đất nước ngươi bị hủy hoại bằng chính sự tàn ác của các ngươi!"

Tổng giám mục nhảy lên, dùng cây trượng trong tay đánh Shapur một cánh dã man. Những âm thanh chát chúa khiến người đứng gần phải sởn gai ốc. Môi, răng vị chiến binh ấy đề rách tươm, nát bấy, máu bắn tung tóe.

"Đồ dị giáo chết tiệt ! Lũ ngoại đạo đáng nguyền rủa!"

Lão vừa chửi bới vừa đánh đập, đến mức cây trượng gãy làm đôi. Và dù có lẽ xương gò má đã vỡ, Shapur vẫn mở to miệng đầy máu và gào lên.

"Hỡi những người dân Ecbatana ! Nếu có thương xót ta, xin bắn chết ta đi ! Ta giờ không thể cứu được nữa. Thà rằng ta chết dưới mũi tên của đồng bào còn hơn bị tra tấn đến chết bởi lũ man rợ Lusitania!"

Anh ta còn chưa nói hết lời, gã tổng giám mục đã hét lên và hai người lính Lusitania xông đến. Một kiếm đâm xuyên qua chân, một kiếm đâm vào ngực Shapur. Tiếng kêu giận dữ, tuyệt vọng vang lên trên tường thành Ecbatana, nhưng chẳng một ai đủ khả năng bắn mũi tên đến đó để cứu rỗi được người chiến binh bất hạnh.

Ngay lúc đó, một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng lướt qua tai mọi người. Quân Lusitania và Pars đều nhìn lên. Từ trên trạm canh của tường thành Ecbatana, một mũi tên bay đến, xuyên thấu ngay giữa ấn đường marzban Shapur, vĩnh viễn giải thoát anh ta khỏi đau khổ.

Tiếng hò reo vang dội. Nhìn khoảng cách giữa Shapur và bức tường thành, phải là tay cung có sức mạnh phi thường mới hạ gục được anh ta chỉ với một nhát bắn duy nhất. Lính Lusitania bắn ra hàng chục mũi tên, nhưng không mũi nào trúng được bóng đen đang nhàn nhã ung dung trên góc thành ấy.

Mọi ánh mắt đều tập trung tại một điểm, khiến vô số người khen ngợi và tò mò. Người bắn tên là một thanh niên đơn độc. Anh ta không mặc áo lính hay giáp sắt, dù có cung tên trong tay và kiếm bên hông. Anh ta đội một chiếc mũ thêu với chiếc áo dài tương tự, cung cách ăn mặc của một kẻ lang thang. Chiếc đàn oud đặt dưới chân anh ấy. Hai người lính vội vàng chạy đến gọi.

"Hoàng hậu mời ngươi đến diện kiến. Người muốn thưởng cho ngươi vì đã giải thoát Shapur dũng cảm khỏi sự dày vò của kẻ địch."

"Ồ...vậy là tôi sẽ không bị xét xử bởi tội giết người sao?"

Trong giọng chàng chai trẻ ấy thoáng vẻ chế nhạo.

---------------------

Lời editor :

Mình đặc biệt thích những đoạn tác giả mô tả đường phố Ecbatana lúc còn phồn vinh, nó làm mình muốn đi du lịch các nước Trung Đông khủng khiếp. Mình là fan của phiên bản manga do Arakawa sensei chuyển thể, nhưng riêng đoạn này thì mình thích nguyên tác hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện