Chương 4-1(3): Đã bị bao vây tứ phía
Lần thứ hai tôi nhìn thấy Rose đi cùng chuyến tàu với chúng tôi, tôi đã biết số phận của mình đã được quyết định. Như mọi khi, tôi sẽ một lần nữa sẽ bị bắt về biệt thự nhà Brad
….không, tôi có còn có thể chạy trốn được nữa không?
Chúng tôi không có ở trên con tàu mà nó có nghĩa là tôi đã ở trong vòng vây. Nếu tôi chạy trốn trong khi em ấy vẫn còn ở trên tàu này, tôi chắc chắn tôi sẽ chết trước khi cập bến
Vâng…ngay bây giờ nếu tôi bỏ cuộc, kết quả vẫn không thay đổi. Trong trường hợp đó, tôi chỉ nghĩ đến một điều. Vì thế, tôi nhìn thẳng vào Rose
“Rose”
“Vâng, tại sao anh nhìn với ánh mắt nghiêm túc thế”
“Hiển thị status của em đi”
“….eh? Status của em? Em không biết, nhưng…”
Có lẽ em ấy không quan tâm đến những gì mà tôi làm trước đây. Rose đồng ý mở status và đưa cho tôi
Ngay khi em ấy mở status của mình, tôi đến chỗ em ấy và bắt đầu chà sát bảng status. Đồng thời, Rose thốt lên một âm thanh dễ thương, “Hyan!?”
“Yuzuki onii-san, a-anh đang làm gì thế?”
“Ý em là gì? Anh có làm gì đâu”
“Nói dối, bây giờ tại sao cơ thể của em lại bỗng nhiên nhạy cảm đến thế, umm…”
Tiếng thở của em ấy dần trở nên nặng nề hơn. Thực tế, tôi đã quay lưng lại với Rose, vì thế, theo như những gì mà em ấy biết, tôi chả đụng chạm gì đến cơ thể em ấy cả
…ừm, tôi có thể quấy rối em ấy bằng cách sờ status của em ấy, nhưng Rose không hề biết điều đó
Như đã nói, tôi bắt đầu chạm vào status của em ấy một lần nữa
Tôi bắt đầu chà từ từ để không cho Rose phát hiện…và, từ từ, tôi bắt đầu di chuyển bàn tay của mình lên toàn bộ status của em ấy
"Hya~..ahn. Ha~…kuu…n~…hya~"
Rose rên rỉ với một giọng nói ngọt ngào
Trong khi vuốt ve status của em ấy bằng một tay, tôi quay lại nhìn em ấy với khuôn mặt ngây thơ vô số tội
“….Rose, khuôn mặt của em hình như đỏ lên rồi kìa…có sao không?”
"Fueh ~ !? Đ-đó là - ahn ~, em-không có gì Hya ~ ... ah ... .n ~~~"
Rose cảm giác khá bất ngờ khi bỗng nhiên cơ thể có cảm giác như đang bị sờ xoạc
Vì Rose không biết tôi là người khiến cho em ấy bị như thế, em ấy bắt đầu xấu hổ và cố gắng che giấu nó
Em ấy cắn môi trong khi những tiếng rên rỉ ngọt ngào và toàn bộ cơ thể của em ấy đã run lên
“Hya~n~T-tại sao…cảm giác bị Yuzuki onii-san chạm vào status của em lại tuyệt vời đến thế…hya~!”
…em ấy biết từ đầu rồi
Ngay cả khi em ấy biết, tôi nghi ngờ rằng em ấy có thể thuyết phục bản thân của em ấy bằng lí do đó. Thay vào đó, tôi không nên cho em ấy một cơ hội. Và bây giờ tôi cọ xát status của em ấy nhanh hơn…
“Hya~…fu….fu….ah…D-dù sao, Yuzuki onii-san, anh nên biết là anh không thể…hya…chạy thoát được”
"…hmm, Rose em đang ra à?"
"Fueh!? Ra !? Tại sao anh lại hỏi điều đó!?"
“Không, anh đang tự hỏi làm sao em lên được chuyến tàu này.”
“À, con tàu, phải rồi, em con gái của bá tước. Tất cả những gì mà em làm chỉ là nói ra tên của mình rồi sau đó người ta cho lên tàu hẳn luôn”
Em ấy thực sự đang cố gắng giữ bình tĩnh lại. Em ấy liên tục cọ xát hai bàn chân. Em ấy thốt ra những âm thanh dâm dục. Bởi vì em ấy đang mặc váy, nên nước thánh của em ấy đang rỉ ra và chảy dọc xuống đùi em ấy. Toàn bộ cơ thể của em ấy run lên và có thể gục ngay ở đây bất kì lúc nào
“Anh không nghĩ em có thể tìm ra vị trí của anh dễ dàng như vậy được. Nó giống như em có thể xát định vị trí của anh ngay lập tức vậy”
“Tất nhiên em tới đây là để giữ Yuzuki onii-san lại rồi mà…ahh-chờ đã, on-onii-san, anh đang làm gì với em cho dù anh không chạm vào em đúng ko!? Liệu có phải là việc anh tác động lên status của e-hya!”
Tôi thực sự không muốn cho em ấy biết tôi đang làm gì với em ấy
Tôi thấy Rose cố gắng đóng status của mình…nhưng quá muộn rồi. Tôi vuốt ve status của em ấy nhanh hơn nữa
“C-chuyện gì thế này…hya~ điều này không tốt tí nào ah…ahnn~ mặc dù đây là nơi công cộng em không th- Ah…nnn~!”
Rose hét lên một tiếng và ngã gục xuống sàn. Sau đó, tôi lặng lẽ nắm tay Claudia
“…hơ?”
Claudia bối rối nhưng tôi nhanh chóng che miệng lại và ra hiệu rút lui
“S-sao, Master!? Chúng ta thực sự sẽ bỏ mặc Rose sao?”
“Anh biết đó là một điều tồi tệ, nhưng chúng ta không có nhiều lựa chọn”
Tôi nhìn lại trong khi đang chạy trốn và thấy một kiếm sĩ tóc đỏ và những lính gác tới giúp Rose
Vì thế, Rose sẽ ổn thôi, và đồng thời, tôi chắc chắn chúng tôi cũng ổn thôi
“Chúng ta cần tìm một nơi nào đó để trốn”
Chúng tôi đi xuống cầu thang dẫn xuống dưới boong tàu khi đó tôi nhìn thấy một hành lang mà hai bên đầy những cánh cửa
Nơi đầu tiên tôi nghĩ trong lúc này là…. trong cabin. Không, nếu chúng tôi vào bên trong cabin mà có người ở trong thì chúng tôi sẽ không thể trốn được
Nếu tôi nghĩ nơi có hi vọng trốn thoát thì…kho hàng? Hoặc tôi nên tìm Lang và giải thích tình hình với ông ấy với hy vọng ông ấy sẽ giúp đỡ
Khi tôi đang cân nhắc lựa chọn của mình, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra ở phía trên chúng tôi
“Mou~, Yuzuki onii-san thật ngốc mà, anh có biết em xấu hổ thế nào không?”
Giọng nói vừa buồn vừa giận dỗi của Rose vang lên từ phía sau chúng tôi. Em ấy tức giận rồi. Nếu em ấy bắt được chúng tôi thì chúng tôi sẽ xác định số phận của mình, vì thế lựa chọn duy nhất là chạy ra khỏi đây
Tôi quyết định không đi xuống dưới hay bất cứ cabin nào cả và thay vao đó tôi ném một trong cái áo sơ mi của mình xuống và núp dưới cầu thang để tránh Rose
Hy vọng của tôi là Rose sẽ nghĩ tôi bước vào cabin, và trong khi em ấy với đội tìm kiếm của mình đang bận tìm chúng tôi, và trong khi đó chúng tôi sẽ đi lên trên và tìm chỗ khác để trốn
Khi chúng tôi cố kiềm hơi thở của mình lại, chung tôi nghe thấy những tiếng bước chân vội vã ở trên chỗ chúng tôi
“Hmm, áo sơ mi này…*hít* là của Yuzuki onii-san”
Tại sao em ấy lại biết mùi của tôi chứ
Bình tĩnh cái. Chắc Rose sẽ không kiểm tra dưới cầu thang nếu em ấy chú ý đến áo sơ mi của tôi, nhưng bây giờ em ấy đã nhìn thấy nó, và chắc chắn em ấy sẽ kiểm tra các cabin
“…hmm~ vẫn còn ở đây, mùi thơm của Yuzuki onii-san đến từ…cầu thang, có lẽ Yuzuki onii-san đang núp dưới cầu thang!”
Tôi không thể điều chỉnh hơi thở của mình khi nghe em ấy nói thế. Rose nhìn thẳng vào cầu thang xuyên qua tôi
“Sao em biết chứ!?”
“Fufu~. Anh đã vứt áo sơ mi có mùi của anh lại, nhưng đó không phải là điều khiến em chú ý, em có thể ngửi thấy mùi của onii-san dù anh có núp ở đâu”
“Khả năng kì lạ gì thế này!?”
Tôi muốn nghĩ rằng Rose chỉ đơn giản là biết vị trí của tôi tất cả mọi lúc và chỉ cố làm chiều lòng tôi bằng cách đi đến áo sơ mi của tôi, nhưng lúc này em ấy đang nói về mùi hương của tôi. Điều đó có nghĩ tôi khá là nặng mùi mọi lúc ử? Đó là một ý nghĩ ghê tởm”
Tôi không có thời gian cho chuyện vô ý này-chúng tôi đứng dậy và chạy quanh hành lang. Ở phía sau chúng tôi, tôi có thể nghe thấy Rose hét lớn: “Vô ích thôi, Lili và những người khác đã chặn lối ra rồi, anh không thoát được đâu”
Ah…vòng vây đang dần dần nhỏ đi
Tình hình thậm chí còn tệ hơn nữa
“Fufu, mùi của onii-san tỏa ra từ phía này”
“Tại sao em đánh hơi anh quài thế!?”
Ngay cả khi chúng tôi cố gắng chạy trốn, em ấy vẫn tìm được tôi bằng mùi. Có lẽ tôi nên dừng lại và nói chuyện với em ấy rồi tìm cơ hội thoát thân…
“Tại sao em lại biết được mùi của anh à? Anh không nhớ là chúng ta đã đổ *** trên giường rồi sao?”
“-Phụt!?”
Tôi vừa nhận một cút chém giáng trời và đồng thời-
“Chủ nhân, cho em hỏi…cô ấy nói thế là ý gì vậy?”
Tôi nghe tiếng nói lạnh lùng từ Claudia kế bên tôi và một áp lực mạnh đến từ phía khác cùng lúc. Tôi im lặng. Tôi cảm thấy mồ hôi của mình đang chảy xuống
Tuy nhiên,
trong khi tôi câm nín, Claudia quay mặt lại nhìn Rose
“Rose-sama, những lời vừa nãy của cô là có ý gì?”
“Ồ, cô không biết à? Chắc là Yuzuki onii-san và tôi đã ấy nhỉ?”
“….có đúng không, Master?”
Cái nhìn châm biến của Claudia đau đớn vô cùng
Trước khi tôi biết điều gì đang diễn ra, tôi vô tình biến Claudia thành kẻ thù
Điều này thực sự sẽ ổn chứ? Claudia sẽ thành Yandere? Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy Master lừa dối mình-điêu này không ổn tí nào
“Master?”
“Không, đó là, umm..đó chỉ là hiểu lầm. Ý anh là , đúng là anh đã làm ấy”
“….phải không?”
“…K-không, ý anh là, umm, chỉ có một lần thôi!”
“…vậy, anh đã ấy với cô ấy phải không?”
“K-không, em hiểu lầm rồi! Đó là do anh bị nhốt vào một căn phòng! Bên cạnh đó, em ấy đã lấy đi chân tay của anh và thậm chí anh không thể khảng cự được! Anh đã bị RAPE!”
Nó thực sự không phải là lỗi của tôi! Tôi mới là nạn nhân! Tôi chỉ có thể xin lỗi Claudia
“Đúng thế, Yuzuki onii-san. Cô không hỏi nữa sao, cứ tiếp tục đi?”
Căn thời gian rất hoàn hảo, Rose, người giữ im lặng từ nãy giờ, đội nhiên lên tiếng
Dường như em ấy đang hồi tưởng về ngày đó. Đôi mắt em ấy đóng lại một nữa, và em ấy đưa ngón tay mình lên môi trong khi mỉn cười. Đó là khuôn mặt của một Yandere hoàn toàn chuẩn bị săn con mồi
Và-
“Hee~…thế sao~”
Cô ấy đứng bên cạnh tôi mỉn cười trong giận dữ
….Tệ rồi. Điều này tệ lắm luôn. Tôi đã không thể ngăn chặn nó vào thời điểm này. Bởi vì tôi thực sự không có một lời biện hộ nào đến việc xâm phạm Rose
“Không-không phải thế…em
có nghe anh nói không?”
“Đừng lo. Master, em hiểu mà”
“T-thật sao?”
“Dĩ nhiên, ngài thích bị trói và bị những bé gái hiếp phải không?”
“Làm thế nào em lại kết luận như vậy chứ!?”
“Ngài không cần giấu điều đó với em đâu. Em cho phép ngài mà”
“Anh đã nói với em, là không phải như thế…chờ đã, em cho phép đấy à!?”
“Nhưng, em không nghĩ rằng mình dễ dàng cắt bỏ tay chân của ngài một cái an toàn được…cô ấy sẽ làm điều đó? Nếu thế, khi ngài thành daruma(lật đật), em vẫn yêu ngài”
“Không, anh cố gắng nói...ừm...umm...”
-Và một lần nữa, tôi cố gắng chạy tiếp
Lần thứ hai tôi nhìn thấy Rose đi cùng chuyến tàu với chúng tôi, tôi đã biết số phận của mình đã được quyết định. Như mọi khi, tôi sẽ một lần nữa sẽ bị bắt về biệt thự nhà Brad
….không, tôi có còn có thể chạy trốn được nữa không?
Chúng tôi không có ở trên con tàu mà nó có nghĩa là tôi đã ở trong vòng vây. Nếu tôi chạy trốn trong khi em ấy vẫn còn ở trên tàu này, tôi chắc chắn tôi sẽ chết trước khi cập bến
Vâng…ngay bây giờ nếu tôi bỏ cuộc, kết quả vẫn không thay đổi. Trong trường hợp đó, tôi chỉ nghĩ đến một điều. Vì thế, tôi nhìn thẳng vào Rose
“Rose”
“Vâng, tại sao anh nhìn với ánh mắt nghiêm túc thế”
“Hiển thị status của em đi”
“….eh? Status của em? Em không biết, nhưng…”
Có lẽ em ấy không quan tâm đến những gì mà tôi làm trước đây. Rose đồng ý mở status và đưa cho tôi
Ngay khi em ấy mở status của mình, tôi đến chỗ em ấy và bắt đầu chà sát bảng status. Đồng thời, Rose thốt lên một âm thanh dễ thương, “Hyan!?”
“Yuzuki onii-san, a-anh đang làm gì thế?”
“Ý em là gì? Anh có làm gì đâu”
“Nói dối, bây giờ tại sao cơ thể của em lại bỗng nhiên nhạy cảm đến thế, umm…”
Tiếng thở của em ấy dần trở nên nặng nề hơn. Thực tế, tôi đã quay lưng lại với Rose, vì thế, theo như những gì mà em ấy biết, tôi chả đụng chạm gì đến cơ thể em ấy cả
…ừm, tôi có thể quấy rối em ấy bằng cách sờ status của em ấy, nhưng Rose không hề biết điều đó
Như đã nói, tôi bắt đầu chạm vào status của em ấy một lần nữa
Tôi bắt đầu chà từ từ để không cho Rose phát hiện…và, từ từ, tôi bắt đầu di chuyển bàn tay của mình lên toàn bộ status của em ấy
"Hya~..ahn. Ha~…kuu…n~…hya~"
Rose rên rỉ với một giọng nói ngọt ngào
Trong khi vuốt ve status của em ấy bằng một tay, tôi quay lại nhìn em ấy với khuôn mặt ngây thơ vô số tội
“….Rose, khuôn mặt của em hình như đỏ lên rồi kìa…có sao không?”
"Fueh ~ !? Đ-đó là - ahn ~, em-không có gì Hya ~ ... ah ... .n ~~~"
Rose cảm giác khá bất ngờ khi bỗng nhiên cơ thể có cảm giác như đang bị sờ xoạc
Vì Rose không biết tôi là người khiến cho em ấy bị như thế, em ấy bắt đầu xấu hổ và cố gắng che giấu nó
Em ấy cắn môi trong khi những tiếng rên rỉ ngọt ngào và toàn bộ cơ thể của em ấy đã run lên
“Hya~n~T-tại sao…cảm giác bị Yuzuki onii-san chạm vào status của em lại tuyệt vời đến thế…hya~!”
…em ấy biết từ đầu rồi
Ngay cả khi em ấy biết, tôi nghi ngờ rằng em ấy có thể thuyết phục bản thân của em ấy bằng lí do đó. Thay vào đó, tôi không nên cho em ấy một cơ hội. Và bây giờ tôi cọ xát status của em ấy nhanh hơn…
“Hya~…fu….fu….ah…D-dù sao, Yuzuki onii-san, anh nên biết là anh không thể…hya…chạy thoát được”
"…hmm, Rose em đang ra à?"
"Fueh!? Ra !? Tại sao anh lại hỏi điều đó!?"
“Không, anh đang tự hỏi làm sao em lên được chuyến tàu này.”
“À, con tàu, phải rồi, em con gái của bá tước. Tất cả những gì mà em làm chỉ là nói ra tên của mình rồi sau đó người ta cho lên tàu hẳn luôn”
Em ấy thực sự đang cố gắng giữ bình tĩnh lại. Em ấy liên tục cọ xát hai bàn chân. Em ấy thốt ra những âm thanh dâm dục. Bởi vì em ấy đang mặc váy, nên nước thánh của em ấy đang rỉ ra và chảy dọc xuống đùi em ấy. Toàn bộ cơ thể của em ấy run lên và có thể gục ngay ở đây bất kì lúc nào
“Anh không nghĩ em có thể tìm ra vị trí của anh dễ dàng như vậy được. Nó giống như em có thể xát định vị trí của anh ngay lập tức vậy”
“Tất nhiên em tới đây là để giữ Yuzuki onii-san lại rồi mà…ahh-chờ đã, on-onii-san, anh đang làm gì với em cho dù anh không chạm vào em đúng ko!? Liệu có phải là việc anh tác động lên status của e-hya!”
Tôi thực sự không muốn cho em ấy biết tôi đang làm gì với em ấy
Tôi thấy Rose cố gắng đóng status của mình…nhưng quá muộn rồi. Tôi vuốt ve status của em ấy nhanh hơn nữa
“C-chuyện gì thế này…hya~ điều này không tốt tí nào ah…ahnn~ mặc dù đây là nơi công cộng em không th- Ah…nnn~!”
Rose hét lên một tiếng và ngã gục xuống sàn. Sau đó, tôi lặng lẽ nắm tay Claudia
“…hơ?”
Claudia bối rối nhưng tôi nhanh chóng che miệng lại và ra hiệu rút lui
“S-sao, Master!? Chúng ta thực sự sẽ bỏ mặc Rose sao?”
“Anh biết đó là một điều tồi tệ, nhưng chúng ta không có nhiều lựa chọn”
Tôi nhìn lại trong khi đang chạy trốn và thấy một kiếm sĩ tóc đỏ và những lính gác tới giúp Rose
Vì thế, Rose sẽ ổn thôi, và đồng thời, tôi chắc chắn chúng tôi cũng ổn thôi
“Chúng ta cần tìm một nơi nào đó để trốn”
Chúng tôi đi xuống cầu thang dẫn xuống dưới boong tàu khi đó tôi nhìn thấy một hành lang mà hai bên đầy những cánh cửa
Nơi đầu tiên tôi nghĩ trong lúc này là…. trong cabin. Không, nếu chúng tôi vào bên trong cabin mà có người ở trong thì chúng tôi sẽ không thể trốn được
Nếu tôi nghĩ nơi có hi vọng trốn thoát thì…kho hàng? Hoặc tôi nên tìm Lang và giải thích tình hình với ông ấy với hy vọng ông ấy sẽ giúp đỡ
Khi tôi đang cân nhắc lựa chọn của mình, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra ở phía trên chúng tôi
“Mou~, Yuzuki onii-san thật ngốc mà, anh có biết em xấu hổ thế nào không?”
Giọng nói vừa buồn vừa giận dỗi của Rose vang lên từ phía sau chúng tôi. Em ấy tức giận rồi. Nếu em ấy bắt được chúng tôi thì chúng tôi sẽ xác định số phận của mình, vì thế lựa chọn duy nhất là chạy ra khỏi đây
Tôi quyết định không đi xuống dưới hay bất cứ cabin nào cả và thay vao đó tôi ném một trong cái áo sơ mi của mình xuống và núp dưới cầu thang để tránh Rose
Hy vọng của tôi là Rose sẽ nghĩ tôi bước vào cabin, và trong khi em ấy với đội tìm kiếm của mình đang bận tìm chúng tôi, và trong khi đó chúng tôi sẽ đi lên trên và tìm chỗ khác để trốn
Khi chúng tôi cố kiềm hơi thở của mình lại, chung tôi nghe thấy những tiếng bước chân vội vã ở trên chỗ chúng tôi
“Hmm, áo sơ mi này…*hít* là của Yuzuki onii-san”
Tại sao em ấy lại biết mùi của tôi chứ
Bình tĩnh cái. Chắc Rose sẽ không kiểm tra dưới cầu thang nếu em ấy chú ý đến áo sơ mi của tôi, nhưng bây giờ em ấy đã nhìn thấy nó, và chắc chắn em ấy sẽ kiểm tra các cabin
“…hmm~ vẫn còn ở đây, mùi thơm của Yuzuki onii-san đến từ…cầu thang, có lẽ Yuzuki onii-san đang núp dưới cầu thang!”
Tôi không thể điều chỉnh hơi thở của mình khi nghe em ấy nói thế. Rose nhìn thẳng vào cầu thang xuyên qua tôi
“Sao em biết chứ!?”
“Fufu~. Anh đã vứt áo sơ mi có mùi của anh lại, nhưng đó không phải là điều khiến em chú ý, em có thể ngửi thấy mùi của onii-san dù anh có núp ở đâu”
“Khả năng kì lạ gì thế này!?”
Tôi muốn nghĩ rằng Rose chỉ đơn giản là biết vị trí của tôi tất cả mọi lúc và chỉ cố làm chiều lòng tôi bằng cách đi đến áo sơ mi của tôi, nhưng lúc này em ấy đang nói về mùi hương của tôi. Điều đó có nghĩ tôi khá là nặng mùi mọi lúc ử? Đó là một ý nghĩ ghê tởm”
Tôi không có thời gian cho chuyện vô ý này-chúng tôi đứng dậy và chạy quanh hành lang. Ở phía sau chúng tôi, tôi có thể nghe thấy Rose hét lớn: “Vô ích thôi, Lili và những người khác đã chặn lối ra rồi, anh không thoát được đâu”
Ah…vòng vây đang dần dần nhỏ đi
Tình hình thậm chí còn tệ hơn nữa
“Fufu, mùi của onii-san tỏa ra từ phía này”
“Tại sao em đánh hơi anh quài thế!?”
Ngay cả khi chúng tôi cố gắng chạy trốn, em ấy vẫn tìm được tôi bằng mùi. Có lẽ tôi nên dừng lại và nói chuyện với em ấy rồi tìm cơ hội thoát thân…
“Tại sao em lại biết được mùi của anh à? Anh không nhớ là chúng ta đã đổ *** trên giường rồi sao?”
“-Phụt!?”
Tôi vừa nhận một cút chém giáng trời và đồng thời-
“Chủ nhân, cho em hỏi…cô ấy nói thế là ý gì vậy?”
Tôi nghe tiếng nói lạnh lùng từ Claudia kế bên tôi và một áp lực mạnh đến từ phía khác cùng lúc. Tôi im lặng. Tôi cảm thấy mồ hôi của mình đang chảy xuống
Tuy nhiên,
trong khi tôi câm nín, Claudia quay mặt lại nhìn Rose
“Rose-sama, những lời vừa nãy của cô là có ý gì?”
“Ồ, cô không biết à? Chắc là Yuzuki onii-san và tôi đã ấy nhỉ?”
“….có đúng không, Master?”
Cái nhìn châm biến của Claudia đau đớn vô cùng
Trước khi tôi biết điều gì đang diễn ra, tôi vô tình biến Claudia thành kẻ thù
Điều này thực sự sẽ ổn chứ? Claudia sẽ thành Yandere? Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy Master lừa dối mình-điêu này không ổn tí nào
“Master?”
“Không, đó là, umm..đó chỉ là hiểu lầm. Ý anh là , đúng là anh đã làm ấy”
“….phải không?”
“…K-không, ý anh là, umm, chỉ có một lần thôi!”
“…vậy, anh đã ấy với cô ấy phải không?”
“K-không, em hiểu lầm rồi! Đó là do anh bị nhốt vào một căn phòng! Bên cạnh đó, em ấy đã lấy đi chân tay của anh và thậm chí anh không thể khảng cự được! Anh đã bị RAPE!”
Nó thực sự không phải là lỗi của tôi! Tôi mới là nạn nhân! Tôi chỉ có thể xin lỗi Claudia
“Đúng thế, Yuzuki onii-san. Cô không hỏi nữa sao, cứ tiếp tục đi?”
Căn thời gian rất hoàn hảo, Rose, người giữ im lặng từ nãy giờ, đội nhiên lên tiếng
Dường như em ấy đang hồi tưởng về ngày đó. Đôi mắt em ấy đóng lại một nữa, và em ấy đưa ngón tay mình lên môi trong khi mỉn cười. Đó là khuôn mặt của một Yandere hoàn toàn chuẩn bị săn con mồi
Và-
“Hee~…thế sao~”
Cô ấy đứng bên cạnh tôi mỉn cười trong giận dữ
….Tệ rồi. Điều này tệ lắm luôn. Tôi đã không thể ngăn chặn nó vào thời điểm này. Bởi vì tôi thực sự không có một lời biện hộ nào đến việc xâm phạm Rose
“Không-không phải thế…em
có nghe anh nói không?”
“Đừng lo. Master, em hiểu mà”
“T-thật sao?”
“Dĩ nhiên, ngài thích bị trói và bị những bé gái hiếp phải không?”
“Làm thế nào em lại kết luận như vậy chứ!?”
“Ngài không cần giấu điều đó với em đâu. Em cho phép ngài mà”
“Anh đã nói với em, là không phải như thế…chờ đã, em cho phép đấy à!?”
“Nhưng, em không nghĩ rằng mình dễ dàng cắt bỏ tay chân của ngài một cái an toàn được…cô ấy sẽ làm điều đó? Nếu thế, khi ngài thành daruma(lật đật), em vẫn yêu ngài”
“Không, anh cố gắng nói...ừm...umm...”
-Và một lần nữa, tôi cố gắng chạy tiếp
Danh sách chương