“Ọe… ọe… ụa, buồn nôn quá…”

Ngay sau khi đến đích trong cuộc thi chạy tới bến cảng ở vị trí đầu tiên, Lahti ôm bụng thở dốc.

“Không thua chẳng phải là tốt rồi sao?”

“Tớ đã hoàn toàn bị kéo lết đi, vì vậy chiến thắng này không phải của tớ… Đúng là khó tin mà…”

“Qua một vài lần rồi cậu sẽ quen thôi.”

“Cậu định làm tiếp hay sao!?”

“Nếu cậu muốn thì tớ sẽ làm.”

“Xin kiếu, thêm vài lần nữa chắc tớ chết mất… Nhưng mà, tớ cũng phải cảm ơn cậu. Tớ là Lahti, mong cậu giúp đỡ.”

“Tớ là Inglis. Mong được giúp đỡ.”

“Tớ vốn dĩ không xuất thân từ đất nước này mà là từ Alucard.”

Đó là một đất nước có khí hậu cực hàn nằm ở phía Bắc đất nước Charalia của Inglis, nơi có môi trường lạnh giá khắc nghiệt, dù cũng có chút lợi thế là Mưa Cầu Vồng tương đối ít do trời không mưa nhiều. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là họ không chịu sự tấn công từ Ma Thạch Thú.

“Cậu là du học sinh sao?”

“Ừ, đúng vậy. Các cậu sướng thật đó. Khí hậu ấm áp thế này cơ mà.”

“Ừm. Cái cậu Plum kia cũng giống cậu sao?”

“Hửm, cô ta sao? Ừ, đúng vậy.”

“Lahti à, cậu đến đây học để trở thành cận vệ của cô ấy nhỉ? Tớ cũng vậy. Tớ sẽ trở thành cận vệ của Rafinha Bilford.”

“A, là cái cô em gái của Thánh Hiệp Sĩ đó sao? Tớ và Plum không giống như cậu nghĩ đâu.”

“Vậy ư?”

“Dù vậy, tớ thực sự muốn mài dũa kỹ năng, thành thạo Cơ Giáp Điểu để trở nên có ích trong trận chiến với Ma Thạch Thú…! Và chỉ ở đây tớ mới có thể học được những điều đó, vì vậy tớ đến đây du học…! Nghỉ ngơi thế đủ rồi, nhanh lấy Cơ Giáp Điểu ra thôi!”

“Ừ nhỉ.”

Inglis và Lahti xin phép một Giáo quan khác đang làm việc tại bến cảng và được phép vào trong. Sau đó, cả hai lấy Cơ Giáp Điểu ra và bắt đầu tập luyện.

“Được rồi, các em sẽ có thời gian tự do cho đến khi mọi người đến nơi. Hãy bay hết mình nha!”

Ngay sau khi ra mặt hồ, Lahti rồ ga hết mức có thể.

“Được đó.”

Inglis cũng theo ngay phía sau.

Hôm nay không có dấu hiệu của Ma Thạch Thú. Mình có thể tha hồ bay thỏa thích rồi!

“YOSHAAAAAaaa!”

“Ồ. Tuyệt quá…”

Inglis bất ngờ trước quỹ đạo bay Cơ Giáp Điểu do Lahti điều khiển. Cậu lao thẳng về phía trước và liên tục tạo ra những đường xoắn ốc, nhưng dù có chuyển động như vậy nhưng tốc độ vẫn không hề giảm. Những chuyển động cua gấp và tăng tốc nhanh của cậu rất trơn tru và phức tạp, mà lại còn rất nhanh. Kỹ thuật di chuyển rõ ràng khác bọt hẳn so với một Inglis chỉ biết bay mỗi một đường thẳng.

Có vẻ như, Lahti là thiên tài trong khoản điều khiển Cơ Giáp Điểu.

“Hê hê hê! Sẽ bất công lắm nếu tớ không thể thắng các cậu ở bất kỳ khoản nào, đúng chứ!?”

Cơ Giáp Điểu của Lahti bay qua phía Cơ Giáp Điểu của Inglis, dù cô cũng nhấn kịch chân ga, nhưng vẫn không thể đuổi kịp Lahti.

…Tức quá.

“...Tớ sẽ vượt qua cậu.”

Inglis hướng lòng bàn tay ra phía sau… và bắn đạn Linh Tố!

TUYỆT QUÁaaaaa!

Viên đạn màu trắng xanh vừa bay về phía sau vừa cuộn nước trên mặt hồ tạo thành những cơn sóng. Tuy nhiên, đó chỉ là phụ thôi. Do lực đẩy ngược lại của việc bắn đạn, Cơ Giáp Điểu của Inglis đã tăng tốc và bắt kịp Lahti.

“WOooooo!? Cậu đã làm cái gì vậy, Inglis? Cái đó là gì thế…!?”

“Vì tớ rất ghét bị thua.”

“À không, vấn đề không phải chỗ đó. Đừng có bắn ra ánh sáng to như đại bác như vậy chỉ vì không muốn thua chứ! Cậu làm kiểu gì khi không có Ma Ấn vậy…!?”

“Luyện tập chăm chỉ.”

“Tớ có cảm giác tuyệt đối không phải như vậy…!?”

“Tóm lại, tớ thắng về mặt tốc độ rồi nhỉ.”

“Rồi rồi… Nhưng cậu vẫn thua về kỹ thuật điều khiển.”

“Ừ, cậu tuyệt thật đó. Chuyển động của cậu khi nãy khác biệt hoàn toàn so với của tớ. Chỉ tớ làm đi.”

“Ừ, được thôi.”

Trong lúc Lahti chỉ cho Inglis thì Giáo quan Marquez và những học sinh khác cuối cùng cũng đã đến nơi. Sau đó, việc tập luyện Cơ Giới Điểu đã được tiến hành. Ngay trong buổi học, tài năng và tố chất của Lahti đã được thể hiện. Giáo quan đã rất bất ngờ, nhưng cũng rất vui.

Và như vậy, buổi tập luyện riêng biệt với khoa hiệp sĩ đã kết thúc. Ngày mai sẽ là buổi tập luyện chiến đấu và học lý thuyết cùng với khoa hiệp sĩ. Ngày kế tiếp cũng giống vậy… Tuy nhiên, nhóm Inglis đã được Hiệu trưởng Miriale gọi vào tối hôm đó.

“Hiệu trưởng, chuyện cô muốn nói là gì vậy ạ?”

Inglis cúi chào Hiệu trưởng khi vào phòng rồi đặt câu hỏi như vậy.

“Ừ, Inglis, Rafinha và Leone. Khi tập luyện tại bến cảng Cơ Giới Điểu, các em đã bảo vệ một thuyền buôn khỏi Ma Thạch Thú, đúng chứ? Thật ra, ông chủ của thuyền buôn đó muốn mời các em một bữa thay cho lời cảm ơn, nên là…”

“Whoa! Vậy tức là bọn em sẽ được chiêu đãi sao?”

Rafinha phản ứng rất nhanh khi nghe thấy điều đó.

“Ừ, đúng như vậy.”

“Ông chủ đó là vị nào vậy ạ?”

“Đó là ông chủ của Thương hội vũ trang Lambert.”

“...!?”

Inglis cảm thấy mình đã không nghe thấy cái tên đó trong khoảng thời gian rất lâu rồi.

“Glis. Không lẽ nào là? Rahal đó sao…?”

“Ừ, đó là thương hội do cha của Rahal điều hành.”

Cơ mà, Rahal đã trở thành Thiên Thượng Nhân, nên cứ nghĩ cha của hắn cũng đã trở thành Thiên Thượng Nhân cơ, nhưng mà…?

Nếu thương hội đó vẫn còn hoạt động thì không biết nó đã trở nên như thế nào rồi?

Muốn biết điều đó chỉ còn cách chấp nhận lời mời thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện