Phượng Vũ hiếu kì: "Bị theo dõi? Ở Quân Vũ Đế Quốc này, còn có người dám theo dõi Quân Thái tử sao? Không muốn sống nữa sao?"

Quân Lâm Uyên là ai? Một vương gia cai trị cả thiên hạ, Thái tử điện hạ quyền thế ngập trời, ai dám theo dõi hắn chứ?

"Nghe nói qua Hắc Ám cung đình chưa?" Phong Tầm hỏi.

"Hình như đã từng nghe nói." Phượng Vũ gật đầu, "Hình như là tàn dư của triều đại trước?"

"Không sai." Phong Tầm cười nhạt, bên trong ánh mắt ẩn chứa một vẻ tức giận, "Hắc Ám cung đình một mực tận sức muốn lật đổ Quân Vũ Đế Quốc, luôn luôn đối địch với hoàng triều, lần này cũng không biết bọn hắn làm thế nào mà có được tin tức, âm thầm theo đuôi mà đến, hơn nữa còn mang theo một nhóm cao thủ."

Trong bóng tối, Phượng Vũ đôi mắt rất sâu và sáng: "So với chúng ta còn lợi hại hơn sao?"

Phong Tầm nói: "Theo ta được biết, lần này bọn hắn có mấy vị thực lực cường đại trưởng lão, còn có một kẻ mang danh Thánh tử Ngự Minh Dạ của Hắc Ám cung đình,... Lần này chúng ta phiền phức lớn rồi, ngươi nhìn đàn sói này đi, chắc chắn là bọn hắn dụ đến mà!"

Đang nói chuyện, đàn sói đen bóng đã đến!

Phong Tầm cười nhạt, trên mặt tràn đằm đằm sát khí!

Hắn nhảy lên thật cao, kiếm quét ngang phía dưới, chí ít năm chiếc đầu của những con sói đen bóng đã bay ra, lăn rơi xuống mặt đất, rơi vào đầu Mộc Dao tiên tử.

"A!" Mộc Dao tiên tử vốn dĩ đang nằm ngáy trong nháy mắt bị bừng tỉnh, đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên! Nàng lau bên trên mặt đều là máu, càng lớn tiếng thét lên: "A a a a a!!!"

Nàng hét lên một tiếng, lập tức thu hút đàn sói đen bóng.

Thế là, đàn sói chia ra một bầy nhỏ, hung ác xông về phía Mộc Dao tiên tử!

Mà giờ khắc này, Phong Tầm cùng Huyền Dịch đều đã bị đàn sói vây kín, không thể quan tâm chuyện khác!

Nghe tiếng thét chói tai đến chọc trời, Phong Tầm tức giận lườm Huyền Dịch một cái.

"Tiểu Ngũ nhà ta đến kêu cũng chẳng kêu lấy một tiếng, còn cô ta thì sao, Linh Sư cấp 5 mà kêu cái gì? Đánh không lại thì sao không chạy?" Phong Tầm hơi có chút mất kiên nhẫn.

Huyền Dịch mặt như băng sương, dung nhan lạnh thấu xương, không nói một lời.

"Còn nói Tiểu Ngũ nhà chúng ta là gánh nặng, ta thấy tiểu biểu muội kia nhà người mới là gánh nặng lớn nhất đấy" Phong Tầm một bên chém giết đàn sói, một bên không ngừng cằn nhằn.

Huyền Dịch muốn phản bác cũng không đủ sức, bởi vì sự thật là như thế.

Mà giờ khắc này, đàn sói kia đã phóng tới nơi Mộc Dao tiên tử đứng!

Trên mặtMộc Dao tiên tử lộ rõ dáng vẻ hoảng sợ!

Nếu như chỉ có một con hai con đen bóng, nàng còn có thực lực đối phó, nhưng là bây giờ chí ít hai mươi, ba mươi con đen bóng hướng về phía nàng như tên bay lao tới... Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ... Nàng không muốn chết!

Nàng ngẩng đầu lên liền thấy Phượng Vũ.

Lúc này, trong con ngươi nàng ta hiện lên một vẻ cay độc.

Nếu nàng đã không muốn, vậy thì để con người quái dị này chết thay, có thể thay nàng chết, cũng coi vinh hạnh lớn nhất kiếp này của tiểu nha đầu này rồi.

Nghĩ đến đây, chỉ thấy dáng người uyển chuyển của Mộc Dao tiên tử khẽ động, nhanh như mũi tên nhắm về phía Phượng Vũ lao đến.

Cùng lúc đó, trong miệng nàng ta lớn tiếng kêu gọi: "Cứu mạng a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!" Ngay lúc nàng ta lao về phía Phượng Vũ, Phượng Vũ thấy được trong mắt cô ta ẩn chứa một âm mưu thâm độc!

Không được!

Phượng Vũ đạp chân trên Phượng Hoàng vũ bộ, khi Mộc Dao tiên tử xông tới, thân hình nàng di chuyển tránh Mộc Dao tiên tử hung ác kia.

Mộc Dao tiên tử nào có cam tâm?!

Nàng không có bắt được Phượng Vũ, khi Phượng Vũ trượt chân, nàng liền đẩy Phượng Vũ về hướng trong bầy sói: "Đi chết đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện