"Bởi vì nàng đẹp." Phong Tầm nói.
"Nàng là một phế nhân."
"Bởi vì nàng đẹp."
"Nàng là...."
"Bởi vì nàng đẹp." Phong Tầm nghiêm túc đối Mộc Dao tiên tử gật đầu.
Ngay cả ý đồ đả kích của Mộc Dao tiên tử đều bị hắn lật đổ, nội tâm cơ hồ là sụp đổ.
Phượng Vũ khó chịu, bèn lên tiếng:"Không thể nào, sao hắn có thể thích..." Chữ "Ta" cuối cùng, Phượng Vũ nghẹn lại, gắng gượng không thốt ra, chút nữa bại lộ thân phận.
Phượng Vũ cứng đờ người—— Có tiếng loạt xoạt—— Trong đám người, mọi ánh mắt đang nhìn Quân Lâm Uyên đều dồn về phía Phượng Vũ. Phong Tầm: "..."
Huyền Dịch: "..."
Mộc Dao tiên tử: "..."
"Phong Tiểu Ngũ ngươi ngươi ngươi... Còn nói ngươi không có có yêu Quân lão đại của chúng ta?!" Phong Tầm tức giận nói.
Phượng Vũ ngượng ngùng không biết phải làm sao, chỉ muốn chui xuống gầm bàn, bất đắc dĩ xua tay: "... Các ngươi có thể làm như ta không tồn tại, mọi người tiếp tục nói chuyện đi."
Cái gì gọi là hết đường chối cãi? Nàng hiện giờ chẳng biết phải bào chữa cho mình ra sao nữa.
Mộc Dao tiên tử trừng mắt nhìn Phượng Vũ, âm thầm hừ lạnh một tiếng: "Chỉ dựa vào ngươi? hừ. "
Mà lúc này, Phong Tầm đã không để ý tới Phượng Vũ nữa, hắn vọt tới trước mặt Quân Lâm Uyên, kích động hỏi: "Quân lão đại, huynh vừa rồi vẫn chưa trả lời ta đấy, huynh có phải bởi vì thích Phượng Vũ cho nên mới không từ hôn? Phải không, phải không? A a a a!!!"
Quân Lâm Uyên chán ghét không thèm để ý Phong Tầm, nhíu mày: "Làm phản rồi. "
Phản? Phản? Phong Tầm thông minh tuyệt đỉnh, hắn khoanh tay, đắc ý vỗ tay phát ra tiếng, rõ ràng trong lòng biểu lộ: "Ta đã biết! Quân lão đại ý của huynh là nói, Phượng Vũ lưu luyến si mê huynh điên cuồng, huynh không đành lòng phụ nàng, cho nên cố ý không từ hôn?"
Ai lưu luyến si mê Quân Lâm Uyên đến điên cuồng cơ chứ? Phượng Vũ chút nữa thì nhảy dựng lên. Thế nhưng, khiến Phượng Vũ khó có thể tin chính là, ngồi tại địa vị kia trời sinh vương giả, thái tử điện hạ cao quý uy nghiêm,l ại nói ừ một tiếng dứt khoát.
Hắn, dứt, khoát, ừ, một, tiếng!
Tại, sao, hắn, lại, ừ, cơ, chứ?
Cặp con ngươi đen nhánh của Phượng Vũ trừng lên dường như muốn từ trong hốc mắt rơi ra tới nơi.
Hắn ừ một tiếng, tức là có ý gì???
Mộc Dao tiên tử đứng ngồi không yên, nàng cắn môi dưới: "Vì sao lại không từ hôn? Phượng Vũ hiện tại là phế vật rồi, cô ta cũng không thể tu luyện được nữa, về sau cũng chỉ là phàm nhân, cô ta sẽ theo thời gian trôi qua mà già đi, ngắn ngủi sống được mấy chục năm, rồi sẽ biến thành bà già tóc trắng xoá, thái tử điện hạ thân phận thần tiên cao quý, sao cô ta có thể xứng với ngài chứ?"
Nói lên chuyện này, tứ phía lập tức lâm vào một không khí trầm mặc.
Phong Tầm cũng hơi mang thương cảm nói: "Lúc Phượng Vũ biến thành phế vũ, chỉ có tám tuổi à? Thật sự là đáng tiếc."
Phượng Vũ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phong Tầm: Phế vật? Phế vật? Tự nhiên lại đặt cho nàng biệt danh là phế vật? Thật khó nghe.
Phong Tầm làm sao biết người hắn đang nói chính là người đang ngồi đối diện hắn? Mà cũng chính là người đang thầm oán trách hắn? Cho nên hắn đang bị Phượng Vũ trừng mắt nhìn một cách vô tội.
Mộc Dao tiên tử cười lạnh nói: "Phượng gia dục tốc bất đạt, nên khiến Phượng Vũ đang luyện công thì bị tẩu hỏa nhập ma, đến mức nổ cả Phượng Hoàng chân huyết, cuối cùng biến thành một phế nhân không thể tiếp tục tu luyện, trách ai được cơ chứ? Có trách thì trách Phượng Vũ quá tham lam đúng không? "
Phượng Vũ âm thầm nắm chặt tay, trong lòng cười lạnh hai tiếng.
Thì ra, Tả gia bịa ra chuyện như vậy để che mắt thiên hạ à? Dục tốc bất đạt? Tẩu hỏa nhập ma? Lòng tham dẫn đến nổ Phượng Hoàng chân huyết? Ha ha!