Phượng Vũ âm thầm liếc mắt.
Thời điểm nàng xuyên không từ thế kỷ 21 tới đây, liền biến thành một đứa trẻ, khi mới ba tuổi liền có cơ duyên vào Long Phượng Linh giới biết đến sự tồn tại của mỹ nhân sư phụ, lúc tám tuổi lại bị Tả Thanh Vân âm thầm bố trí mai phục sau lưng nàng, Phượng Hoàng Chân Huyết bị phế, bị gia tộc đẩy về quê cũ ở Bắc Cảnh Thành, cho tới bây giờ nàng đã mười ba tuổi.
Trong năm năm từ năm ba tuổi đến năm tám tuổi, trong mắt người khác nàng luôn là thiên tài.
Linh Sư từ cấp một đến cấp chín, rất nhiều người cuối cùng cả đời đều bị kẹt tại cảnh giới này của Linh Sư, khó mà tăng lên được.
Nhưng hiện tại, Tả Thanh Loan tuổi còn nhỏ đã vượt qua Linh Sư tiến vào Linh Tông Cảnh, đồng thời tại Linh Tông Cảnh đã tu luyện đến bậc rất cao.
Mà Phượng Vũ... Hiện tại ngay cả Linh Sư cấp 1 cũng còn không có. Nghĩ đến đây, Phượng Vũ đã cảm thấy các món mỹ vị đang ăn cũng chẳng còn chút mùi vị gì nữa.
"Lúc ấy ngươi cũng đánh không lại nàng ấy." Phong Tầm giễu cợt nhìn Huyền Dịch: "Ta nhớ năm đó ngươi thua Phượng Tiểu Ngũ, cả ngày mặt mày sa sầm không vui, mỗi ngày đều vác kiếm chạy tới chỗ nàng chặn cửa đòi quyết chiến, kết quả nàng lạnh lùng với ngươi, vì căn bản không nhớ rõ ngươi, còn hỏi ngươi là ai, tới đây làm gì? Ha ha ha ha ha —— "
Huyền Dịch im lặng nhìn Phong Tầm một chút, quay mặt qua chỗ khác, hắn có thể không nói chuyện này nữa được không?
Hai mắt Phượng Vũ mở to nhìn Huyền Dịch, năm đó có chuyện này sao? Tại sao nàng không có chút ấn tượng nào?
Nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bởi vì khi đó nàng rất bận, ngoại trừ nhiệm vụ tu luyện thông thường, nàng còn phải học rất nhiều thứ. Minh văn, linh trận, điêu khắc, hội họa, âm luật, ngôn ngữ, lịch sử, địa lý... Còn có kho tàng khổng lồ khó hiểu về y thuật, yêu cầu của mỹ nhân sư phụ lại hà khắc đòi hỏi sự hoàn mỹ... Năm đó nàng còn là một nữ nhân nhỏ tuổi mà mỗi ngày đều phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, thời gian học từ sáng sớm cho tới tối muộn ——
Thời gian đó quả thật là phải dậy sớm hơn cả gà trống, ngủ muộn hơn heo, cả ngày bận rộn, mệt đến mức chỉ cần ngả đầu xuống là ngủ.
Cũng may kiếp trước nàng là vương bài đặc công, cho dù nghị lực hay sự nhẫn nại đều được rèn luyện nhờ trải qua chiến hỏa, nếu không, còn nhỏ như vậy sẽ không thể chống đỡ nổi.
Nhưng nàng khi đó thật sự không hề kiêu ngạo, chỉ là bề bộn nhiều việc, quả thực là quá bận rộn...
Cho nên, Phượng Vũ cố gắng vì thể diện của bản thân mà biện minh: " Phượng Vũ trong lời nói của các vị thật sự kiêu ngạo đến vậy sao? Có thể là vì lúc đó nàng quá bận rộn, phải luyện tập không ngừng nghỉ cho nên mới không để ý tới..."
"Cũng không phải vậy!" Phong Tầm trả lời một cách chắc chắn, "Nàng ngoại trừ tu luyện ra còn có thể bận bịu cái gì chứ? Ta thấy nàng luôn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo!"
Phượng Vũ: "..."
Không muốn cùng Phong Tầm ca ca nói chuyện.
Phong Tầm là người tính tình thân thiện, là một người có thể một mình cân cả một bàn tiệc, Phượng Vũ không thèm để ý tới hắn, hắn liền nhìn về phía Huyền Dịch tiếp tục nói: "Huyền Dịch, lúc đó có phải ngươi đã thích Phượng Tiểu Ngũ rồi không? Nếu không phải thì sao ngày nào cũng chạy đến chặn cửa nhà người ta?"
Không đợi Huyền Dịch phủ nhận, Phong Tầm dương dương tự đắc nhíu mày: "Đáng tiếc thật, Phượng Tiểu Ngũ cũng không thích ngươi, người nàng thích chính là Quân lão đại của chúng ta. ".
Phượng Vũ chính chủ đang cầm chén trà uống nước, vừa nghe thấy thế, ngụm nước vừa uống vào liền lập tức phun ra ngoài: "Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Phượng Vũ ho khan đến mức sắp tắc thở!
Đùa kiểu gì vậy? Ai nói nàng thích Quân Lâm Uyên? Lúc ấy nàng mới tám tuổi, nhỏ như vậy biết cái gì gọi thích? Phong Tầm lại nghe người ta đồn thổi rồi nói linh tinh rồi!
Phong Tầm nhanh chóng cầm một mảnh vải trắng ngà giúp Phượng Vũ lau nước ở khóe miệng, vừa xoa lưng vừa tức giận nói: "Ta nói Phượng Vũ thích Quân lão đại của chúng ta, chứ không phải nói ngươi, ngươi gấp cái gì chứ?"
Trong lòng Phượng Vũ đang thầm gào thét: Nàng, chính, là, Phượng, Vũ, a!