<Góc Nhìn Của Souta Shibuya>
"Ê~ê, Souta. Chiều nay ông có rảnh không?"
"Ô, Touru à. Tôi không có kế hoạch gì cả, nên là rảnh."
Buổi học kết thúc, trong lúc đang cất sách vở vào cặp thì Touru lên tiếng gọi tôi.
"Thế thì đi chơi thôi! Có một nơi mà tôi rất muốn đến!"
Touru cười rạng rỡ và choàng tay qua vai tôi. Touru, một đứa con trai nhuộm tóc vàng và mặc áo màu đỏ, trái với quy định của trường là mặc áo màu trắng. Cậu ta là kiểu người tự do tự tại, sáng nắng chiều mưa.
—— Touru Itabashi.
Chúng tôi đã là bạn từ thời Sơ Trung, và cậu ta là kiểu người sẽ mang niềm vui đến bất cứ nơi đâu cậu đi qua.
Có giọng nói to sang sảng, cười cũng rất nhiều, và dễ dàng thân mật với bất kỳ ai.
Cậu ấy chính là hiện thân ngời sáng của niềm vui. Trong Kỳ Nghỉ Đông, cậu ta cũng là người đã gửi hàng đống tin nhắn Line cùng vô số cuộc gọi cho tôi khi Yukina qua đời.
Hẳn cậu ta đã lo lắng cho tôi lắm.
Do tôi không trả lời lại nên thậm chí cậu ta còn liên lạc với em gái của tôi để kiểm tra xem tôi có làm sao không.
.........Giờ ngẫm lại, tôi hoàn toàn không biết tại sao cậu ta lại có thông tin liên lạc của em gái mình, nhưng......
......Cậu mà có ý định gì với em gái tôi thì cứ liệu hồn.
<<<<>>>>
"Thế... ông muốn mời tôi đến cái quán này đó hả?"
"Đúng rồi~ Sao lại không nhỉ~ Trông cũng thú vị lắm mà~?"
Chúng tôi đang ngồi ở một quán café nằm đối diện Công Viên Thành Phố Musashino. Đi qua một con hẻm kế bên hiệu bách hóa gần Cửa Nam Ga Kichijoji là tới nơi.
Nghe đồn quán này nổi tiếng với món Trà Sữa Trân Châu Tetsu-Kannon. [note47189]
Một nơi ưa chuộng đối với phái nữ...
"Ông ăn mặc như thế kia mà món ăn khoái khẩu lại là đồ ngọt cơ à..."
"Vấn đề gì không? Ăn đồ ngọt giúp tôi tràn trề năng lượng luôn đó."
...là những lời đáp lại của tên tóc vàng đang hưởng thức ly trà sữa kia.
Trước mặt câu ta là đĩa tart hoa quả khổng lồ. [note47190]
Tôi chả có tâm trạng để ăn đồ ngọt nên tôi gọi một tách cà phê không sữa không đường.
Liếc mắt nhìn quanh, tôi chỉ thấy toàn là con gái và các cặp đôi ngồi với nhau thôi.
Chúng tôi là hai khách hàng đực rựa duy nhất ngồi chung với nhau thế này.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì bọn tôi không hề hợp với nơi này chút nào.
"Ông rủ bạn gái đi cùng là được rồi mà phải không? Chẳng phải ông đang hẹn hò với Rika bên trường phía Tây hay sao?
Tôi nhớ có lần Touru cho xem ảnh hai người đứng chụp cạnh nhau hồi năm ngoái rồi, trước Giáng Sinh thì phải.
Cô là một cô gái cao trung dễ thương trang điểm khá đậm, rất xứng với phong cách "gyaru". [note47191]
"À phải, về Rika...... bọn tôi chia tay rồi."
"Lại chia tay nữa à...?"
Touru ưa việc hẹn hò với gái.
Đến mức nó trở thành thú vui của cậu ta luôn.
Gần như không lúc nào là cậu ta không có bạn gái.
Tán tỉnh làm quen người ta thì cũng nhanh đấy, nhưng cũng đồng thời tỉ lệ thuận với tốc độ chia tay của cậu ta.
Cái tính phóng đãng, thay người yêu như thay áo của cậu đã nhanh chóng lan khắp toàn trường, nên không một cô gái nào dám dính líu đến cậu ta cả.
"Nhưng mà này! Tôi là nạn nhân đấy! Cô ấy đá tôi trước chứ bộ! Cái gì mà tìm chàng trai khác mà cổ thích cơ đấy!"
Touru càu nhàu, miệng vừa phản bác vừa cắn cắn cái ống hút.
Và đó không phải là câu nói yêu thích của Touru, "Này, có muốn xem hẹn hò với anh thì sẽ thế nào không?"
Thế chẳng phải tất cả mọi thứ ngay từ đầu chỉ là hẹn hò thử thôi sao?
Còn nữa, thật ra cậu ta rất tận hưởng việc đi chơi, hẹn hò, có khi cả việc chia tay nữa.
Cậu ta là loại người như thế đó.
Còn với tôi thì, tôi chỉ muốn hẹn hò với những người con gái tôi có hứng để hẹn hò thôi.
Hồi ở sơ trung, hai chúng tôi đã có một cuộc tranh luận nảy lửa về vấn đề này, và rồi kết cục là thụi thẳng quả đấm vào mặt nhau.
Nhưng sau cùng thì hai chúng tôi vẫn không hề thay đổi quan điểm của mình.
Trong khi đang nhớ về những chuyện xưa cũ như thế thì Touru nhìn tôi và cười khúc khích.
"Mừng là ông vẫn ổn. Ông không chịu trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của tôi gì cả."
"Chuyện đó... Tôi thật lòng xin lỗi..."
Vào Kỳ Nghỉ Đông, Yukina chết, tôi chìm xuống tận đáy vực sâu.
Nhưng Touru vẫn không ngừng gọi điện nhắn tin cho tôi.
Vào những ngày cuối của Kỳ Nghỉ Đông, tôi cuối cùng cũng trả lời lại cậu ấy.
Trong khi cả hai chúng tôi đều hồi tưởng về quá khứ thì bầu không khí đã dịu đi đáng kể.
Tôi uống hết cốc cà phê của mình, còn Touru ăn ngấu nghiến cái bánh và uống sạch ly trà sữa.
"Thế tôi đi vòng quanh Shinjuku để tìm tình yêu mới của đời mình đây nhá."
"Ông thật sự chưa thấy chán với việc đó à?"
Cuộc sống của Touru cứ xoay quanh việc đi tán tỉnh con gái nhà người ta.
Cậu ta đã như thế này suốt từ hồi Sơ Trung, và giờ nó đã trở thành một phần cái tính và con người cậu ta rồi.
Nếu là khi trước, cậu ta sẽ nói, "Nếu hai chúng ta cùng đi thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn đấy!" và mời tôi đi tán gái cùng, thế rồi Yukina sẽ nổi trận lôi đình.
À đúng rồi, Akane cũng không ưa gì cái tính ấy của Touru.
Những quãng thời gian đó thật sự tuyệt vời vô cùng.
"Ê này? Souta, ông có muốn cùng tôi đi......... À KHÔNG! KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG! ĐÙA THÔI! TÔI BIẾT LÀ SOUTA SẼ KHÔNG CHỊU ĐI CÙNG ĐÂU MÀ!"
"?"
Tôi chưa nói gì cơ mà.
Đúng là tôi chưa từng đi tia gái cùng với Touru bao giờ cả.
Nhưng những câu chữ đó lại đang cuống cuồng tuôn ra từ miệng Touru trong khi cậu ta nhìn vào khoảng không.
Cuối cùng chúng tôi cũng không chuyện trò gì nhiều.
Dù cho không có cuộc trò chuyện thật sự nghiêm túc nào, nhưng đổi gió thế này kể cũng tuyệt đó chứ.
Chắc chắn đây là cách mà Touru động viên tôi.
Hai chúng tôi bước chân ra khỏi quán.
Lúc đang chuẩn bị thanh toán, Touru chen vào và nói, "Đừng có lo, tôi trả! Tôi mới được nhận lương từ công việc làm thêm đây!" rồi cậu ta đứng ra trả tiền.
Nhắc mới nhớ. Có lẽ cậu ấy vẫn đang làm thêm để phụ giúp gia đình.
Tôi hơi lưỡng lự một chút khi nghĩ có nên để cho cậu ấy trả hay không, nhưng thôi kệ.
Tôi quyết định không đi thẳng tới ga để bắt tàu mà sẽ dạo quanh thành phố thêm chút nữa.
Touru thì hướng về Tuyến Chuo để tới Shinjuku.
Trên đường đến ga tàu, cậu ta hỏi tôi vài câu kì lạ.
"Này, ừm... không biết... dạo gần đây, ông có thấy mệt mỏi hay gì không? Hoặc là nhìn thấy ảo giác chẳng hạn?"
Nói những thứ như thế thật không giống Touru chút nào.
"Không, không hẳn. Ngược lại, tôi đang sống rất tốt nữa là. ......Cho dù... ông biết đấy..."
Tôi đã lỡ nói ra mất rồi.
Dù tôi đang cố tránh né chủ đề về Yukina.
Nhưng Touru với đôi mắt đượm chút nỗi buồn nở một nụ cười tươi ấm áp.
"Khi nào ông thấy buồn thì cứ gọi tôi một tiếng nhá. Chúng ta sẽ cùng đi chơi lần nữa."
Cậu ấy vỗ vai tôi mấy cái rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi cho đến khi khuất bóng ở trạm tàu.
Tôi đứng nhìn cậu ta rời đi, nghĩ rằng...
(Chắc hẳn mình đã làm cậu ấy lo lắng nhiều rồi.)
Thoạt nhìn, Touru có vẻ hơi nông cạn và hay né tránh vấn đề, nhưng cậu ta vẫn là người rất quan tâm đến bạn bè của mình.
Nghe nói cha mẹ cậu ấy là Linh Mục thì phải, nên cậu ấy thường lắng nghe những rắc rối của mọi người.
Lần sau phải đãi cậu ấy ăn Ramen ở Nhà Hàng Doukutsu mới được.
Nhưng thật sự...
"Gần đây Akane và cả Touru đều hỏi mình những câu hỏi lạ lùng."
Tôi ngủ ngon và đủ giấc, ăn ba bữa mỗi ngày.
Hiện tôi đang sống khá lành mạnh.
Chẳng lẽ tôi trông bơ phờ, luộm thuộm hay chán nản lắm hay sao?
Tôi bước đi lang thang vô định quanh con phố mua sắm.
Đứng trước một cửa hàng quần áo, tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính.
Vừa đúng lúc, để xem coi tôi trông tiều tụy đến mức nào.
Nhưng ánh mắt của tôi bắt gặp một thứ khác.
Đằng sau tôi — là một cô gái mặc đồng phục Cao Trung.
"Hả?"
Tôi không cảm thấy sự hiện diện của ai phía sau tôi cả.
Tôi liền ngoái đầu lại.
Không có ai ở đó cả.
Và khi tôi quay lại nhìn tấm kính trưng bày, trên đó chỉ có hình phản chiếu của chính tôi thôi, không có ai nữa hết.
Có khi tôi chỉ tưởng tượng ra thôi chăng?
Tôi lại tiếp tục bước đi.
<<<<>>>>
Ngồi dịch cái đống chú thích của Eng còn khổ hơn dịch cả chap trên
Eng: Gal, gyaru (ギ ャ ル), kogyaru (コ ギ ャ ル) - Okay, nếu bạn kết hợp thái độ của mấy cô gái xấu tính với Chola (Chỉ phong cách ăn mặc của phụ nữ Latina bên Mexico) rồi tách nó ra, bạn sẽ phần nào hiểu được cái nền văn hóa nổi loạn “gyaru” ở Cao Trung. Cơ bản mà nói, nếu họ là học sinh cao trung thì thường sẽ được gọi chung là “ko-gyaru” (Ko bắt nguồn từ chữ Trường Cao Trung “Kou-Kou” trong tiếng Nhật). Trong chế độ gia trưởng ở văn hóa Nhật Bản, người phụ nữ được đòi hỏi là phải có đức tính kín đáo và khiêm tốn, nhưng điều duy nhất mà những gyaru này không chống đối chính là phong cách ăn mặc siêu nữ tính thiên về phái nữ mà cái nền văn hóa này vẫn luôn thể hiện. Tương tự việc bạn thấy bất kỳ người đàn ông nào xăm mình toàn người thì cho rằng người đó là Yakuza, thông qua việc nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc cùng làn da rám nắng, trang điểm đậm và mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, bạn có thể biết người đó có phải là gyaru hay không. Những đặc trưng của một gyaru cũng khá đa dạng, từ nhiều chuyện, bạo lực, lười biếng hoặc thậm chí là gợi cảm, thế nên về cơ bản nó cũng giống như một vòng quay roulette về kiểu nhân vật/bản chất nổi loạn nào mà cô gái đó muốn thể hiện ra. Tôi cũng đã từng có một thời trải qua giai đoạn để quả đầu Mohican chéo và dùng một cây bút khá nhọn đầu viết nguệch ngoạc những ký tự Kanji Nhật Bản lên khắp cánh tay mình (giống như hình xăm giả vậy), nên tôi thực sự hiểu tại sao thanh thiếu niên (và trẻ em) lại nổi loạn và chống đối như vậy. Tôi không phải là người phán xét gì ở đây, và tôi cũng không có ý tỏ vẻ trịch thượng gì cả. Với một người nay đã lớn tuổi như tôi rồi… thì bây giờ khi suy nghĩ về những điều như thế này, tôi thấy thật thú vị.
"Ê~ê, Souta. Chiều nay ông có rảnh không?"
"Ô, Touru à. Tôi không có kế hoạch gì cả, nên là rảnh."
Buổi học kết thúc, trong lúc đang cất sách vở vào cặp thì Touru lên tiếng gọi tôi.
"Thế thì đi chơi thôi! Có một nơi mà tôi rất muốn đến!"
Touru cười rạng rỡ và choàng tay qua vai tôi. Touru, một đứa con trai nhuộm tóc vàng và mặc áo màu đỏ, trái với quy định của trường là mặc áo màu trắng. Cậu ta là kiểu người tự do tự tại, sáng nắng chiều mưa.
—— Touru Itabashi.
Chúng tôi đã là bạn từ thời Sơ Trung, và cậu ta là kiểu người sẽ mang niềm vui đến bất cứ nơi đâu cậu đi qua.
Có giọng nói to sang sảng, cười cũng rất nhiều, và dễ dàng thân mật với bất kỳ ai.
Cậu ấy chính là hiện thân ngời sáng của niềm vui. Trong Kỳ Nghỉ Đông, cậu ta cũng là người đã gửi hàng đống tin nhắn Line cùng vô số cuộc gọi cho tôi khi Yukina qua đời.
Hẳn cậu ta đã lo lắng cho tôi lắm.
Do tôi không trả lời lại nên thậm chí cậu ta còn liên lạc với em gái của tôi để kiểm tra xem tôi có làm sao không.
.........Giờ ngẫm lại, tôi hoàn toàn không biết tại sao cậu ta lại có thông tin liên lạc của em gái mình, nhưng......
......Cậu mà có ý định gì với em gái tôi thì cứ liệu hồn.
<<<<>>>>
"Thế... ông muốn mời tôi đến cái quán này đó hả?"
"Đúng rồi~ Sao lại không nhỉ~ Trông cũng thú vị lắm mà~?"
Chúng tôi đang ngồi ở một quán café nằm đối diện Công Viên Thành Phố Musashino. Đi qua một con hẻm kế bên hiệu bách hóa gần Cửa Nam Ga Kichijoji là tới nơi.
Nghe đồn quán này nổi tiếng với món Trà Sữa Trân Châu Tetsu-Kannon. [note47189]
Một nơi ưa chuộng đối với phái nữ...
"Ông ăn mặc như thế kia mà món ăn khoái khẩu lại là đồ ngọt cơ à..."
"Vấn đề gì không? Ăn đồ ngọt giúp tôi tràn trề năng lượng luôn đó."
...là những lời đáp lại của tên tóc vàng đang hưởng thức ly trà sữa kia.
Trước mặt câu ta là đĩa tart hoa quả khổng lồ. [note47190]
Tôi chả có tâm trạng để ăn đồ ngọt nên tôi gọi một tách cà phê không sữa không đường.
Liếc mắt nhìn quanh, tôi chỉ thấy toàn là con gái và các cặp đôi ngồi với nhau thôi.
Chúng tôi là hai khách hàng đực rựa duy nhất ngồi chung với nhau thế này.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì bọn tôi không hề hợp với nơi này chút nào.
"Ông rủ bạn gái đi cùng là được rồi mà phải không? Chẳng phải ông đang hẹn hò với Rika bên trường phía Tây hay sao?
Tôi nhớ có lần Touru cho xem ảnh hai người đứng chụp cạnh nhau hồi năm ngoái rồi, trước Giáng Sinh thì phải.
Cô là một cô gái cao trung dễ thương trang điểm khá đậm, rất xứng với phong cách "gyaru". [note47191]
"À phải, về Rika...... bọn tôi chia tay rồi."
"Lại chia tay nữa à...?"
Touru ưa việc hẹn hò với gái.
Đến mức nó trở thành thú vui của cậu ta luôn.
Gần như không lúc nào là cậu ta không có bạn gái.
Tán tỉnh làm quen người ta thì cũng nhanh đấy, nhưng cũng đồng thời tỉ lệ thuận với tốc độ chia tay của cậu ta.
Cái tính phóng đãng, thay người yêu như thay áo của cậu đã nhanh chóng lan khắp toàn trường, nên không một cô gái nào dám dính líu đến cậu ta cả.
"Nhưng mà này! Tôi là nạn nhân đấy! Cô ấy đá tôi trước chứ bộ! Cái gì mà tìm chàng trai khác mà cổ thích cơ đấy!"
Touru càu nhàu, miệng vừa phản bác vừa cắn cắn cái ống hút.
Và đó không phải là câu nói yêu thích của Touru, "Này, có muốn xem hẹn hò với anh thì sẽ thế nào không?"
Thế chẳng phải tất cả mọi thứ ngay từ đầu chỉ là hẹn hò thử thôi sao?
Còn nữa, thật ra cậu ta rất tận hưởng việc đi chơi, hẹn hò, có khi cả việc chia tay nữa.
Cậu ta là loại người như thế đó.
Còn với tôi thì, tôi chỉ muốn hẹn hò với những người con gái tôi có hứng để hẹn hò thôi.
Hồi ở sơ trung, hai chúng tôi đã có một cuộc tranh luận nảy lửa về vấn đề này, và rồi kết cục là thụi thẳng quả đấm vào mặt nhau.
Nhưng sau cùng thì hai chúng tôi vẫn không hề thay đổi quan điểm của mình.
Trong khi đang nhớ về những chuyện xưa cũ như thế thì Touru nhìn tôi và cười khúc khích.
"Mừng là ông vẫn ổn. Ông không chịu trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của tôi gì cả."
"Chuyện đó... Tôi thật lòng xin lỗi..."
Vào Kỳ Nghỉ Đông, Yukina chết, tôi chìm xuống tận đáy vực sâu.
Nhưng Touru vẫn không ngừng gọi điện nhắn tin cho tôi.
Vào những ngày cuối của Kỳ Nghỉ Đông, tôi cuối cùng cũng trả lời lại cậu ấy.
Trong khi cả hai chúng tôi đều hồi tưởng về quá khứ thì bầu không khí đã dịu đi đáng kể.
Tôi uống hết cốc cà phê của mình, còn Touru ăn ngấu nghiến cái bánh và uống sạch ly trà sữa.
"Thế tôi đi vòng quanh Shinjuku để tìm tình yêu mới của đời mình đây nhá."
"Ông thật sự chưa thấy chán với việc đó à?"
Cuộc sống của Touru cứ xoay quanh việc đi tán tỉnh con gái nhà người ta.
Cậu ta đã như thế này suốt từ hồi Sơ Trung, và giờ nó đã trở thành một phần cái tính và con người cậu ta rồi.
Nếu là khi trước, cậu ta sẽ nói, "Nếu hai chúng ta cùng đi thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn đấy!" và mời tôi đi tán gái cùng, thế rồi Yukina sẽ nổi trận lôi đình.
À đúng rồi, Akane cũng không ưa gì cái tính ấy của Touru.
Những quãng thời gian đó thật sự tuyệt vời vô cùng.
"Ê này? Souta, ông có muốn cùng tôi đi......... À KHÔNG! KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG! ĐÙA THÔI! TÔI BIẾT LÀ SOUTA SẼ KHÔNG CHỊU ĐI CÙNG ĐÂU MÀ!"
"?"
Tôi chưa nói gì cơ mà.
Đúng là tôi chưa từng đi tia gái cùng với Touru bao giờ cả.
Nhưng những câu chữ đó lại đang cuống cuồng tuôn ra từ miệng Touru trong khi cậu ta nhìn vào khoảng không.
Cuối cùng chúng tôi cũng không chuyện trò gì nhiều.
Dù cho không có cuộc trò chuyện thật sự nghiêm túc nào, nhưng đổi gió thế này kể cũng tuyệt đó chứ.
Chắc chắn đây là cách mà Touru động viên tôi.
Hai chúng tôi bước chân ra khỏi quán.
Lúc đang chuẩn bị thanh toán, Touru chen vào và nói, "Đừng có lo, tôi trả! Tôi mới được nhận lương từ công việc làm thêm đây!" rồi cậu ta đứng ra trả tiền.
Nhắc mới nhớ. Có lẽ cậu ấy vẫn đang làm thêm để phụ giúp gia đình.
Tôi hơi lưỡng lự một chút khi nghĩ có nên để cho cậu ấy trả hay không, nhưng thôi kệ.
Tôi quyết định không đi thẳng tới ga để bắt tàu mà sẽ dạo quanh thành phố thêm chút nữa.
Touru thì hướng về Tuyến Chuo để tới Shinjuku.
Trên đường đến ga tàu, cậu ta hỏi tôi vài câu kì lạ.
"Này, ừm... không biết... dạo gần đây, ông có thấy mệt mỏi hay gì không? Hoặc là nhìn thấy ảo giác chẳng hạn?"
Nói những thứ như thế thật không giống Touru chút nào.
"Không, không hẳn. Ngược lại, tôi đang sống rất tốt nữa là. ......Cho dù... ông biết đấy..."
Tôi đã lỡ nói ra mất rồi.
Dù tôi đang cố tránh né chủ đề về Yukina.
Nhưng Touru với đôi mắt đượm chút nỗi buồn nở một nụ cười tươi ấm áp.
"Khi nào ông thấy buồn thì cứ gọi tôi một tiếng nhá. Chúng ta sẽ cùng đi chơi lần nữa."
Cậu ấy vỗ vai tôi mấy cái rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi cho đến khi khuất bóng ở trạm tàu.
Tôi đứng nhìn cậu ta rời đi, nghĩ rằng...
(Chắc hẳn mình đã làm cậu ấy lo lắng nhiều rồi.)
Thoạt nhìn, Touru có vẻ hơi nông cạn và hay né tránh vấn đề, nhưng cậu ta vẫn là người rất quan tâm đến bạn bè của mình.
Nghe nói cha mẹ cậu ấy là Linh Mục thì phải, nên cậu ấy thường lắng nghe những rắc rối của mọi người.
Lần sau phải đãi cậu ấy ăn Ramen ở Nhà Hàng Doukutsu mới được.
Nhưng thật sự...
"Gần đây Akane và cả Touru đều hỏi mình những câu hỏi lạ lùng."
Tôi ngủ ngon và đủ giấc, ăn ba bữa mỗi ngày.
Hiện tôi đang sống khá lành mạnh.
Chẳng lẽ tôi trông bơ phờ, luộm thuộm hay chán nản lắm hay sao?
Tôi bước đi lang thang vô định quanh con phố mua sắm.
Đứng trước một cửa hàng quần áo, tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính.
Vừa đúng lúc, để xem coi tôi trông tiều tụy đến mức nào.
Nhưng ánh mắt của tôi bắt gặp một thứ khác.
Đằng sau tôi — là một cô gái mặc đồng phục Cao Trung.
"Hả?"
Tôi không cảm thấy sự hiện diện của ai phía sau tôi cả.
Tôi liền ngoái đầu lại.
Không có ai ở đó cả.
Và khi tôi quay lại nhìn tấm kính trưng bày, trên đó chỉ có hình phản chiếu của chính tôi thôi, không có ai nữa hết.
Có khi tôi chỉ tưởng tượng ra thôi chăng?
Tôi lại tiếp tục bước đi.
<<<<>>>>
Ngồi dịch cái đống chú thích của Eng còn khổ hơn dịch cả chap trên
Eng: Gal, gyaru (ギ ャ ル), kogyaru (コ ギ ャ ル) - Okay, nếu bạn kết hợp thái độ của mấy cô gái xấu tính với Chola (Chỉ phong cách ăn mặc của phụ nữ Latina bên Mexico) rồi tách nó ra, bạn sẽ phần nào hiểu được cái nền văn hóa nổi loạn “gyaru” ở Cao Trung. Cơ bản mà nói, nếu họ là học sinh cao trung thì thường sẽ được gọi chung là “ko-gyaru” (Ko bắt nguồn từ chữ Trường Cao Trung “Kou-Kou” trong tiếng Nhật). Trong chế độ gia trưởng ở văn hóa Nhật Bản, người phụ nữ được đòi hỏi là phải có đức tính kín đáo và khiêm tốn, nhưng điều duy nhất mà những gyaru này không chống đối chính là phong cách ăn mặc siêu nữ tính thiên về phái nữ mà cái nền văn hóa này vẫn luôn thể hiện. Tương tự việc bạn thấy bất kỳ người đàn ông nào xăm mình toàn người thì cho rằng người đó là Yakuza, thông qua việc nhìn thấy một cô gái nhuộm tóc cùng làn da rám nắng, trang điểm đậm và mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, bạn có thể biết người đó có phải là gyaru hay không. Những đặc trưng của một gyaru cũng khá đa dạng, từ nhiều chuyện, bạo lực, lười biếng hoặc thậm chí là gợi cảm, thế nên về cơ bản nó cũng giống như một vòng quay roulette về kiểu nhân vật/bản chất nổi loạn nào mà cô gái đó muốn thể hiện ra. Tôi cũng đã từng có một thời trải qua giai đoạn để quả đầu Mohican chéo và dùng một cây bút khá nhọn đầu viết nguệch ngoạc những ký tự Kanji Nhật Bản lên khắp cánh tay mình (giống như hình xăm giả vậy), nên tôi thực sự hiểu tại sao thanh thiếu niên (và trẻ em) lại nổi loạn và chống đối như vậy. Tôi không phải là người phán xét gì ở đây, và tôi cũng không có ý tỏ vẻ trịch thượng gì cả. Với một người nay đã lớn tuổi như tôi rồi… thì bây giờ khi suy nghĩ về những điều như thế này, tôi thấy thật thú vị.
Danh sách chương