Ngày 8 tháng 4, thứ Hai.

Buổi gặp mặt. Bạn thời thơ ấu. Em gái đầu tiên.

Sau khi buổi lễ gặp mặt của học viện Shichiyou kết thúc, tôi ngạc nhiên khi giáp mặt một người ở đó.

Cô bạn đã cùng học với tôi từ khi chúng tôi mới là học sinh năm thứ ba của tiểu học. Sau đó, cô phải chuyển trường do công việc của bố mình. Cô ấy, giờ đây, lại học cùng lớp với tôi.

Trong trí nhớ của tôi, Sonobe Mariko, đã từng là 1 cô gái rất cao trong mắt tôi và bây giờ, chà, có vẻ như đã dừng cao từ lâu và ra dáng 1 cô thiếu nữ nhỏ nhắn đáng yêu rồi. Và bởi vì tôi đã từng rất thấp, luôn phải ngước lên nhìn cô ấy, một cảm giác thật kì lạ khi trước mặt tôi cũng vẫn là cô gái ấy, nhưng bây giờ tôi lại là người phải nhìn xuống mới thấy được cô ấy.

Nhưng cái làm tôi bất ngờ nhất, có lẽ là kết quả bài thi đầu vào của Mariko. Có vẻ như cùng với số điểm cao ngút đó, cô ấy là một trong những học sinh đứng đầu cả khối và giành được 1 trong 10 học bổng của trường Shichiyou .

Lúc gặp tôi, Mariko cũng rất ngạc nhiên khi biết tôi thay đổi tên họ. Thực sự việc chúng tôi là người quen của nhau trong ngôi trường mới này cũng phần nào giúp cả hai cảm thấy nhẹ nhõm. Điều đó cũng một phần là do cô ấy nhận được khá nhiều sự chú ý từ các bạn cùng lớp bởi thành tích của mình.

Tuy nhiên, sự chú ý của họ vào cô ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn năm phút. Khoảnh khắc khi tôi giới thiệu tên mình, mọi người đều mở to mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Ngay khi buổi sinh hoạt sáng kết thúc, mọi người xúm lại xung quan tôi. Họ nói những thứ như là ‘Hãy cùng tham gia một câu lạc bộ nhé.' hoặc 'Chúng mình là bạn nhé.'. Điều đó chưa từng xảy ra khi mà tôi còn mang họ ‘Domon’.

Đó là lí do, tôi trốn học. Tôi muốn nói chuyện thêm với Mariko, nhưng thôi để khi khác vậy.

May mắn thay, tôi khá thích những hoạt động của Câu lạc bộ.

Trong suốt ba năm trung học, tôi tham gia vào Hội học sinh. Lúc đầu, do chỉ là một học sinh năm nhất chân ướt chân ráo bước vào trường, tôi được bổ nhiệm là một thành viên quèn. Từ mùa thu năm thứ hai đến mùa hè năm thứ ba, tôi được bổ nhiệm làm Hội phó.

Thực sự thì tôi muốn tham gia một Câu lạc bộ nào đó. Và sự thật là tôi từng tham gia một Câu lạc bộ trước đây, nhưng nó chỉ là trên danh nghĩa. Công việc của tôi là giúp đỡ hội học sinh chứ không phải sinh hoạt Câu lạc bộ.

Công việc thực sự rất bận, nhưng nó cũng rất vui và thỏa mãn. Thông qua sự giao lưu với các em lớp dưới, tôi học được cách chỉ huy những người trẻ hơn bất chấp sự thật tôi là con một trong gia đình.

Đúng vậy, nhưng... trở lại với vấn đề các hoạt động của Câu lạc bộ. Chỉ vừa mới vào trường đã tham gia các Câu lạc bộ thể thao có vẻ hơi quá sức của tôi, do đó tôi sẽ chọn các Câu lạc bộ nghệ thuật.

Mặc dù vậy... Câu lạc bộ mà l người nhà Taishido tham gia có lẽ sẽ nhân được sự trợ cấp đặc biệt và có thể số thành viên sẽ đột nhiên tăng lên gấp đôi , nếu điều đó thực sự xảy ra thì sẽ rất đang ngại. Học viện Shichiyou vốn được hỗ trợ bởi tập đoàn Taishido mà.

Đồng thời, có một vài thứ tôi cần làm trước khi tham gia một câu lạc bộ.

Sau giờ học, tôi thưởng thức bữa ăn tại một quán gyudon và trở về dinh thự Taishido khi trời đã khá muộn.

Đây mới chỉ là ngày thứ hai tôi ra ở riêng tại đây. Điều đó khiến cho cái cảm giác ‘trở về nhà’ đối với tôi vẫn còn rất xa lạ. Nhẹ nhàng bước vào thang máy ở tầng một, tôi bấm lên tầng bảy và đi ra.

Tôi thực sự cảm thấy bối rối khi đứng trước cửa phòng 701. Căn phòng vẫn bị đóng khóa.

Tôi lấy chiếc chìa khóa ra khỏi túi vào bấm nó ngay trước cánh cửa. Vẫn chẳng có gì xảy ra. Hay là chiếc chìa khóa bị hỏng?

Tôi đột nhiên nghĩ về chiếc chìa khóa, nó xác nhận thứ gì nhỉ ?

"Chắc không bao giờ như thế này, nhưng dù sao cũng phải thử ... Mở ra!"

Cánh cửa không dịch chuyển. Có vẻ như đó không phải là hệ thống xác nhận giọng nói. Nhưng chiều qua tôi vẫn còn sử dụng nó bình thường mà?

Không còn cách nào khác, tôi đành gọi cho Murasaki-san.

Nhưng cuộc gọi không thành công. Có lẽ cô ấy đang ở nơi nào đó không có sóng hay tắt máy điện thoại. Trong trường hợp đó, có lẽ tôi nên nhắn cho cô ấy một tin nhắn và thêm cả một cái email để đề phòng.

Dù sao thì, cho dù tôi nhìn như thế nào thì đây cũng vẫn là một thiết bị hiện đại . Nó vẫn hoạt động rất nhanh và... khi tôi kiểm tra lại chiếc chìa khóa, có một sự thay đổi trên nó.

Số phòng hiển thị trên màn hình LCD ... đã thay đổi. Con số 101 hiện lên thay thế cho 701.

"Ế? Việc này..."

Ngay lập tức tôi nhận ra rằng chiếc chìa khóa Murasaki-san đưa cho tôi sẽ xác đinh phòng tôi ở, mặc kệ ý muốn của chủ nó.

Cuộc tuyển chọn em gái đã cính thức bắt đầu.

Băng qua dãy phòng tầng một, căn phòng 101 thực sự nằm ở nơi xa nhất tính từ lối vào của dinh thự.

Không có bảng tên. Tôi nhận ra căn phòng và phát hiện nó đã mở. Thực sự, cái chìa khóa không hỏng, nó chỉ gọi tôi đến căn phòng này.

Tôi cảm thấy ngại tưởng như mình đang xâm nhập bất hợp pháp, nhưng tôi mở cửa vào bước vào căn phòng 101.

Bên trong phòng, mọi thứ bừa bộn như là vừa có một trận bão càn qua. Vương vãi trên sàn là những thứ giống như áo cộc tay, pansu và bra .

Trên bàn bếp vào bồn rửa chất đầy bát đĩa chưa được rửa. Trong cái thùng rác được nhét đầy quá mức giới hạn của mình, tôi tự hỏi nó là do một người quá lười hay quá chăm gây ra, rác được xếp như một tác phẩm của nghệ thuật sắp xếp.

Trên móc treo là một bộ quần áo đồng phục. Nó không phải là của học viện Shichiyou, và trên áo có một biểu tượng được bao trong hình cặp sách. Trên đó có phần 「Trung 中」 nên tôi đoán đây là một chiếc áo của học sinh trung học.

Giữa căn phòng, một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc dài xõa ra trên tấm thảm ...

Một cô gái ngồi đó. Không mảnh vải che thân.

"N-này! Em ổn chứ!"

Khi tôi gọi, cô bé với mái tóc dài phản ứng lại bằng việc ngáp 'nuaaaahhhh', và từ từ tỉnh dậy.

Mái tóc đen của cô bé dài đến nỗi nó có thể che kín phần lưng và còn chải ra sàn. Đó thực sự là một mái tóc dài và đẹp được chăm sóc đến tận ngọn. .

Cô bé có khuôn mặt trắng ngần tựa như men sứ cùng với đôi tay nhỏ nhắn cất giọng nhỏ nhẹ nói với tôi.

"...Onii-chan, phải không?"

"À, đúng vậy. Chưa cần quan tâm đến việc đó vội, em còn tỉnh táo chứ?! Em có bị đau ở đâu không?" "...Em ổn."

Mặc dù cô bé nói như đang ở trong trạng thái mơ hồ, nhưng tông giọng thì khá ổn..

"V-vậy thì tốt. Em hãy mặc quần áo vào. Trong lúc đó, anh sẽ quay mặt đi."

Cho dù mái tóc đen dài của cô bé có phủ kín thân thể. Nhưng về thực tế, cô vẫn chưa mặc gì.

Tôi quay mặt đi và giới thiệu bản thân.

"Eh, umm... Anh là... Taishido Yoichi."

"...Tamiya Selene. Mười hai tuổi, học sinh trung học."



Đằng sau tôi vang lên tiếng sột soạt. Cô bé đã mặc quần áo vào chưa nhỉ?

"Vậy à. Xem nào, umm... Tamiya-san."

"...hãy gọi em theo một cách giống như một người anh hơn đi."

"Nhưng… đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà."

"...Em cũng không ngờ được chuyện mình sẽ trở thành một đứa em gái. Có lẽ về việc này chúng ta giống nhau."

Như cô bé nói, Tamiya-san...không, Selene-san nhất định phải rất ngại khi đột nhiên phải gọi một người là ‘Onii-chan’.

"Selene-san."

"...không cần thiết phải gọi ‘-san’ . Em mặc quần áo xong rồi, anh có thể quay qua đây."

Cô bé đang ngồi trên nền phòng chưa được dọn dẹp, trên người mặc một chiếc áo TShirt và một chiếc quần ngắn. Trên chiếc áo là dòng chữ “Tôi vô tội” được in giống như chữ viết tay. Cô bé mua chiếc áo ở chỗ quái quỷ nào thế.

"Tại sao Selene lại ngã trên sàn phòng?"

"...Em tắm trong bồn, sấy khô tóc với máy sấy và sau đó nằm trên sàn phòng. Mọi việc diễn ra như vậy đấy."

"Có phải việc đó luôn xảy ra không?"

"...Hôm nay, sau khi biết được việc sẽ gặp anh trai mình, em đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Và, trước khi em nhận ra thì em đã ngủ trong phòng tắm rồi."

Tôi nhìn xung quanh căn phòng một lượt và chú ý. Mặc dù cô bé nói là đang tắm ở trong phòng tắm nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mọi thứ trong phòng vậy.

Mọi thứ thực sự lộn xộn, thậm chí còn không có cả chỗ để đứng. Rốt cuộc cô bé sống kiểu gì vậy?!

"Phải chăng “dọn phòng” chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách những việc cần làm của em?"

"...Đây là hình thái hoàn thiện nhất của nó rồi. Kể cả nhắm mắt em cũng biết được chính xác vị trí của mọi thứ trong phòng"

"Mặc dù nó quá lộn xộn, nhưng em vẫn chú ý đến mọi thứ trong phòng thường xuyên chứ?"

"...Vâng. Thực tế là em có thể tìm thấy những bộ quần áo mà mình có thể mặc." *Facepalm* Tôi thực sự lo lắng đặt tay lên trán mà sốc về câu trả lời.

"Không, không, không. Em nhất định cần phải dọn phòng. Mặc dù anh có hơi đau đầu về việc đột nhiên xuất hiện mấy đứa em gái và cảm thấy tồi tệ khi phải thuyết giáo, nhưng thực sự chuyện này quá nỗi tệ hại mà."

Selene phùng má hờn dỗi.

"...Mặc dù nhìn thoáng qua là vậy, nhưng anh nhất định không được nghĩ em không biết dọn phòng. Việc đó chỉ…chỉ là một việc hơi quá khả năng thôi."

"Theo quan điểm của người khác thì chẳng phải chúng giống nhau sao?"

Khi tôi suy nghĩ về việc Selene – một cô bé không biết cách dọn dẹp trở thành em gái mình, chắc chắn việc đó sẽ vô dùng khó khăn cho cô bé, tôi càng cảm thấy rằng tốt nhất cứ để nguyên căn phòng trong hiện trạng này thì hơn.

"Vậy buổi khai giảng thì sao?"

"...Em nghỉ học hôm nay. Với cái tên này, nếu đến trường, nhất định em sẽ bị bắt nạt. "

Cô bé có vẻ sống khép kín và bị hội chứng Anthropophobia ( Một hội chứng mà con người sợ phải giao tiếp với những người khác. Xem thêm tại.)

Trong buổi gặp mặt đầu tiên, cái họ “Taishido” của tôi đã gây ra nhiều sự ồn áo bàn tán. Tên họ của Selene chắc chắn sẽ cũng như vậy, và vì thế cô bé quyết định nghỉ học.

"Vậy em đã bị bắt nạt khi còn ở trường tiểu học à?."

"...Em luôn lo sợ mình sẽ bị bắt nạt."

*facepalm*Cô bé thậm chí chưa từng bị ai bắt nạt!!!

"Sẽ không có ai bắt nạt em mà."

"...Dù vậy, em không cần bạn bè... trong thế giới thực."

Mắt cô bé nhòa đi và lôi ra một chiếc laptop từ đống áo cộc chất như núi.

"...Onii-chan. Nếu như anh có Internet, anh có thể mua hàng mà không phải đi tới chợ hay cửa hàng. Anh có thế đặt thức ăn từ mọi nơi, có thể kết bạn mà không tới trường. Tên thật cũng không còn là một vấn đề nữa. Chế độ ẩn danh trên mạng sẽ giữ cho em được an toàn."

Selene hắng giọng 'ehen' một cái, khoanh chân lại và mở trình duyệt lên. Cô bé đăng nhập vào mạng xã hội mà tôi cũng tham gia.

Số người theo dõi trạng thái của cô ấy là… hơn mười ngàn người, một con số đáng kinh ngạc. Cái này giống như là twitter của một người nổi tiếng vậy. Hơn thế nữa, tên của cô bé——'Undying Cicada', có vẻ trước đây tôi đã từng thấy ai đó chia sẻ bài viết của người này.

Cô bé có vẻ khá giống tôi, một người sống khép kín nhưng bên trong vẫn có tính ưa thích xã giao với mọi người...

"Kết bạn với cả nghìn con người thì tuyệt thật đấy, nhưng tại sao em lại không thử nói chuyện với một ai đó ngoài đời thật nhỉ thay vì chỉ giao tiếp qua internet? Hơn nữa, nếu em thực sự có khả năng kết bạn với nhiều người trên mạng tới vậy, nói chuyện và giao tiếp ngoài đời thật với em chắc cũng vô cùng đơn giản."

Selene lắc đầu *sshh* khiến mái tóc đen mượt tung bay theo hướng cô bé quay. Chết tiệt, nó làm cô bé trở nên “Moe” quá. Bình tĩnh, bình tĩnh, không được để tim đập nhanh thế được.

"...Không phải nói chuyện trực tiếp với người khác mãi em cũng chẳng sao. Hơn nữa, em còn có thể xem Anime trên mạng mà.."

"Có thể là thế nhưng… Selene, em định cứ như vậy đến hết đời chăng ?"

"...Em là một cô bé ở thời đại này."

Thực sự, cô bé là hình mẫu của trẻ em trong thời đại này. Chúng quá phụ thuộc vào công nghệ và trở nên lười biếng cũng như không muốn giao tiếp. Mặc dù, tôi cũng không biết thế giới này sẽ như thế nào nếu không có Smart Phone nhưng nếu như trường hợp của Selene thì quả thực vô cùng tệ hại.

" Chẳng lẽ sinh ra trong thời đại này thì phải sống khép kín hay sao? Mà Murasakisan đã nói cho em chưa?"

"...Ở tình trạng này, Em sẽ.. chết và biến mất. Nếu Onii-chan không chọn em, em sẽ bị trục xuất khỏi thiên đường của mình."

Cô bé giương ánh nhìn nặng trĩu lên tôi. Có vẻ cô hiểu hoàn cảnh của mình.

"Vậy mà, em vẫn cho anh nhìn thấy sự lười biếng của bản thân? ."

"...Em muốn anh chấp nhận con người thật của em."

"Kể cả em nói những lời như thế thì cũng đâu có thể thay đổi được ấn tượng của anh về em."

"...Em chỉ có thể là chính bản thân mình, không thể thay đổi."

Selene nhẹ nhàng nói những từ đó với giọng trầm buồn.

Cho dù thế nào đi nữa thì là một người anh trai, tôi nhất định phải dạy em ấy học cách sống tự lập.

Tạm bỏ qua việc đó, chẳng phải cô bé vẫn ngồi trên sàn từ khi mặc quần áo vào sao?

"Trong trường hợp đó thì, đầu tiên, sao em không đứng dậy nhỉ ?"

Selene đỏ mặt ngại ngùng giơ hai tay như một đứa trẻ vòi vĩnh.

"Umm, điệu bộ đó là sao?"

"...làm ơn hãy nhấc em dậy."

"Vậy sao? Làm nũng hay lắm."

Tôi nắm tay cô bé và nhấc bổng cô dậy.

"Nào đứng lên nào!"

"...hauaaaaaaaaa."

Đầu gối cô bé run rẩy khi vừa đứng dậy. Nước mắt trào ra từ đôi mắt như những viên ngọc trai đen huyền và đôi chân của em ấy lung lay như thể đó là chân của một chú hươu con mới sinh vậy. Nếu chỉ mới việc đứng dậy mà đã phiền phức thế này rồi thì tôi cũng thật không biết trong tương lai sẽ còn thế nào nữa đây.

Khoan. Tương lai? Tôi đã quyết định Selene sẽ là em gái mình đâu nhỉ?

Với đôi mắt ngân ngấn, Selene quyết định bước lên phía trước.

"...kyaa.""

Cô bé hét thất thanh và sau đó ngã vào vòng tay giơ ra đỡ của tôi.

Selene dụi mặt vào ngực tôi . *munyu*, khi cô bé làm vậy, tôi cảm nhận được sự mềm mại đặc trưng của cơ thể con gái. Sự mềm mại này làm ngực tôi thật dễ chịu…À khoan, đây không phải là lúc để tận hưởng với (ứng cử viên) em gái .

"E-Em ổn chứ?"

"...Vậy ra đây là mùi hương của một người anh."

"Anh không nghĩ là một người anh trai sẽ có mùi hương đặc biệt đâu..."

"...ngửi ngửi hít hít."

Tôi ngay lập tức kéo cô bé ra xa mình. Có vẻ điều đó làm cô không hài lòng. Nhưng khi tôi nhìn, Selene thì thầm khe khẽ.

"...Onii-chan, em ngồi xuống được không?"

"Em mới chỉ đứng lên có một lát thôi mà. Đến lúc cùng nhau dọn dẹp mọi thứ rồi." "...Tại sao?"

"Nếu em dọn dẹp... umm, có thể... Anh sẽ cân nhắc chọn em làm em gái mình."

Tôi thực sự không muốn dùng vị trí của mình như thế này. Nhưng tôi cần làm gì đó để thuyết phục cô bé.

"...Vâng, em sẽ cố gắng."

Cô bé nhìn tôi lơ đãng và thì thầm . Có vẻ cô ấy đồng ý làm như vậy.

"Quyết định vậy đi. Ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Em có thùng rác chứ ?"

"...nó ở đây."

Selene nhanh nhẹn lôi ra một chiếc từ dưới núi tạp chí.

"Được rồi! Sắp xếp những thứ mà em cho là cần thiết và không cần thiết ra. Chia rác ra khác chỗ với những thứ hữu dụng. Anh sẽ giúp em, vì thế hãy cố lên."

"...với chuyện này, chúng ta sẽ trở thành anh em ?"

"Có thể! Ít nhất, anh sẽ đánh giá em cao hơn ."

Cô bé khẽ đáp bằng một cái khịt mũi nhẹ. Sự dễ thương của em ấy làm tôi liên tưởng tới chú sóc con. À không, ý tôi là như một cô em gái mới đúng.

Sau đó, chúng tôi dọn dẹp phòng trong sự yên lặng. Có lẽ vì cùng làm nên mọi thứ hoàn thành nhanh hơn tôi tưởng. Từ một căn phòng không có chỗ để đứng, bây giờ ta có thể nhìn thấy cả sàn nhà được làm bằng gỗ.

Và, trong lúc lật chiếc hộp đựng bài, tôi lấy ra được một cái máy có hình dạng như một chiếc đĩa .

"...đây là... một chiếc máy dọn dẹp."

"Không, không thể nào.”

"...Và nó hết năng lượng... có vẻ nó đã mất tích khá lâu, đúng là một số phận nghiệt ngã."

"Đó là bởi vì ai đó đã bày ra một mớ lộn xộn trong phòng của cô ấy, số phận nghiệt ngã kiểu gì vậy."

"...Làm điều gì đó với đống lộn xộn này là nhiệm vụ của nó. "

Tôi thở dài tội nghiệp cho con robot dọn dẹp không thể đến được với cái ổ cắm điện.

Tôi nghĩ mình nên bắt đầu dọn dẹp đống quần áo, coi như là làm gì thay cho nó vậy

.

Trắng tinh và mềm mại, được xếp lại gọn ghẽ. Hình dáng của nó tương tự như một cái khăn tay... đ-đây là.

"...Onii-chan, phải chăng anh có hứng thú với Pansu của em gái mình?"

"U-uwaaa! Kh-không phải thế! Đó chỉ là hiểu nhầm! Anh không có cái sở thích đó!'

"...Onii-chan đúng là một quý ngài biến thái."

Cô bé lẩm bẩm với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Tôi đặt chiếc quần lót trở lại chỗ cũ và lắc đầu.

"Này, thự sự thì, thay vì muốn anh trở thành anh trai em, em muốn tiếp tục sự lười biếng của bản thân có phải không ?"

"...sao anh lại hỏi vậy?"

"Anh không muốn nói ra như thế này, nhưng em cần tiền của nhà Taishido có phải không?"

"...Nếu có tiền thì em sẽ không buồn đâu."

Có thể là do cô bé không giỏi nói dối hay giữ bí mật, Selene hồn nhiên nói những điều mà cô bé suy nghĩ. Cũng có thể cô bé muốn nói dối nhưng việc đó đối với cô thực sự quá rắc rối.

Sau khi cột cái túi đựng đầy những quyển tạp chí và hạ vai xuống nghỉ ngơi, tôi hỏi cô bé nên để chúng ở đâu và nhận được câu trả lời cụt lủn “…ở kia”.

Tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng là ngay từ đầu, cô bé đã muốn tôi phải dọn dẹp.

"Anh có thể vứt đống tạp chí này đi chứ."

"...làm ơn để lại mấy quyển mỏng."

"Chúng là gì vậy?"

"...bí mật của con gái."

Má cô bé ửng đó. Tôi chẳng hiểu gì nhưng cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa. Đột nhiên, trong đống sách, tôi phát hiện một cuốn sách nhỏ.

"Selene, cái này cũng vứt à?"

"...cái đó... umm... vâng."

Cái thứ này đơn giản chỉ là một đống chữ trên nền trắng … hơn là một cuốn sách, hoàn toàn chẳng giống loại sách được bày bán trên thị trường chút nào.

Trông nó có vẻ như là một loại hướng dẫn nào đó. Tựa đề là ….. thông tin về Taishido Yoichi.

Trên cuốn sách còn có 1 ghi chú nói rằng: “tuyệt mật”. Một điểm nữa là dù chỉ có khoảng 30 trang giấy, nhưng nội dung của nó lại làm cho tôi vô cùng quan tâm.

Ví dụ như cuốn sách ghi rằng: “Bởi vì tài năng nấu nướng của bà nội mà tôi rất thích các món ăn của Nhật. Dưới sự tác động của ông nội, tôi lớn lên với sở thích xem kịch về chủ đề lịch sử.”

Ngay cả sự phát triển của tôi trong thời kì “đó” cũng được miêu tả chi tiết. Sau khi đọc xong cuốn sách này, mọi người có thể dễ dàng hiểu con người tôi là như thế nào. Có quá nhiều chi tiết mà tôi quá xấu hổ để đọc.

“Chính xác thì cuốn sách này là gì vậy?”

“… Em có nó từ Murasaki-san.”

“Anh … hiểu rồi. Nhiều khả năng là những người khác cũng có một cuốn.”

“… Em cũng nghĩ vậy.”

“À mà thế có ổn không khi cho anh biết về sự tồn tại của cuốn sách này?”

“… Tại sao lại không?”

“Uhm, làm sao để giải thích nhỉ… chỉ là sau khi nghiên cứu cuốn sách này cẩn thận, bất cứ ai cũng có thể trở thành một “người em gái hoàn hảo” trong mắt anh và giành lấy lợi thế đúng không?

“… Không bao giờ em lại đi làm chuyện đó cả.”

“Xin lỗi nếu anh có làm tổn thương em. Anh hoàn toàn không có ý nghi ngờ Selene.”

Thả lỏng người ra, Selene thở ra với một chút tự cao.

“… Mừng là anh hiểu.”

"Đừng quá tự cao về bản thân. Nếu em đọc nó, chẳng phải em có thể trở thành một người em gái tốt sao ?"



"...Mặc dù thiếu tiền đúng là rắc rối. Nhưng phải làm hài lòng anh để có tiền thì còn lâu em mới làm."

"Sao làm bộ cao quý như vậy khi mà thực tế em là một cô bé sống khép kín kia chứ?"

"...aauuu."

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện, cho tới khi nhận ra bây giờ là 6 giờ tối

Phòng khách, nhà bếp, phòng ăn bây giờ đã trở nên sạch sẽ khác xa với lúc trước. Ai mà nghĩ nó từng giống như một bãi chiến trường kia chứ. Selene càu nhàu trong khi ôm bụng.

"...Vì phải làm việc nên bây giờ em đói rồi."

"Được rồi. Vậy ta sẽ ăn tối."

"...Em sẽ đãi anh bữa này."

Cô bé nói và lấy ra một hộp mì từ chiếc thùng giấy đằng sau nhà bếp. Ở đó vẫn còn rất nhiều thùng tương tự xếp thành hình kim tự tháp. Đừng bảo tôi đó toàn là mì gói nhé.

"...Anh thích đồ biển hay vị Cà Ri?"

Mặc dù tôi cũng khá thích mì ăn liền, nhưng đối với tôi nó chỉ là một món ăn vặt. Thực tế ra nếu phải sống bằng chúng chắc tôi chết mất.

Selene nhìn tôi với đôi mắt đen láy long lanh.

"...Em thích đồ biển."

"Vậy anh sẽ lấy vị Cà Ri... eh... haa."

Vừa nhẩm hát, cô bé chắt nước nóng vào hộp mì vị đồ biển. Nước nóng thấm vào trong sợi mì.

"...Em sẽ chắt cho anh một ít... ế...hết nước rồi ."

"Vậy, bây giờ làm thế nào đây ?"

"...umm, có thể chỉ với xíu nước thì mì sẽ chín chăng?"

"KHÔNG BAO GIỜ!?"

Tôi nhanh nhẹn đến bàn bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ và chắt đầy một ấm nước cho lên bếp.

Bộ dạng đáng thương của cô bé khi chuẩn bị mấy hộp mì ăn liền thực sự làm tôi rất lo lắng về tương lai.

Sau khi nước sôi, tôi chắt nó vào cốc mì vị Cà Ri của mình, nhưng thực sự hình dạng của mì khó gắp quá. Lúc đó, Selene liếc nhìn tôi với ánh mắt đáng yêu như chú mèo con .

"...ăn cùng với nhau em cảm thấy vui lắm."

"Hứ? Ừm anh cũng thế."

Nhân tiện việc này, tôi tự hỏi đã bao ngày kể từ lúc tôi sống chung với ông bà rồi nhỉ? Điều đó khiến tôi cồn cào nhớ về cảm giác được ăn cùng với ai đó.

"Em luôn cô đơn một mình à?"

"...Mẹ bỏ đi tìm một hạnh phúc mới. Và từ đó đến giờ em luôn cô đơn"

"Chết tiệt… Anh xin lỗi."

"...đừng xin lỗi. Chẳng phải Onii-chan cũng thế sao, cũng nhận sự thương hại của số phận?"

"Nhận sự thương hại của số phận? Gần đây đúng là thế."

Tôi cố vặn ra một nụ cười nhạt. Selene cũng khẽ mỉm cười

Sau khi chúng tôi ăn xong cốc mì, mọi chuyện dường như đã xong.

"Có vẻ như so với một người sống khép mình trong phòng, Selene có những kĩ năng giao tiếp khá tuyệt vời ."

"...không có thứ gì như thế cả. Em bị chứng anthropophobia."

"Chẳng phải em đang nói chuyện với anh sao."

"...Onii-chan... là trường hợp đặc biệt. Hơn nữa, em đã rất ... cố gắng hôm nay."

Vậy ra đây là 'sự cố gắng ' của em ấy. Không, có lẽ Selene phải chịu đựng tới một mức độ nào đó không thể nói ra.

"Tốt lắm, Selene. Em đã làm rất tốt trong lần đầu gặp Onii-chan."

"...tương tự. Onii-chan cũng đã làm rất tốt khi lần đầu gặp em."

"Cảm ơn về lời nhận xét của em. Anh cảm thấy rất vui vì có thể nói chuyện với Selene và cùng nhau dọn dẹp."

Selene cúi đầu ngại ngùng. Cô bé thỏ thẻ nói

"...Onii-chan đã một mình lo việc dọn dẹp cho em giống như một người hầu gái vậy."

"Đừng gọi anh là hầu gái!? Hơn nữa, đâu phải chỉ mình anh làm, em cũng đã giúp còn gì . Chúng ta đã cùng nhau xếp lại nhưng mô hình anime mà em làm rơi vung vãi."

Những mô hình nhân vật Anime đó được Selene “bày biện” khắp phòng, nay chúng nằm ngay ngắn trên bàn.

Trong số chúng, đa số là những cô bé mặc trang phục hầu gái hoặc đồ Gothic Lolita.

Mô hình mà Selene thích nhất chính là Pine-chan——Một cô bé với mái tóc vàng hai bím mặc chiến y.

"Chắc hẳn Selene rất thích mô hình, bởi vì em đã thu thập chúng nhiều như thế này cơ mà ?"

"...Chúng có quần lót, anh thấy không? Là quần lót sọc đấy. Chưa kể nếp nhăn trên bề mặt vải cũng được sao chép y nguyên. Anh có muốn xem không?"

"Đ-Đừng bảo anh làm thế! Mà, em chú ý tới những chi tiết nhỏ như vậy, hẳn em cũng rất thích quần áo đẹp phải không?"

Bộ đồng phục của cô bé treo trên tường thực sự rất đẹp.

"...Vâng."

"Vậy, có phải em chọn trường dựa trên đồng phục của chúng?"

"...l-làm sao anh biết?"

Cô bé tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Đây là cơ hội của tôi. Cho dù em ấy có trở thành em gái tôi hay không nữa, tôi cũng sẽ giúp em ấy thay đổi. Nhất định cô bé phải ra bên ngoài thế giới kia, nếu không sẽ thực sự tồi tệ.

"Được rồi! Lần sau chúng ta sẽ ra ngoài mua sắm nhé."

Selene nhìn tôi với đôi mắt cún con và bắt đầu run rẩy một cách đáng yêu.

"...đi mua quần áo, em không có quần áo có thể mặc vừa." "Cái...gì?"

Cô bé run rẩy nhưng ngay lập tức đứng dậy tự hào đặt tay lên ngực.

"...Trong quá trình tiến hóa, con người bỏ đi cái đuôi thừa thãi của mình. Và em cũng bỏ đi toàn bộ quần áo để đi ra ngoài do em luôn sống trong phòng."

"Đó chẳng phải là thứ gì đáng để tự hào cả!? Nói đến quần áo, chẳng phải em có bộ đồng phục kia sao? "

Cô bé phản đối khi tôi chỉ vào bộ đồng phục treo trên tường.

"...nó...không phù hợp. Nó giống như một bộ quần áo trong nhà vậy."

"Sẽ thật uổng phí nếu em không mặc nó. Nó rất dễ thương mà."

"...Em sẽ không bao giờ mặc nó cho dù thế nào đi chăng nữa ."

Cô bé hét lên và ôm lấy đầu gối. Việc đó khiến cô trong càng nhỏ bé.

"Vậy... được rồi. Sao em không bật laptop lên?"

"...anh định làm gì vậy?"

"Lần này ta sẽ mua sắm trực tuyến vậy. Em có hay vào trang web nào không?"

"Có. Em có một cửa hàng yêu thích."

"Ta sẽ mua hàng ở đó vậy."

Selene ngay lập tức mở trang trình duyệt và bắt đầu truy cập cửa hàng .

"...được rồi, cái này và cái này, ế, cái này cũng dễ thương. Còn nữa, mấy cái áo này... em không thể chọn một trong số chúng, vậy nên em sẽ cho tất cả chúng vào xe hàng."

Cô bé tiếp tục chọn hàng một cách điệu nghệ. Thực sự, ngoại hình của cô giống một con thú bé nhỏ nhưng, những gì cô làm lại làm tôi liên tưởng tới một con thú ăn thịt đang đứng trước con mồi của nó

"Hình như em quyết định hơi quá nhanh. Em đã xem xét chúng kĩ càng chưa vậy?"

"...Em đã xem xét chúng rất kĩ rồi mới chọn đó chứ. Dù em không biết nó có hợp với mình hay không nhưng chúng vẫn là những trang phục tuyệt vời. Những nhà thiết kế chuyên nghiệp quả là những con người kì diệu"

Tôi tiếp tục nhìn Selene chọn quần áo thêm một lúc nữa. Có vẻ như cô bé chọn rất nhiều trang phục có cùng một kiểu thiết kế, và chúng được may chi tiết đến ngạc nhiên .

Chúng được gọi là thời trang Gothic Lolita và rất hợp với Selene. Cô có mái tóc dài mượt, làn da trắng muốt cùng với cái không khí đen tối bao trùm xung quanh nên khi mặc nó, trông thực sự rất đáng yêu.

"...Chọn xong rồi. Click... Ế? Em không thể mua được đồ."

"Không thể mua.... Có vẻ như giá của chúng cao hơn giới hạn thanh toán của thẻ tín dụng."

Cái tên hiện lên trên màn hình thanh toán thẻ…là Murasaki-san. Có vẻ như cô ấy đã làm một số thủ tục thay đổi gì đó về quyền sở hữu của tấm thẻ thanh toán.

Selene nhìn tôi với ánh mắt trực khóc bất cứ lúc nào

"...sau khi em đã chọn rất nhiều thứ... thế giới này quả thật tàn nhẫn đối với em."

Mặc dù sự ngưng viện trợ đã được xác định là sẽ xảy ra, nhưng chẳng phải đó là chuyện của tương lai hay sao?

Hoặc là, thứ khiến cho một tấm thẻ tín dụng hết giá trị dù chỉ mới là trung tuần tháng Tư ...

"Đợi đã. Đó chưa chắc đã là sự tàn nhẫn của thế giới. Có phải em đang tiêu xài hoang phí tiền bạc không. Em đã mua cái gì vậy?"

"...Em không hề lãng phí."

Selene đóng laptop lại và chỉ vào căn phòng ở phía sau.

"Căn phòng đó là gì?"

"...mọi thứ của em."

Cô bé nói với giọng nghiêm túc và mở cánh cửa dẫn tới căn phòng đằng sau. Cầu trời đừng có lại là một mớ hỗn độn nữa cần phải dọn dẹp, ngày hôm nay con đã phải dọn mệt lắm rồi.

"...anh có thể vào."

Sau khi Selene bật đèn lên, thứ tôi nhìn thấy là… một phòng làm việc.

Bên trong nó là một chiếc máy may cỡ lớn, thứ có thể nhìn thấy tại các xưởng may công nghiệp. Chỉ riêng sự xuất hiện của nó thôi đã đem đếm cho tôi một cảm giác khó tin rồi.

Từng bó vải được xếp ngay ngắn, chia theo chủng loại và màu sắc. Tôi phát hiện một cái tủ gỗ và mở nó ra, bên trong có rất nhiều ngăn kéo.

Mặc dù có rất nhiều thứ như vậy, nhưng mọi góc phòng đều được xếp một cách ngay ngắn.

"Căn phòng này… là gì vậy?"

"...Đây là phòng may. Cái này là máy may chính còn cái đó là máy thêu. Anh yên tâm là toà nhà này cách âm rất tốt nên kể cả có bật máy giữa nửa đêm cũng chẳng có ai nghe thấy."

"Thực sự đáng kinh ngạc. Chẳng phải đó là những thiết bị chuyên nghiệp sao. Chắc hẳn em phải may giỏi lắm?"

"...Em thích thiết kế, cắt vải theo chủng loại rồi may chúng lại trên máy. Ngoài ra, em cũng rất thích chọn ren, nút bấm và ruy băng để may vào. Em cũng biết đôi chút về thêu thùa nhưng không giỏi lắm về khoản đan .."

"Anh có thể xem bên trong ngăn kéo được không?"

Selene gật đầu chấp thuận.

Khi mở ngăn kéo đầu tiên, tôi phát hiện ra bên trong đó là những nút bấm trang trí.

Mở ngăn kéo khác, vẫn là nút bấm nhưng thuộc chủng loại khác. Có vẻ như tất cả các ngăn kéo đều chứa nút bấm thì phải. Chúng trông tinh xảo và bóng bẩy như những viên đá quý vậy,.

"...Em mua nút bấm, ruy băng và sợi ren… nên mới hết tiền ."

"Anh có thể xem quần áo em thiết kế được không?"

Đột nhiên, tiếng điện thoại reo lên báo hiệu nhận được mail ở đâu đó vang lên. Thì ra là chiếc Smartphone trên bàn may. Cô bé sống khá khép kín và sử dụng Smartphone lẫn điện thoại, mọi thứ nghe có vẻ bất hợp lí.

Cô bé xem xét nội dung của mail và reo lên.

"...Tuyệt vời, có vẻ như là một đơn đặt hàng mới."

"Đặt hàng? Ý em là em bán quần áo do mình thiết kế ?"

"...nói là bán có hơi quá. Em thiết kế chúng cho bạn em, Hope-chan."

"Cho, ý em là ..."

"...vâng, số quần áo đó."

Selene cho tôi thấy một tấm ảnh mẫu của sản phẩm trên chiếc Smartphone.

Đó là một chiếc váy xanh với viền ren tuyệt vời. Và hơn cả, nó là hàng hand-made, chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới.

Tôi không chắc được giá bán của nó, nhưng giá nguyên liệu chắc chắn sẽ rất mắc.

"Cho, ý em là... em cho không mọi thứ?"

"...Em có nhận được tiền vận chuyển."

"Chỉ có tiền vận chuyển!?"

"...cô ấy thực sự rất tốt bụng."

Cô ấy trình chiếu cho tôi xem một bức mail cảm ơn với khuôn mặt rạng rỡ.

"Hmm, mm... Với cái giá này liệt em có ổn không ? Mặc dù anh mua nó, nhưng số tiền em nhận được thì lại thiếu mất hai số “0”. Anh thực sự lo lắng về điều đó"

Nếu như phí vận chuyển là một nghìn yên, vậy theo như giả thiết thì giá của nó bán ra phải là một trăm nghìn yên… MỘT TRĂM NGHÌN YÊN?!

"Dù sao thì,. 'cửa hàng Selene-san ' phải bỏ ra bao nhiêu tiền để làm nó?"

"...Giá nguyên liệu là khoảng hai mươi nghìn yên."

"Em hoàn toàn lỗ. Vậy em bỏ bao nhiêu công sức để làm ra sản phẩm đó vậy?"

"...một tuần... Để làm nó, em đã luôn phải ở trong căn phòng này. Nhưng chỉ cần mọi người thích nó thì em đã mãn nguyện rồi."

Tôi đã phần nào hiểu được lí do cô bé có nhiều lượt theo dõi trên mạng xã hội đến vậy. Họ theo dõi để xem những nhận xét của bạn bè cô về sản phẩm, giá của chúng và sự hấp dẫn của chúng đối với khách hàng.

Phòng khách thực sự là bãi chiến trường do cô không có thời gian chăm sóc nó mà dành toàn bộ tài năng và công sức trong phòng may. Cô cũng cắt giảm thức ăn do thiếu tiền mua nguyên liệu.

"Bán chúng với giá cao chẳng phải rất tốt hay sao?"

"...Em may những bộ quần áo đó chỉ bởi sở thích của mình... đặt giá cho chúng, đó chẳng phải là việc của những người thiết kế chuyên nghiệp sao."

Do sở thích?... Đúng như cô bé nói, những bộ quần áo đó không phải là thứ trang phục có thể mặc thường xuyên.

Đó là những bộ quần áo của nhân vật trong các bộ anime, có vẻ là sử dụng trong các sự kiện Cosplay. Nó tuy không thực tế lắm nhưng vẫn có sức hút riêng đối với người ta.

"Anh có một câu hỏi. Em nghĩ như thế nào khi thiết kế những bộ trang phục đó『Tôi muốn người đó mặc trang phục này』hay đại loại thế à?"

"...Vâng. Em tưởng tượng ra hình tượng các cô gái trong những bộ anime. Nếu đó là

Orange-chan thì sẽ cần một chiếc áo cộc ngắn do cô ấy vốn rất hoạt bát. Còn nếu là Grape-chan, cô ấy có sức hút mang dáng nét người lớn hên sẽ nhấn mạnh vùng ngực."

Có thể, nếu cô bé ra ngoài và nhìn thấy người ta mặc trang phục minh thiết kế, cô sẽ càng có thêm động lực để làm việc chăng ?

Cô bé có thể thiết kế những bộ trang phục mà không chỉ phù hợp với những nhân vật Anime mà còn phù hợp với bất cứ cô gái bình thường nào. Chỉ là Selene chưa cố hết sức.

Nếu cô bé có thể ra bên ngoài, nhất định cô sẽ trở thành một nhà thiết kế tài năng .

Tôi có cảm giác để một con người tài năng như vậy luôn ở trong nhà thực sự là phí phạm.

"Có vẻ như quá muộn rồi... nhưng lần sau, chúng ta sẽ đi ra ngoài nhé."

"...không thể. Ra bên ngoài ư... một con gà vỗ cánh cũng không thể bay lên trời được."

"Anh sẽ đưa em ra ngoài cho dù thế nào đi chăng nữa, nên hãy chuẩn bị quần áo đi. Nếu em không mua được quần áo, ăn có thể tự thiết kế nó. Nếu em không chuẩn bị được, em sẽ mặc bộ đồng phục đó."

"...Dù thế nào em cũng phải ra ngoài?"

"Đúng vậy."

"...Em sẽ trốn. Em sẽ trốn vì đau bụng."

"Trong trường hợp đó, em nên giữ cho dạ dày trống không."

"...Em sẽ bị ợ dịch dạ dày. Ế, em còn bị đau đầu tới mức không thể tưởng tượng nổi."

"Em sẽ không thể đến trường nếu em không ra ngoài, đúng chứ. Như vậy chẳng phải là phí phạm bộ đồng phục này sao. Chẳng phải em muốn mặc nó sao ?"

"...Kể cả em khó ưa thế này, anh cũng sẽ bắt em ra ngoài bằng vũ lực sao?"

Cô ấy chuyển từ tự phòng vệ sang tự biện minh.

"Đến trường không phải là việc xấu. Ở đó, em sẽ được kết bạn và sau đó, chuẩn bị quần áo đã thiết kế cho bạn bè mình."

"..c-có thể là như thế nhưng, đối với em việc đó hơi...."

Cái gốc rễ của hội chứng đã đi khá sâu. Có lẽ nên thử một góc độ khác.

"Được rồi. Chẳng lẽ em không thích đi đến nơi nào đó sao?"

"...K-không phải là em không có mà đến nơi đó quá khó đối với em. Em muốn đến đường ray Yamanote. Nhưng giao thông ở đó quá tấp nập và nguy hiểm."

" Không nhất thiết phải đi vào giờ cao điểm buổi sáng. Hơn nữa, Yamanote, em muốn đi đâu à?"

"...Nippori."

"Vậy không phải là Shibuya hay Harajuku."

"... Nippori có một khu bán buôn sợi. Và không chỉ vải, nó có rất nhiều vật liệu dùng cho may quần áo."

"Tôi hiểu rồi. Nếu Selene cố gắng, anh sẽ đưa em tới đó và làm bất cứ điều gì em muốn, kể cả mang theo hành lý hoặc bất cứ điều gì. Nó sẽ không phán xét gì đến việc chọn em làm em gái anh dù thế nào đi nữa. Đây là một lời hứa cá nhân giữa em và anh."

"...t-thật chứ? Anh hứa?"

"Đúng vậy, anh hứa. Do đó em nên chuẩn bị cho chuyến đi chơi tuần sau."

Sau khi tôi nói vậy, Selene nhanh chóng chui vào Toilet, tôi chắc cô bé khá đau bụng .

"Haa..."

Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Có mail của Murasaki-san gửi tới.

Đại khái, nội dung của mail là hướng dẫn về mọi việc.

Hai tuần tới, tôi sẽ phải dành mỗi ngày từ thứ Hai đến thứ Sau cùng với một “Ứng cử viên em gái” .

Số phòng trên chìa khóa thông minh sẽ trở lại thành 701 vào lúc nửa đêm. Hay nói cách khác, trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ phải ở với một “Ứng cử viên em gái”.

Mặc dù vậy, việc mail tới khi buổi gặp với người đầu tiên sắp kết thúc, liệu nó cũng được xếp đặt bởi bản di chúc?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Selene đã trở lại từ Toilet. Trông cô bé có vẻ tốt hơn rồi.

"Từ đầu đến giờ luôn là anh đưa cho em những yêu cầu. Vậy Selene-san có yêu cầu gì cho anh không?"

"...Em muốn nằm dài lười biếng với Onii-chan."

Chúng tôi dành thời gian còn lại xem bộ Anime mà cô ấy ưa thích. Năm cô gái sử dụng sức mạnh của mình để chống lại kẻ thủ ác, Pretty Girl Rangers Mono.

Orange, Apple, Grape, Peach, Pine——Pretty Girl Rangers được xây dựng dựa trên những loại hoa quả, đó thực sự là một bộ Anime dành cho con gái.

Tôi sẽ ngạc nhiên lắm nếu Selene trở nên tự lập. Nhưng tôi có thể giúp em ấy thay đổi suy nghĩ về xã hội từng chút một.

Mặc dù vậy, bên cạnh đó vẫn còn bốn “Ứng cử viên em gái nữa”. Họ có thể tạo nên một “Chiến đội em gái đáng yêu tuyệt vời” với con số đó.

Vì thời gian dành cho mỗi người là có hạn, có lẽ tôi sẽ phải sử dụng những biện pháp quyết liệt đối với Selene.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện