Hội chứng tích tụ tà khí à.

Tôi cũng là người có thánh khi nên không thể xem căn bệnh này là chuyện nhà người khác được.

Cơ mà tôi sử dụng bao lâu nay có cảm nhận được triệu chứng gì đâu nhỉ.

Cũng có thể là do thánh khí của tôi quá yếu nên tà khí không tích tụ bao nhiêu cả.

Tôi chỉ có thể thanh tẩy được cỡ cốc nước, hay chống nưng mủ cho miệng vết thương là cùng.

Thay vì không bị, trong trường hợp của tôi nên nói là không thể bị mới phải.

Ngược lại, có khả năng Lillian đã lạm dụng quá mức thánh khí.

Tôi có cảm giác, bác ấy thường xuyên sử dụng khi săn lùng ma thú… à, nhắc mới nhớ.

“Nhân tiện, vụ tầng, hầm là sao vậy?”

Tôi nhớ lại lời Lillian và hỏi Alize.

“Em, em định giấu dì Lillian, đúng hơn là nếu nói với dì ấy gọi mạo hiểm giả để tìm ‘Hoa huyết long’ thì dì ấy sẽ nhận ra tình trạng của bản thân ngay đúng không? Ngoài dì ấy ra, ở cô nhi viện này đâu có ai khác sở hữu thánh khí.”

“Thì cứ cho biết có, sao đâu?”

“Không được. Dì ấy sẽ bảo là không cần làm mấy chuyện rắc rối ấy vì bản thân dì cho xem. ‘Hội chứng tích tụ tà khí’ không phải loại bệnh sống nay chết mai nên dì ấy không lo đâu. Căn bệnh đó sẽ từ từ làm suy yếu cơ thể… Pháp sư trị liệu đã nói, người khỏe cách mấy mắc bệnh này cũng sớm chết, nhưng bình thường cũng sống được tiếp năm mười năm. Em chắc chắn dì Lillian sẽ có suy nghĩ dùng quãng thời gian này để đi tìm tu sĩ khác để quản lý cô nhi viện.”

Xem ra bác ấy là người nghiêm khắc với bản thân, hoặc là người biết cân nhắc tài chính.

Phải nói, nếu ủy thác mạo hiểm giả thu thập ‘Hoa huyết long’ một cách bình thường thì cần phải chi đến đồng vàng.

Tôi cũng phần nào hiểu được vì sao Lillian không muốn đưa ra yêu cầu.

Nếu bác ấy sớm không trụ nổi nữa thì đúng thật nên thuê mạo hiểm giả, nhưng vì còn nhiều thời gian nên việc sắp xếp một người khác vào thay thế vị trí quản lý, theo một nghĩa nào đó thì cách ấy vô cùng hợp lý và vẹn toàn.

Tôi cũng hiểu cho Alize khi cô bé có hành động rõ ràng là đang chống lại những điều Lillian có thể sẽ làm.

Tu sĩ theo tín ngưỡng Đông Thiên Giáo đa phần là người lương thiện, nhưng cũng vì thế nên họ thường rất cứng đầu.

Ví dụ như ngay bây giờ đây, một tu sĩ đang có suy nghĩ “nếu cái chết tìm đến thì âu cũng là số phận” đây.

Ừ thì, tôi thấy nếu Lillian có tiền thì sẽ đi chữa ngay nên có lẽ bác ấy không cực đoan như tôi nghĩ.

Nhưng mà thuyết phục bác ấy khó vẫn hoàn khó, thế nên im lặng mà làm thì hơn.

Tuy nhiên, Alize còn một nỗi lo khác.

“... Nói chung, chuyện là vậy đó. Em biết mình là người thuê, không nên hỏi câu này… nhưng, anh thật sự có thể tìm được ‘Hoa huyết long’ chứ? Chính anh cũng nói rồi đó, loài hoa ấy chỉ mọc ở Đầm lầy Tarasque thôi…”

Đầm lầy Tarasque, đúng như cái tên, nơi đó là một vùng đầm lầy bị thống trị bởi các cá thể ma thú khổng lồ có tên Tarasque.

Tarasque là ma thú thuộc chi thứ của loài á long, thích sống nơi đầm lầy, vảy cứng, có sáu chân và biết phun độc.

Là một đối thủ mà mạo hiểm giả hạng thấp muốn chết mới động đến, chính vì thế, ủy thác thu thập ‘Hoa huyết long’ được đặt ở mức độ khó cao.

Xem ra Alize đang nghi ngờ một tên hạng Đồng như tôi đi rồi về có nổi không.

Cũng không lạ gì.

Nhưng, tôi phủ định:

“... Tôi không chắc mình, thắng được Tarasque… nhưng tôi có cách riêng. Vả loại số, lượng ma, vật đó không nhiều.”

“Thật không?”

“Ừ. Nói chung là, em cứ ở nhà chờ đi. Tôi nhất, định sẽ mang hoa trở về.”

“... Cảm ơn. Trông cậy vào anh hết đó. Vậy bây giờ anh đi luôn à?”

“Không, Đầm lầy, Tarasque khá xa. Ma thú ở đó đa, phần hoạt động về đêm nữa. Tôi sẽ đi vào sáng, mai.”

Nếu Lillian đang giành giật sự sống với bệnh tật thì tôi sẽ không quản nguy hiểm mà đi ngay và luôn, nhưng bệnh tình không nặng đến thế.

Vội vã đi ngay bây giờ rất có khả năng phát sinh tình huống một đi không trở lại, thay vì thế, tôi sẽ chọn cách tốt hơn là đi trễ, đổi lại đảm bảo được an toàn.

“Vậy ư? Hồ, quả nhiên mạo hiểm giả hạng Đồng có khác nhỉ. Đến mấy chuyện đó cũng biết, anh giống chuyên gia quá.”

Alize đáp lại lời tôi đầy hứng thú.

Tò mò, tôi bèn hỏi:

“Chẳng, lẽ em có hứng, thú với nghề mạo, hiểm giả sao?”

“Ủa, anh nhận ra à? Từ nhỏ em đã muốn thử rồi. May mắn thay là em có chút xíu ma lực. Nhưng mà em còn phải lo cho cô nhi viện nữa nên… tạm thời chưa được. Ít nhất phải chờ đến khi dì Lillian khỏe lại cái đã.”

Theo như Lillian kể, cô bé Alize này là người hiểu về cô nhi viện chỉ sau bác ấy.

Trong tình hình Lillian bị như vậy, có lẽ cô bé khó lòng làm những gì mình muốn.

Có ma lực, vậy nghĩa là khả năng cô bé lẹt đẹt hạng thấp như tôi là rất thấp.

“Bao giờ, muốn trở thành mạo hiểm, giả thì bảo tôi một tiếng. Tôi, sẽ hỗ trợ.”

“... Anh thật sự tốt bụng nhỉ. Em không biết bao giờ là bao giờ nhưng lúc đó trông cậy vào anh nhé.”

Alize đáp lại tôi và mỉm cười.

◇◆◇◆◇

Sau đó, tôi đã định trở về nhưng khi nghe Alize kể rõ ngọn ngành thì dường như chuyện xử lý ma thú lẻn vào tầng hầm cô nhi viện không có mấy tiến triển là sự thật. Thế nên, tôi nhân luôn cả công việc dùng để che mắt Lillian ấy.

Ừ thì, nói ma thú vậy thôi chứ trong nội thành thế này, ma thú chắc cũng chả mấy to tát.

Ngoại trừ mấy loài có thể đột nhập bằng cách đặc thù như hóa hình người hay bay vào từ trên trời ra, mấy con ma thú lẻn vào tầng hầm thường dễ giết lắm.

Theo sự hướng dẫn của Alize, tôi bước xuống tầng hầm của cô nhi viện và quan sát xung quanh xem chủng loài nào trong các dự đoán của tôi sẽ xuất hiện.

Không khí lạnh lẽo đặc trưng của tầng hầm mang cho tôi cảm giác sảng khoái khác lạ, có lẽ vì tôi là một Tử Thi chăng.

Không hiểu sao, tôi có cảm giác thích mấy nơi tối tăm thế này hơn so với hồi trước…

Thôi, kệ chuyện đó.

“... A, đây rồi.”

“Hả? Đâu, đâu?”

Nghe tôi thốt lên, Alize đáp lại.

Trên tay cô bé là một con dao chuyên dùng để phòng thân.

Tuy không to, nhưng ma vật vẫn là ma vật.

Ít nhất phải làm thế để đề phòng.

Tôi chỉ vào một góc phòng và bảo:

“Đằng kia kìa…. Cái tròn tròn ấy.”

“... À, nó đó hả… cơ mà, to thật.”

Ở đó là một loài ma thú dạng nhỏ có tên Chuột nhắt [note51197] – loài ma thú thường được dùng làm vật thí nghiệm đã được nhắc đến trong cuộc nói chuyện lúc trước giữa tôi và Lauren.

Thông thường, loài chuột này lớn hơn chuôt bình thường một chút, nhưng con ở đây phải gấp năm lần. Đúng như Alize nói, con này to thật.

Môi trường sống thuận lợi hay sao?

Con Chuột nhắt ấy phát hiện chúng tôi đến gần liền quay đầu hăm dọa.

Cặp răng cửa sắc nhọn ánh lên như lưỡi dao.

Xem ra dẫn theo Alize là thất bại rồi, vừa nghĩ, tôi cũng giương dao.

Tôi không dùng kiếm là bởi vì không gian hạn chế.

Thật may khi mang theo dao dùng để mổ xẻ.

Đổi lại, tôi chỉ có thể chiến đấu bằng ma lực, nhưng một con Chuột nhắt thì không đủ ép tôi lui đâu.

“Nào, vào kiếm cháo mày.”

Nói rồi, tôi giẫm lên mặt sàn tầng hầm rắn rỏi áp sát con Chuột nhắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện