Và rồi sau đó, chúng tôi bàn luận thêm về hướng đi trong tương lai, tóm gọn lại mà nói, cố nổi bật không phải đối sách hay cho lắm.

Mà, ngay từ ban đầu tôi đã muốn thế rồi, bởi vậy giờ cần đặc biệt chú ý hơn chút, ít nhất cho đên khi Hội giải quyết xong vụ Mạo hiểm giả tân thủ mất tích Sheila vừa mới kể.

Nhưng phía tôi phải thế nào gì cũng là một vấn đề nan giải, hai cô gái đã đưa ra ý kiến tạm ngừng đi săn trong mê cung một thời gian và đã được đồng thuận.

Chỉ là tôi cần đi săn để Tiến hóa thực thể nên thật lòng không muốn vậy.

Vài ngày thôi thì còn được chứ không cho săn trong vài tuần hay vài tháng thì… thật sự khó lắm.

Ừ thì, vẫn có thể chuyện bãi săn chính từ Mê cung sang rừng hay mấy ngọn núi xung quanh thành phố, thế nhưng so về hiệu suất lại không được như Mê cung.

Vả lại trong Mê cung còn có thể dự tính được sức mạnh của Ma vật theo số tầng, chủng loại Ma vật cũng hạn chế nữa.

Ma vật sống ngoài tự nhiên lại xuất hiện nhiều chủng biến dị, hiệu suất đi săn cũng thấp hơn hẳn.

Dẫu vậy, sự thật không thể phủ nhận hiện giờ là người khác đang tị nạnh tôi, cộng thêm vẻ ngoài này nữa nên rất dễ bị cuốn vào rắc rối.

Thế nên, tạm thời tôi nên ngoan ngoãn ngồi chờ một thời gian xem tình hình có chuyển biến gì không đã, nếu không thì cứ hoạt động lại như bình thường.

Hai cô gái khuyên tôi trong trường hợp đó nên đi kiếm cái tổ đội sẽ tốt hơn, nhưng tôi có khả năng Tiến hóa thực thể khi đang trong chuyến săn.

Lỡ đâu đột nhiên bị trông thấy thì thôi xong, đấy không phải chuyện có thể thương lượng.

Tốt nhất nên mời Lauren hay Sheila, nhưng Lauren bận việc nên không phải lúc nào cũng đi săn được, và Sheila là Nhân viên Hội, năng lực chiến đấu không cao nên không thích hợp.

Kết cục là tôi chỉ còn nước đi săn một mình.

Mà, cứ cho là kỳ nghỉ ngắn đi…

Trước hết cứ quan sát tình hình vài ngày.

Không đi vào Mê cung nên nếu có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này thì tôi cũng minh bạch được chút.

Nhân tiện, mặc dù không đi săn trong Mê cung, tôi vẫn có thể nhận những công việc tạp vụ.

Lúc còn sống tôi cũng đã làm rất nhiều nên tay nghề trong việc đó không phải dạng vừa đâu.

Thế nên trong khoảng thời gian này cũng không khó khăn cho mấy.

Và ngoài ra, còn có một chuyện tôi phải làm nữa, đó là đi nhận vũ khí mới.

Cũng đã khá lâu từ khi nhờ Clope - chủ tiệm rèn - rồi.

Đôi lúc tôi ghé qua sau khi đi săn về để thử kiếm, hiện giờ chắc cùng hoàn thiện rồi nhỉ.

Thế là, tôi quyết định đi đến tiệm rèn xem thử.

◆◇◆◇◆

“Ồ, đến rồi à… khỏi hỏi đến làm gì nhỉ. Xong rồi đấy.”

Sau khi thấy mặt tôi, Clope thả lỏng khuôn mặt suốt ngày cau có và nâng khóe môi cười.

Nhìn theo ánh mắt của anh ta, tôi thấy một thanh kiếm dựng đứng đang lấp lánh ánh bạc.

Có lẽ là kiếm của tôi.

“... Đó là, kiếm của tôi?”

Clope gật đầu.

“Ừ. Thanh kiếm được rèn để chịu đựng được Ma lực, Khí lẫn Thánh khí đấy. Hơi thiếu nguyên liệu xíu… may mà nhà còn ...”

“Phần còn thiếu, để tôi trả sau.”

Tôi biết tính cách của Clope, anh ta sẽ tự mình bổ sung nếu nguyên liệu nếu vượt quá dự tính, thế nên tôi đã trả lời vậy.

“... Ha. Chú Mày lúc nào cũng vậy nhỉ. Cứ thế đi.”

Anh ta nói và gật đầu.

“Nhân tiện này, thanh kiếm đây chế tạo đặc biệt dành cho chú, mặc dù ta thấy ngon lành rồi nhưng xài thử lại không quen tay, chú mày tự đi thử lại xem thế nào đi. Có thiếu sót báo lại để ta sửa, bất quá làm lại nếu khiếm khuyết. Tất nhiên ta đây đã làm hết mình rồi… nhưng đâu gì là chắc chắn hoàn toàn. Lỡ có chuyện gì thì toang.”

Tôi cũng đồng tình với lời của Clope.

Có khá khá nhiều người sở hữu Ma lực lẫn Khí, nhưng thêm Thánh khí thì rất hiếm.

Vả lại còn vận dụng linh hoạt được toàn bộ, những người như vậy có thể nói là gần như bằng không.

Bởi vậy đâu mấy khi nhận được đơn hàng thanh kiếm dành cho một người đặc biệt như thế, đây có thể nói là thử thách đối với Thợ rèn chân chính.

Tôi thử hỏi xem nên đi đâu thử kiếm.

Clope đáp lại bằng nụ cười khinh bỉ.

“Chú mày phải biết chứ? Đường kia.”

Và anh ta đã bắt bẻ một câu, sau đó đứng dậy cầm kiếm và đi trước dẫn đường.

Tôi cũng theo sau.

Bước đi được một đoạn, Clope chuyền cho tôi thanh kiếm.

Tôi nhận lấy.

Tay cầm rất thoải mãi, cứ như khít đến kẽ tay.

Nếu không hiểu rõ Thói Quen Hồi Xưa Của Tôi, thì có là thợ chuyên nghiệp cũng không thể chế tạo được tay cầm như thế này.

Không sai, Clope đã biết tôi là ai và dựa vào đó để chế tạo thanh kiếm này,

Nhưng, có thể nắm được kiếm như thế này một lần nữa, phải nói là thật tốt khi đã tiến hóa thành Thi Quỷ.

Hồi còn là Ghoul còn tàm tạm nhưng thời Skeleton, cảm giác cầm kiếm cực kỳ khó chịu.

Do tay không có thịt.

Hiện giờ, bỏ qua cảm giác khô khốc, lòng bàn tay đã có da thịt dày hơn hẳn.

Cảm giác cầm nắm đồ vật, miễn cưỡng có thể nói gần giống như lúc còn sống.

“Vừa tay chứ?”

Clope hỏi, tôi gật đầu,

“Không tệ… tôi muốn, vung thử xem thế nào.”

“Vậy à. Bia chém thì chắc cái gì cũng được, nhưng lấy cọc gỗ cho an toàn nhỉ. Đứng đó chờ xíu.”

Clope nói thế và đi lấy vài cọc gỗ hình người, sau đó xếp ra giữa sân.

Mặc dù còn có nhiều loại khác như hình nhân mặc giáp tre, hay da, nhưng tính an toàn cao nhất vẫn là cọc gỗ thường.

Những vũ khí cao cấp hơn, ví dụ như làm từ Thánh bạc hay Thần thiết có thể dùng đến hình nhân mặc giáp vàng, nhưng món vũ khí tôi đặt làm gì đến mức đó.

Dù tính năng đặc biệt nhưng bản thân vũ khí chỉ là loại bình thường.

Đem đi chém những thứ quá cứng như giáp vàng thì không hỏng cũng mẻ.

Cơ mà nếu dồn Khí và Ma lực vào thì chắc không cần lo, nhưng đây chỉ là thử vừa tay hay không nên không cần thiết làm đến mức đó, lỡ đâu hỏng lại phiền.

Tôi nhắm vào bia và vào tư thế.

Đầu tiên là chém chay vài đường để xác nhận độ nặng và trọng tâm.

Ừ thì vẫn như bình thường.

Người rèn là thợ rèn quen biết nên đương nhiên rồi.

Sau đó, tôi vào lại tư thế và

chém cọc gỗ mà không cần trút Ma lực vào.

Xoẹt, cùng lúc với âm thanh đó, thanh kiếm đi ngang qua thân cọc gỗ.

Cảm giác nhẹ nhàng giống vậy.

Sau đó, vết thương mảnh như sợi chỉ hiện ra rõ dần trên hình nhân và chia đôi nó làm hai, nửa trên nghiêng rơi xuống mặt đất.

Clope quan sát toàn cảnh, ngạc nhiên nói:

“... Ù ôi. Tay nghề khá lên rồi đấy nhỉ.”

Đối tượng nhắc đến, khỏi nói cũng biết là Lento Fayner trong quá khứ.

Tôi hồi xưa tôi không thể làm được thế này.

Không phải không chém đôi được mà là vết chém sẽ không ngọt như thế này.

Nói sao nhỉ, cứ như chém trúng mà không có cảm giác trúng ấy.

Nếu cần xác định tay nghề, chỉ cần nhìn vào mặt cắt là rõ, mặc dù phải tính đến cả độ bén hay tình năng của kiếm nhưng nếu không phải người có tay nghề giỏi thì không thể tạo ra mặt cắt láng mịn thế này.

Đúng thật trình độ của tôi đã tăng lên rõ rệt. Và tôi đã có thể đánh giá khách quan thêm lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện