-- Lạch cạnh.

Tiếng mở chốt vang lên.

Cánh cửa quen mắt dần hé mở, khuôn mặt lộ ra từ phía bên trong là của cô gái thân thuộc.

Thông thái, uể oải, đượm chút tinh nghịch nhưng lại dịu dàng.

Lauren.

Là tên của cô gái ấy.



“... Ủa, ai kia. Hiếm lắm ông mới dẫn người khác về đấy, Lento. -- Lẽ nào, xơ múi gì rồi à?”

Lauren mở lời kèm thêm cụ cười trêu chọc, dẫu suy nghĩ thật sự không hẳn là vậy.

Thế nhưng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy chút căng thẳng lạ thường… Mà, do tưởng tượng thôi.

Đối tượng Lauren vừa nhắc đến là người đang đứng sau tôi, Nhân viên Hội Sheila Ibalse.

Cô ấy đã nghe tôi giải thích và thông cảm, thế nên tôi kể luôn rằng Lauren cũng biết chuyện đó.

Và thế, khi nhắc đến chuyện tôi đang ở đợ nhà Lauren, cô đã nói muốn sang nhà trao đổi một chút.

Ừm, tôi từng bảo mình đang ở đợ nhà Lauren một lần rồi và Sheila không ngạc nhiên cho lắm, thế nhưng lần này cô ấy lại sửng sốt và trầm tư một chút.

Chắc dang suy ngẫm chuyện gì đó.

Tôi chịu, nhưng do cô bảo cần gặp Lauren gấp nên tôi đã đưa thẳng đến đây.

Ờ thì, trong thành phố này hiện giờ chỉ có Lauren và Sheila, cả cô bé Mạo hiểm giả gặp hồi trước, Rina Lupauge là biết thân phận thật sự của tôi.

Gia đình thợ rèn Clope chắc cũng đã nhận ra gì đó nhưng tôi chưa đưa ra thông tin chính xác.

Do vị thế của họ có chút dính dáng với Giáo hội hay chính quyền, vả lại tôi nghĩ họ sẽ cảm thấy chó chịu khi phải gặp mặt Undead nên không biết tính sao nữa.

Tôi sẽ giải thích cặn kẽ trong tương lai, nhưng hiện giờ tôi đang dựa dẫm vào lòng tốt của họ, sự thật có thể làm mất lòng.

Ngày nào đó tôi sẽ trả ơn bằng mọi giá, nhưng… giờ tạm gác lại đã.

Quan trọng hơn, là Lauren và Sheila.

Sheila đã đáp lại câu đùa của Lauren.

“... Anh ta không làm gì đâu, chị Lauren. Nhưng, ảnh đã nói Rất Nhiều Điều. Tôi đã biết nên…”

Lauren xem ra cũng đã hiểu đại khái, nhưng chưa đoán được Sheila biết đến đâu.

Điều đó phụ thuộc vào tâm trạng của tôi mà.

Chỉ là, đứng trước cửa nhà không tiện nói chuyện này nên Lauren bảo:

“... Hừm? Mà, sao cũng được. Trước hết cứ vào nhà đi đã. Hơi bừa bộn nhưng thoải mái khó tả đấy.”

Sau đó, cô mời chúng tôi vào.

Nhưng hai chữ bừa bộn làm tôi thấy chút khó chịu…

Tại vì trước khi đi tôi đã dọn dẹp gọn gàng hết rồi.

Bừa bộn thì quái lạ đấy…?

Mới có vài tiếng thôi mà.

Tôi không thể rũ bỏ được suy nghĩ đó.

◇◆◇◆◇

Tíc tíc tíc, tiếng Ma cụ đo giờ cá nhân -- Đồng hô vang lên đong đếm từng giây phút trôi qua.

Đồng hồ là Ma cụ đặc biệt, chỉ những nhà giàu nứt vách mới sắm được nhưng lạ ở chỗ trong nhà Lauren lại có.

Ngài Lauren của chúng ta đã từng phán, miễn sao không phải những món đồ quá tỉ mỉ thì có thể tự mình mò mẫm lắp ghép chế tạo được, phải nói cực kì tài lanh.

Cơ bản thì cái gì cũng làm được.

Thế nhưng không hiểu sao ‘cái gì cũng làm được’ lại không thể vận dụng vào việc nhà.

Khoan, ban đầu cô ấy làm được đấy nhưng chẳng biết đã bỏ mặc từ khi nào và giao cho tôi… thôi, nghĩ thêm nữa chắc chấn động não mất.

Bỏ đi bỏ đi.

“... Được rồi. Tôi có rất nhiều thứ muốn nghe nhưng… thẳn thắng nói luôn cho nhanh nhỉ. Cô đã Nghe Đến Đâu rồi?”

Ánh mắt của Lauren khi đặt câu hỏi cho Sheila cực kỳ gay gắt, trước đến giờ tôi chưa bắt gặp lần nào nên có chút ngạc nhiên.

Và ánh mắt đáp trả của Sheila cũng thuộc dạng tôi chưa thấy bao giờ.

Ánh mắt không chút rung động như đã hạ quyết tâm hoàn toàn.

“... Tôi đã nghe, anh Lento là Ma vật. Và, không tấn công con người.”

Lời nói rất điềm nhiên nhưng có chút rung động, là do không tin hay là do cảm xúc khác lấn áp?

Chịu.

Nhưng Lauren nở nụ cười như đã biết được gì đó.

“Tưởng gì, đó chưa phải tất cả đâu. Và thế, cô đã vô tư cùng Lento đến đây sao? Không thấy nguy hiểm à?”

Cô hỏi.

Sheila lắc đầu đáp lại.

“Không, điều đó… Anh Lento đẫn tôi đến thẳng nhà chị Lauren mà, thế nên tôi không nghĩ sẽ bị hại.”

“Vậy là quá thiếu cảm quan nguy hiểm rồi đấy. Nghĩ kĩ lại đi, Lento là Undead, tôi là Học giả cực kỳ đáng ngờ trong thành phố. Một cô gái trẻ ngây thơ bước vào hang ổ của Ma vật và Phù thủy thì sẽ ra sao? Không lạ gì khi bị tống vào nồi và cuối cùng nằm gọn trong dạ dày chúng tôi đâu.”

Lauren tự nhận mình là Phù thủy và nói.

Khoản này thì chắc chắn Sheila cũng biết là đùa.

Cô giãn cơ mặt đã căng cứng, có lẽ do căng thẳng, ra và cười.

“Phù thủy... gì chứ. Ai cũng biết chị Lauren là Học giả xuất sắc mà.”

“Không, không. Chỉ là mặt ngoài thôi. Thực ra ngày nào cũng đi săn đêm và sở thích là thưởng thức máu gái trẻ đấy. Mùi vị tuyệt vời, lại còn tốt cho sức khỏe. Da cũng dần sáng sủa hơn. .”

Biểu hiện và giọng điệu của người nói khó nhận ra là thật hay đùa, khiến câu chuyện chuyển hướng sang hài hước.

Nhưng ngay sau đó.

“-- Lento, hiện giờ là một cá thể như vậy. Cô thật sự biết không?”

Câu chốt được Lauren đưa ra cực kỳ sắc sảo.

Cách nói đấy không phải đang chê trách, giận dữ hay kèm theo bất kỳ cảm xúc nào khác.

Là một câu hỏi bình thường.

Chỉ vậy thôi.

Chỉ vậy thôi nhưng lại đáng sợ.

Lauren hiện giờ, không coi Sheila trước mặt là con người.

Trong ánh mắt vô cảm đang nhìn Sheila ấy, tôi cảm thấy cô thật sự sẽ đưa ra quyết định xử lý thế nào tùy thuộc vào câu trả lời.

Đôi mắt cực kỳ tự nhiên và máu lạnh, đúng, giống như lúc cô quan sát Ma vật vậy.

Vẻ mặt của Lauren trông như đang phân vân nên thả hay xử lý.

Sheila là Nhân viện Hội, kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không.

Nhưng không phải là không.

Trong các buổi tập huấn, Sheila đã đấu với Goblin hay Slime vài lần dưới sự trợ giúp của những thành viên chuyên về mảng chiến đấu trực thuộc trong Hội.

Cảm giác đầu tiên phải nhắc đến khi đó, chính là sợ hãi thuần khiết.

Xưa giờ chỉ trông thấy Ma vật từ xa, lúc chúng đến trước mặt thì đã chết lâu rồi.

Thế nhưng, trong buổi tập huấn, Sheila đã phải đối diện với những ánh mắt muốn cướp đi sinh mạng của mình.

Lúc đó chắc thở cũng không nổi.

Khi hướng dẫn viên chỉ tay bảo đánh bại nó, trong lòng nhất định sẽ rất hỗn loạn.

Nhưng chừng đó thôi chưa phải điều gì to tát.

Điều đáng sợ nhất là nhận thức được phần lãnh đạm, tàn nhẫn sâu trong lòng khi bị bắt giết chết sinh vật sống trước mặt.

Bản thân Sheila biết làm gì là tốt nhất, và đã nhận thức được cần phải tiêu diệt thứ sinh vật này vì lợi ích của nhân loại.

Nhân loại nói chung hay bản thân cô nói riêng, là giống loài dễ dàng cướp đi sinh mạng khác để phục vụ lợi ích của bản thân.

Đúng, Sheila đã biết từ lúc đó.

Và giờ, trước mặt cô là Lauren.

Trực giác mách bảo cặp, mắt đang hướng đến Sheila lúc này giống như lúc bản thân nhìn vào con Goblin khi đó.

Nếu trả lời sai thì sẽ bị loại bỏ thẳng tay.

Không phải giết.

Người giết người chỉ khi ta xem đối phương là con người.

Còn nếu không phải thế, thì chỉ là xử lý.

Sau đo thiêu rụi bằng Ma thuật cho nhanh, hay dùng cách khác để tiêu trừ.

Chính Sheila cũng biết rõ, Lauren là người không ngần ngại làm vậy

Tại vì, Lauren là Mạo hiểm giả.

Còn là Rank bạc nhiều kinh nghiệm.

Thế nên phải chú ý cẩn thận từng chữ nói ra.

Sheila hạ quyết tâm một lần nữa và mở miệng--
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện