Chương 51: Mạo hiểm giả tân thủ Lento và kết thúc bài kiểm tra thăng hạng

“Hây daaa!!”

Bất ngờ nghe thấy tiếng thét bên cạnh, Rise cau mày.

“... Đoán chuẩn quá mà! Xong mi rồi!”

Cậu ta gào lên, đánh bật thanh kiếm chém về phía mình và táng gục tên đánh lén.

“Quả nhiên ở đây cũng có bẫy nữa…”

Rola thì thầm với khuôn mặt chán nản.

Chỗ này là lối vào [Mê cung Tân nguyệt].

Chúng tôi đã trở lại từ địa điểm chỉ định và đi đến được đây.

Và ngay lúc định rời khỏi Mê cung, một người đàn ông đã bất ngờ nhảy ra tấn công.

Đây chắc chắn cũng là bẫy của Hội.

“Họ bảo, nhiệm vụ chưa kết thúc cho đến khi báo cáo với Hội, nhỉ.”

Rise cũng đã nắm được thông tin, hay đúng hơn là đã hiểu đại khái những điều cơ bản nên không còn bối rối nữa.

Chỉ là trên mặt cậu đang hiện rõ câu “Phiền quá trời, nhanh cho xong đi” mà thôi.

Thiệt là, đi về thôi cũng không yên.

Nhờ kinh nghiệm đụng độ bẫy trên đường đi và, bầu không khí ám muội tỏa ra từ Nhân viên Hội đứng chờ ở điểm chỉ định, đến Rise cũng hiểu được ý đồ đằng sau.

Giữ nguyên bản tính thuần khiết sẽ không bao giờ tiến xa được.

“Nhưng giờ là kết thúc rồi phải không…?”

Rola bất an hỏi tôi, nhưng điều đó hơi khó nói.

Chúng tôi tính gọi xe ngựa.

Nhưng xe ngưa ấy, khả năng bị đưa đến nơi khác khá là cao nếu không đề phòng.

Điều đó lại khiến hai đứa buồn phiền.

“Vậy lại phải chú ý nữa sao...”

“Thế chưa thể an tâm được cho đến khi về tới thành phố… không, đến khi đặt chân đến quầy tiếp tân của Hội nhỉ…”

Ừm, tôi hiểu cảm giác đó nhưng bài kiểm tra yêu cầu vậy mà.

Để tìm ra giới hạn khả năng, ta cần bươn trải thử thách.

Nhưng mặc dù nói vậy, từ giờ trở đi chỉ là phần kèm theo thôi.

Dù không trở về được cũng không đến nỗi bị đánh rớt.

Dẫu vậy nhưng vẫn không được chủ quan.

“Mà, mấy đứa, không mất cảnh, giác là sẽ ổn thôi. Đi nào.”

Nghe tôi nói, hai đứa có chút ngạc nhiên.

Hình như chúng xem đó là lời khen.

A rồi, đúng như tôi nghĩ.

“Ồ, ảnh khen mình kìa.”

“... Em thấy hơi vui.”

Hai đứa cười, nói với nhau.

Có chút xấu hổ nên tôi tăng tốc di trước.

◇◆◇◆◇

Sau đó, chúng tôi đã quay về thành phố Malto. Trên đường đi chúng tôi khá thận trọng nhưng kết cục lại thuận lợi hơn tưởng tượng.

Bác lái xe đưa đón chúng tôi là cùng một người, vừa thấy mặt tôi, đúng hơn là mặt nạ của tôi liền cười khổ và nói “Tôi sẽ đưa các bạn về tận nơi mà.”, rồi lái xe về thẳng Malto. Từ khi đặt chân vô thành phố, xung quanh khá nhiều kẻ toát ra bầu không khí đáng e ngại nhưng do chúng tôi cảnh giác nên không gặp chuyện gì.

Họ chắc hẳn là người phía Hội cài vào và có nhiệm vụ cướp lấy huy hiệu của những thí sinh lơ đãng vì đã về đến Thành phố.

Do có nhiều người nghĩ vì là thành phố nên không bị tấn công giống trong Mê cung.

Và, chúng tôi đã đến đích.

Phía trước tòa nhà Hội mạo hiểm.

“... Tưởng đã lâu nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc…”

Rise vừa phát ngôn một câu bằng biểu cảm và sắc thái không hợp với độ tuổi.

“Không hiểu sao em cảm thấy hoài niệm khi nhìn thấy tòa nhà này…”

Rola cũng có tâm trạng giống như Rise.

Tôi bơ hai cô cậu và nói:

“... Nhanh đi thôi.”

Và rồi cất bước vào trong Hội.

Hai đứa bối rối đuổi theo.

Có lẽ đã quen với những hành động thái quá của tôi nên hai đứa không quá bận tâm đến.

“... Nộp huy hiệu ở đây được không?”

Rise nghi ngại hỏi Sheila, Nhân viên đang ngồi trong quầy tiếp tân.

Sheila nhìn Rise bằng ánh mắt thích thú.

“Hn hn, có lẽ bạn đã trưởng thành lên nhiều rồi. Vâng, đúng chỗ rồi đấy.”

Ba người chúng tôi nhanh chóng giao ra huy hiệu.

Sheila nheo mắt săm soi và xác nhận lại.

“... Vâng. Các bạn đã vất vả rồi. Chính thức bây giờ bài kiểm tra thăng hạng lên Rank đồng đã hoàn tất.”

Cô nói thế và vỗ tay.

Những Mạo hiểm giả khác ở trong Hội nghe thấy thế cũng cười lên và vỗ tay theo.

Bầu không khí hòa đồng này chính là vì họ cũng đã từng trải qua bài kiểm tra,

Là tràng pháo tay chúc mừng đàn em đấy.

Mà, cũng có những Mạo hiểm giả phỉ mũi khinh bỉ nhưng chỉ là số ít.

Nhìn chung, Mạo hiểm giả ở Malto có tính cách tốt hơn mặt bằng chung.

Rất ít những kẻ mất nết.

“Vậy… nghĩa là chúng tôi đã lên Rank đồng rồi ấy hả?”

“À. Chuyện đó…”

Lúc Sheila đang định giải thích thì từ phía sau cô, một chàng trai bước đến.

Tay anh ta cầm một tờ giấy và đã đưa cho Sheila.

“Ừ, nhóm này không vấn đề. Đây, bản báo cáo.”

“A… vâng, ra là vậy. Thế thì không vấn đề gì rồi.”

Hai người bàn luận gì đó chẳng ai khác hiểu.

Rise thấy tò mò nên hỏi:

“Là sao?”

“Ừm…”

Nhưng hình dư khó nói, Sheila ngậm ngùi không tiện mở miệng nên tôi đã giải thích cho Rise và Rola.

“... Người đàn ông đó, đã theo dõi, chúng ta, trong khoảng thời gian, dự thi.”

“Hả?”

“Thật sao? Em không nhận thấy gì hết luôn…”

Hai đứa tỏ vẻ ngạc nhiên và nói.

Người được nhắc đến mỉm cười đáp:

“Tôi đã quan sát mọi người từ lúc bắt đầu. Bài kiểm tra này là để xem nhân cách của mỗi người. Mà, đâu ai biết được thâm tâm người khác nghĩ gì, nhưng chúng tôi không thể nâng hạng cho người có những hành động quá đáng. Thế nên luôn có những người ẩn nấp phía sau như tôi để tận mắt quan sát phần đó.”

Lời nói này khiến tôi nhớ đến nhóm Mạo hiểm giả gặp trước khi vào Phòng Boss.

Cho mấy kẻ đó thăng bậc thì đúng là ghét thật.

Mặc dù từ góc nhìn của tôi, bốn tên đó khá xấu tính nhưng không đến mức quá quắt gì.

Những hành động không thể chấp nhận được phải ở một mức độ khác… còn có những kẻ tận hưởng niềm vui trên nỗi đau của người khác nữa cơ.

So với đó, nhóm bốn người kia chỉ là muỗi.

Lần trước họ tỏ rõ ý định khiêu khích nhưng thực tế là đã không động tay động chân.

Cũng có thể là do tôi đã rút kiếm cản lại trước nhưng có khả năng tên đội trưởng chỉ đưa tay xuống để hù thôi.

Do hắn vẫn bình tĩnh dẫu bị tôi chĩa kiếm vào.

Mà kệ đi.

Người đàn ông tiếp tục nói:

“Chuyện là thế đấy, thứ tôi đưa cho Sheila là hồ sơ về các bạn. Ghi chép khá chi tiết nhưng tóm gọn lại là không vấn đề gì. Về cơ bản, mục tiêu của bài kiểm tra lần này là đến đích và đem huy hiệu về. Nếu không bị ăn điểm trừ gì thì chắc chắn sẽ đỗ. Có nghĩa là các bạn đã đỗ rồi đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện