Nhận tờ giấy và đọc cái tên được viết trên đó, không hiểu sao Sheila lại đượm buồn.

Thấy lạ, tôi hỏi:

"... Có chuyện, gì sao? "

Ngay lập tức, Sheila trả lời:

"Không… Chỉ là, vài ngài trước, một Mạo hiểm giả có tên Lento đã mất tích… "

Đây này, nhưng tôi sẽ giả vờ không biết.

"... Tôi từng nghe, Mạo hiểm giả cần, phải xác định, cả chuyện đó… "

Không hiếm những trường hợp Mạo hiểm giả đột nhiên biến mất.

Có thể là bay màu, hoặc đơn giản hơn là chuyển địa điểm làm việc.

Hoặc chán làm Mạo hiểm giả rồi về vườn, hay mấy thằng tội phạm ngầm đã bị xử lý, và còn nhiều lý do khác nữa

Chỉ là, hẳn Sheila nghĩ tôi đã chết.

Vì không có lý do nào khác.

Sheila nói:

"Mặc dù biết là vậy. Nhưng quả nhiên nếu thật thì buồn lắm. Người đó là Mạo hiểm giả đầu tiên tôi được đảm nhiệm. Thế nên… gặp một người cùng tên khiến tôi hơi bất ngờ… "

"Ra là vậy… nhân tiên, người đó lên là, Lento, Fayner phải không? "

Tôi hỏi vậy để tránh bị nghi ngờ.

Mặc dù nói thế nhưng khó biết trước lắm… thực tế, Sheila đã trưng ra vẻ mặt kỳ lạ,

"Vâng… đúng vậy, ngài cũng biết sao? "

Và hỏi lại.

Nhưng tôi đã lường trước được câu hỏi này.

Tôi nói:

"Tôi đã nghe, từ Lauren. "

Nghe thấy lời của tôi, Sheila chợt nhớ ra cái tên trong tờ kê khai.

"A… ra là Vivie, tôi hiểu rồi, ngài là người nhà của cô ấy sao? "

Cô hỏi.

Người nhà nên có họ trùng nhau.

Chuyện tôi hay ra vào nhà của Lauren chắc hẳn sẽ được nhiều người biết đến.

Tôi không muốn bị xem là kẻ đáng ngờ đâu.

Đặc biệt là Lauren, tôi thì không quan tâm nhưng Lauren là gái chưa chồng.

Tìm một cái cớ càng sớm càng tốt để tránh dây dưa phiền phức sau này.

Người thân từ phương xa đến nên ở nhờ một thời gian, lý do không tệ chứ nhỉ.

Nhân tiện, Lento là tên của một Thánh nhân thời xưa nên hiện giờ rất được ưa chuộng.

Ở đất nước nào cũng có vài người có tên như vậy nên sẽ không bị nghi ngờ.

"Đúng thế… tôi đang ở nhờ, trong khoảng thời gian, sống tại thành phố này. "

"Ra là vậy. Tôi có nghe một người lạ mặt hay lui đến chỗ chị Lauren… nhưng một mình chị Lauren cũng đã khá bí hiểm rồi."

Xem ra đã thành lời đồn.

Tôi gật đầu đáp lại.

"Chắc hẳn, nói tôi rồi… không phải quan hệ, gì đáng ngờ đâu. Khi còn ở nước nhà, con bé khác giờ lắm… "

Thực ra tôi có biết gì đâu, nhưng nói vậy cho dễ bị hiểu nhầm.

Thiết đặt nhân vật là chú của Lauren đến thăm.

Sheila cũng đã hiểu ra sơ sơ.

"Ra vậy, hẳn khá vất vả cho ngài rồi… Vả lại, tôi đã nghĩ cô ấy rất thân thiết với anh Lento… không phải ngài đâu, nhưng chắc không phải rồi. À, thẻ Mạo hiểm đã hoàn thành rồi. Đây. "

Hình như tôi vừa nghe thấy điều gì đó không thể bỏ qua nhưng đồng thời Sheila cũng đưa cho tôi thứ vừa hoàn thành.

Đó là một tấm tấm thẻ sắt có màu sáng.

Thứ đầu tiên Mạo hiểm giả tập sự nhận được, có nghĩa đây là Thẻ chứng nhận Rank sắt.

Hồi xưa tôi đã dùng thứ này.

Có chút hoài niệm nên tôi lỡ đưa lên soi dưới ánh đèn.

Như đã quen với cảnh ấy, Sheila mỉm cười.

"Ngài có cần tôi giải thích khái quát về quy định của Hội mạo hiểm không? "

Rồi hỏi, nhưng tôi đã có kinh nghiệm.

Sức mạnh thì chẳng được nhiêu nhưng năm tháng làm việc phải nói là dài dằng dặc.

Thế nên, mấy quy định đó tôi thuộc làu làu.

Đến mức có thể lợi dụng quy định để xử lý mấy tên xấu xa.

Tôi kém về khoản chiến đấu nên chỉ còn cách trụ ở khía cạnh khác.

Thế nên tôi nói:

"Không, cần thiết. Quy định đã, được viết trong kia, rồi đúng không? "

Và chỉ vào quyển sách nhỏ bọc da được đặt bên cạnh quầy. Sheila ngạc nhiên.

"Ngài biết sao? "

Ừ thì, người mới không mấy khi chú ý đến nó cho lắm.

Nếu cần thiết, nhân viên hội sẽ bảo: "Mọi chi tiết được ghi chép trong đó, nếu rảnh thì xin hãy đọc."

Nhưng tôi đã soi kỹ và nằm hết trong đầu rồi.

Còn nếu có điều bổ sung thì đọc lại cũng chẳng vấn đề gì.

"Tôi nghe từ, Lauren. Mấy nguyên tắc, cơ bản ấy. "

"Ra vậy, hai người đang sống cùng nhau mà nhỉ. Thế thì tốt rồi. Vậy, ngài Lento. Từ giờ ngài là một Mạo hiểm giả. Xin hãy cố gắng nhưng phải đặt tính mạng lên hàng đầu. "

Sheila nói.

Tôi gật đầu và rời khỏi quầy tiếp tân.

◇◆◇◆◇

Nhiệm vụ trong Hội, phần lớn được dán trên bảng thông báo.

Thể loại nhiệm vụ đa dạng, từ những việc vặt mà ai cũng làm được cho đến những công việc yêu cầu tay nghề chuyên nghiệp.

Cơ bản mà nói, nơi này chấp nhận mọi công việc (hợp pháp).

Thế nên dù không có xíu sức chiến đấu nào cũng có thể kiếm tiền bằng các hoạt động khác.

Chính vì thế, đôi khi có tội phạm lẫn trốn trong này…

Khi còn sống, tôi chỉ nhận công việc tạp vụ, thu thập nguyên liệu hay săn ma vật yếu thôi.

Do đã quen nên giờ không phủ nhận rằng trong lòng muốn nhận lại các nhiệm vụ đó, thế nhưng nghĩ về bản thân hiện giờ… tình thế hơi phức tạp.

Lúc còn là người, tôi không quá đẹp trai nhưng thường bị nói là có khuôn mặt trẻ con vô hại.

Dù đi đâu cũng không bị ghét bỏ, nhưng tướng mạo hiện giờ -- khoác trên mình tấm áo choàng đáng ngờ, đeo mặt nạ xương và dưới tấm mặt nạ đang phát sáng nhợt nhạt, thành thật mà nói thì không thể vui lòng giao nhiệm vụ cho một kẻ như vậy được.

Nhưng cần giúp mới đưa ra nhiệm vụ, thế nên chắc không bị từ chối. Mặc dù nói thế nhưng so với nhận nhiệm vụ kiểu đó, đi săn Ma vật sẽ có hiệu suất cao hơn và tốt hơn về mặt tinh thần nữa.

Đến tôi cũng không thể chịu đựng được khi bị nhìn bởi ánh mắt "Chắc chắn không phải con nhà lành" khi đang làm việc được đâu, khổ lắm.

Tôi thà đi săn trong mê cung tối tăm còn hơn chịu đựng điều đó.

Suy tính nhiều điều trong đầu, tôi tìm chọn một nhiệm vụ thích hợp trên bảng thông báo và quay lại quầy.

"A, ngài Lento. Đã quyết dụng nhiệm vụ rồi sao? "

Sheila nói vậy nên tôi đưa ra giấy nhận nhiệm vụ.

Cô đọc lướt qua và trầm ngâm.

"... Vừa vào đã nhận nhiệm vụ săn Orc? Tôi khuyến khích người mới nên đi thu thập Ma thạch của Goblin hơn… "

Orc là loài Ma vật khá mạnh.

Được cho là Ma vật thích hợp cho Rank đồng cao tay.

Mặc dù Sheila nói vậy nhưng đối thủ này rất phù hợp với tôi hiện giờ.

Tất nhiên lỡ bị bao vây lại là vấn đề lớn nhưng phải cẩn thận không để chuyện đó xảy ra chứ.

"... Hồi xưa, có đi săn loài đó, rồi. Vừa mới làm Mạo hiểm giả, thôi chứ, cũng có kha khá sức, mạnh đó. "

Thực tế, có những người như vậy đi đăng ký làm Mạo hiểm giả nên không phải chuyện bị nghi ngờ.

Trông Sheila vẫn còn lo.

Nhưng cô không thể ép buộc và ngăn cản được.

Sheila bỏ cuộc và nói:

"... Xin đừng làm gì quá sức. Mạng sống chỉ có một mà thôi, nếu thấy nguy cấp xin hãy chạy ngay lập tức. Được không? "

Tôi rất rõ điều đó.

Tại vì chết một lần rồi mà.

Vốn dĩ, tôi là loại người thấy nguy hiểm là bắn đi ngay lập tức.

Thế nên lo lắng của Sheila đã đặt nhầm người rồi.

Chỉ là, không nhất thiết phải giải thích.

Nên tôi chỉ đáp lại.

"Ừ. "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện