Tôi chậm rãi bước lên Ma trận dịch chuyển.
Dù không hiểu ý nghĩa, nhưng tôi thấy hình thù Ma trận này khác với cái dùng để đến đây nên đoán được sẽ bị đưa đến chỗ khác.
Hẳn chẳng ai lắp đặt hai Ma trận dịch chuyển giống nhau ở hai rìa đâu ha.
Giờ thì, rắn hay quỷ sẽ chui ra đây…
Tôi nâng thanh kiếm lên trong khi ánh sáng từ Ma trận dần bao trùm.
◇◆◇◆◇
Cùng lúc ánh sáng dịu lại, tôi cấp tốc quét mắt xung quanh.
Vì có khả năng Ma vật sẽ tấn công và vốn Ma trận này có khi là bẫy.
Nhưng,
Dù quan sát vài lần, tôi vẫn không phát hiện ra bẫy hay Ma vật.
Nơi đây chỉ là một căn phòng bừa bộn đơn thuần.
Nhiều đồ vật mục nát lăn lóc dưới sàn… cứ như đã từng có người sống ở đây vậy.
Có vài giá sách xếp cạnh nhau, và cả bàn lẫn giường nữa.
Một chú gấu nhồi bông nằm trên mặt đất, nhưng khi tôi chạm tay vào thì đã vỡ tan thành mảnh vụn.
Chắc chắn nơi này đã bị bỏ mặc một thời gian rất dài.
Và…
Ở một góc phòng, phía trên chiếc giường có một người đang yên giấc.
Không phải một đêm, mà là ngàn thu.
Nói cách khác, là một bộ xương trắng.
Hốc mắt hướng lên phía trên, nơi chỉ có trận nhà trống không, tay đặt trên ngực giống như khi đang ngủ, rất có thể người đó đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi này.
Thứ gì đó trông như bó hoa được đặt cạnh gối, nhưng cũng tan rã khi tôi chạm vào như con gấu nhồi bông lúc nãy.
Nơi này… là sao?
Tôi nghĩ, có ai đó đã từng sống ở đây. Nhưng nơi đây là mê cung sâu thẳm, trước giờ tôi chưa từng nghe có ai đi sống ở một nơi như thế này.
Cơ mà, có thể sao…
Không biết.
Nhưng, căn phòng này ở đây nghĩa là chủ căn phòng này có khả năng đó.
Thế nhưng, chẳng biết nói sao nữa…
Không thấy tăm hơi báu vật hay những món đồ mang ý nghĩa nào đó…
Tôi nghĩ vậy và thử lục lọi như một Mạo hiểm giả nhưng thật sự không tìm thấy gì.
Đáng lắm chỉ có đống sách trên giá thôi sao?
Những quyển sách dày cộm có bìa được viết bằng cổ ngữ, chắc chỉ có mấy chuyên gia mới đọc được, và vài quyển sách mỏng lạc loài.
Khoan, sách cổ à.
Nếu mang đến đúng nơi thì có khi bán được tiền đấy.
Tôi định rút một quyển ra thì…
"... Cậu kia, đang tính làm gì đó? "
Một giọng nói phát ra từ phía sau.
Từ phía sau.
Lạ quá.
Tôi không biết trong căn phòng này có gì nên vẫn nâng cao cảnh giác, thế mà vẫn không cảm nhận được gì cả.
Nhưng tôi không thể không quảnh mặt lại.
Mặt khác, đối phương đã bắt chuyện nên tôi mong họ đang chờ đợi.
Tôi từ từ quay về hướng giọng nói phát ra.
Khi đó, tôi trông thấy một cô gái.
Cô gái có dáng vẻ kém đặc trưng, mái tóc trắng mượt mà, mắt xanh nước và đang mỉm cười hiền dịu. Khoác trên người bộ áo choàng đen trông như Pháp sư…
Cô nói:
"Tôi hỏi một lần nữa nhé. Cậu, đang làm gì, ở đó thế? "
Giọng nói rất ôn hòa.
Dịu dàng, như cách người lớn đang bình tĩnh hỏi một đứa trẻ lạ mặt.
Nhưng, giọng nói ấy, lại khiến tôi căng thẳng đến mức không thể thở nổi.
Nếu diễn tả bằng một câu...
-- Người này, rất kinh khủng.
Bằng trực giác được rèn dũa qua nhiều năm trời, tôi dám khẳng định điều đó.
Nhưng cô gái đó đang đứng ngay trước Ma trận Dịch chuyển khiến tôi rơi vào tình thế muốn chạy nhưng không có đường thoát.
Đầu tôi đang hoạt động hết khả năng để tính bước tiếp theo, nhưng kết luận chỉ còn cách trả lời câu hỏi.
"... Tìm thử xem, có gì đó không. Tôi là, Mạo hiểm giả… "
Sau đó.
"Haha. Có gì đó, sao… gì đó, là gì đó ấy nhỉ… Nói cách khác, ăn trộm chứ gì? Thế cậu chuẩn bị tinh thần chết chưa? "
"Hở… ? "
"Tôi làm cậu hoảng à. Hiểu mà. Tôi hiểu mà… nhưng, có những điều khó lòng tha thứ lắm. Tôi không muốn phá hỏng linh thiêng chốn này… Vậy nên, chỉ còn cách, xóa bỏ cậu thôi. "
Sau khi nói thế, cô gái nhẹ nhàng nâng tay lên và hướng về phía rôi.
Tôi không biết cô đang làm gì nhưng chợt nhận ra một lượng ma lực khổng lồ đang tụ lại, nên đã dốc toàn lực phòng thủ.
Khiên phép bằng Ma lực, Cường hóa cơ thể bằng Khí, ngoài ra còn dồn Thánh khí vào kiếm để có thể chặn bất kỳ đòn tấn công nào.
Tất nhiên, né được thì né.
Nhưng tốc độ tấn công của cô gái lại nhanh đến mức tôi chưa kịp làm gì, và còn chính xác nữa.
Ngọn lửa cực mạnh phóng ra từ lòng bàn tay cô gái.
Trông như đang đứng trước nòng khẩu pháo hay hơi thở của Rồng vậy.
So với Skeleton Cự nhân, đòn này vừa mạnh vừa nặng nề hơn nhiều.
Tôi cứ thể bị thổi bay về phía sau và đập lưng vào bức tường.
Cơn đau từ tấm lưng lan tỏa, nhưng thế nghĩa là tôi đã đủ sức chịu được một đòn nên khá vui.
Nhưng sau đó tôi lại cảm nhận được một lượng Ma lực khổng lồ nữa ở phía trước. Tôi hoảng loạn chuẩn bị tư thế và đã trông thấy cô gái sắp phóng thêm một đòn như trước nữa.
-- Sống qua đòn này không trời.
Vừa nghĩ vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị khiên, nhưng không ổn, chỉ kịp nhìn mặt cô gái đó.
Và rồi, một chuyện ngoài dự tính xảy ra, cô gái dừng chuyển động…
"... Cậu, cơ thể đó… "
Và hỏi.
Cơ thể?
Tôi đang vận Khí và Ma lực vòng quanh, nhưng thử quan sát xem cơ thể mình có gì lạ. Áo choàng của tôi đã bị ngọn lửa mới nãy đốt cháy nên hơn nửa cơ thể Thi Quỷ bị lộ ra.
Da thịt thối rữa, khô khốc khiến ai nhìn vào cũng muốn tránh xa. Cô gái trông thấy nên ngạc nhiên.
"... Xin lỗi nhé. Nhưng tôi, cũng chẳng muốn thành ra, thế này đâu. "
Nếu cô gái này không chịu thả tôi đi thì chỉ còn đường chết.
Giờ nói được gì thì nói luôn nên tôi phun ra sạch.
Nhưng cô gái không có vẻ gì nổi giận, ngược lại còn đang dần hạ bàn tay sắp phóng ra đòn hủy diệt.
Sau đó.
"... Ra là thế. Nhưng… nghĩ lại thì do vậy nên cậu mới lặn lội đến chỗ này… Có vẻ như, tôi đã hiểu nhầm rồi. Thất lễ quá. "
Cô gái bắt đầu xin lỗi.
"... A, đồ của cậu bị đốt cháy hết rồi… không biết có đủ thay thế hay không, nhưng tôi sẽ tặng cậu món đồ này. Chắc chắn cậu sẽ không bị thiệt đâu. "
Sau đó, cô nói và đưa tôi tầm áo choàng đen đang mặc.
Ngoài ra,
"Xin nhắc lại lần cuối, căn phòng này, rất quan trọng đối với tôi. Có lẽ cậu cũng đã thấy điều đặc trưng của căn phòng này rồi, nhưng nếu được thì, tôi mong cậu đừng kể với ai về căn phòng này. "
Cô nói.
Điều tôi nghĩ đến sau lời nói đó là, mình đã an toàn thoát chết lần hai rồi. Và, cô gái này biết rất rõ nơi đây, thế nhưng còn chuyện không được nói với ai là sao.
Vốn dĩ, nếu tìm được khu vực chưa khai phá trong mê cung thì người bình thường cũng sẽ nhận được khối tiền.
Thường thì sẽ đi báo cáo…
"Kể cả, Hội? "
"Vâng, tôi biết cậu sẽ nói vậy mà… nhưng, chưa từng có ai vào được nơi này ngoại trừ cậu đúng không. Với lại cậu đến bằng Ma trận Dịch chuyển nhỉ? Thứ đó, không có cậu ở gần thì không hoạt động đâu. "
Cô ta bảo.
Liên tục những điều tôi không biết được nói ra, nhưng vấn đề là cô gái này có đủ sức để nghiền nát tôi.
So với Lauren, người này mạnh hơn hẳn.
Tôi tưởng tượng được cái chết sẽ kéo đến nếu trả lời sai một câu.
Nhưng ước mơ của tôi là nâng Rank trong Hội.
Kế hoạch là, cho Loris viên Ma thạch để trả nợ, còn lợi ích của việc báo cáo khu vực chưa khai phá sẽ về tay tôi.
Và bây giờ, tôi đã có hình dáng khá là giống con người rồi, nếu nhân những lúc Hội ít người, tôi nghĩ mình có thể báo cáo được.
Nếu làm thế, tôi sẽ có thành tích trong Hội và bước thêm một bước trên con đường thành Mạo hiểm giả Rank Thánh bạc.
Tôi tính vậy.
Thế mà người này lại bảo đừng báo cáo…
Cô gái như hiểu được cảm giác không phục của tôi nên nói:
"... Dù nói vậy nhưng tôi biết cậu sẽ không đành lòng quay về tay không. Mạo hiểm giả lúc nào cũng muốn nhận thành quả nhỉ. Để đổi lại, mong cậu nhận thứ này. Chắc chắn sẽ giúp ích cho cậu. Được không? "
"Thứ này… "
Là một tấm da cũ không một vết tích.
Nhưng, cô gái nói:
"Đây là Ma cụ có chức năng tự ghi chép không gian mê cung đã được chủ sở hữu đi qua mang tên [Bản đồ Acacia]. Nó vừa được khởi tạo nên hiện giờ chưa ghi chép gì hết nhưng tôi thấy rất hợp với Mạo hiểm giả… cậu thấy sao? "
Nếu là thật thì đúng như cô ta nói.
Cơ mà, món đồ này thật đáng ngạc nhiên.
Đem đi bán chắc chắn rất được giá.
Nhưng nếu là thật thôi.
Món đạo cụ cứ như trong mơ thế này…
"Nếu là thật thì cậu có nghe yêu cầu của tôi không, "
Cô gái hỏi nên tôi gật đầu.
Nếu không có giả dối thì những chuyến thám hiểm sau này sẽ dễ dàng hơn hẳn.
"Vậy thì, cậu hãy rót Ma lực vào đi… "
Tôi nghe theo…
"... Tuyệt thật. "
Và phải thốt lên.
Tấm da mới nãy trống trơn, giờ đã hiện ra từng chi tiết của bản đồ [Mê cung Thủy nguyệt].
Khi đem so với tấm bản đồ của tôi, giống y nhau đến từng ghi chú.
"Cậu đồng ý trao đổi chứ? "
"... Ừ. "
Dù vẫn cảm thấy muốn đi báo cáo nhưng nếu làm thế thì không chắc có bị truy lùng hay không đâu.
Ít nhất, lúc nãy cô ta thật sự đã có ý định giết tôi nên muốn làm ngược lại phải coi chừng cái mạng.
"A, tốt quá. Thế thì, tôi sẽ đưa cậu đến lối ra. "
"Hả? "
Nói là làm ngay, cô gái đã phát động Ma thuật gì đó và tầm nhìn của tôi đột nhiên bị bẻ cong.
Cô gái mỉm cười vẫy tay, khác hắn với điệu bộ muốn giết tôi mới nãy.
"-- Tạm biệt, nhớ giữ sức khỏe. Mà, nói thế với cậu có chút lạ nhỉ. "
Cô nói.
Và lúc nhận ra, tôi đã đứng ngơ ngác trước lối vào Mê cung.
Mơ à.
Dù nghĩ vậy nhưng áo choàng của tôi đã thay đổi và trên tay có tấm giấy da.
-- Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.
Dù nghĩ như thế nhưng buổi thám hiểm hôm nay thật đáng quan ngại.
Giữ cảm giác hỗn độn trong lòng, tôi lờ đờ quay về Thành phố.
Dù không hiểu ý nghĩa, nhưng tôi thấy hình thù Ma trận này khác với cái dùng để đến đây nên đoán được sẽ bị đưa đến chỗ khác.
Hẳn chẳng ai lắp đặt hai Ma trận dịch chuyển giống nhau ở hai rìa đâu ha.
Giờ thì, rắn hay quỷ sẽ chui ra đây…
Tôi nâng thanh kiếm lên trong khi ánh sáng từ Ma trận dần bao trùm.
◇◆◇◆◇
Cùng lúc ánh sáng dịu lại, tôi cấp tốc quét mắt xung quanh.
Vì có khả năng Ma vật sẽ tấn công và vốn Ma trận này có khi là bẫy.
Nhưng,
Dù quan sát vài lần, tôi vẫn không phát hiện ra bẫy hay Ma vật.
Nơi đây chỉ là một căn phòng bừa bộn đơn thuần.
Nhiều đồ vật mục nát lăn lóc dưới sàn… cứ như đã từng có người sống ở đây vậy.
Có vài giá sách xếp cạnh nhau, và cả bàn lẫn giường nữa.
Một chú gấu nhồi bông nằm trên mặt đất, nhưng khi tôi chạm tay vào thì đã vỡ tan thành mảnh vụn.
Chắc chắn nơi này đã bị bỏ mặc một thời gian rất dài.
Và…
Ở một góc phòng, phía trên chiếc giường có một người đang yên giấc.
Không phải một đêm, mà là ngàn thu.
Nói cách khác, là một bộ xương trắng.
Hốc mắt hướng lên phía trên, nơi chỉ có trận nhà trống không, tay đặt trên ngực giống như khi đang ngủ, rất có thể người đó đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi này.
Thứ gì đó trông như bó hoa được đặt cạnh gối, nhưng cũng tan rã khi tôi chạm vào như con gấu nhồi bông lúc nãy.
Nơi này… là sao?
Tôi nghĩ, có ai đó đã từng sống ở đây. Nhưng nơi đây là mê cung sâu thẳm, trước giờ tôi chưa từng nghe có ai đi sống ở một nơi như thế này.
Cơ mà, có thể sao…
Không biết.
Nhưng, căn phòng này ở đây nghĩa là chủ căn phòng này có khả năng đó.
Thế nhưng, chẳng biết nói sao nữa…
Không thấy tăm hơi báu vật hay những món đồ mang ý nghĩa nào đó…
Tôi nghĩ vậy và thử lục lọi như một Mạo hiểm giả nhưng thật sự không tìm thấy gì.
Đáng lắm chỉ có đống sách trên giá thôi sao?
Những quyển sách dày cộm có bìa được viết bằng cổ ngữ, chắc chỉ có mấy chuyên gia mới đọc được, và vài quyển sách mỏng lạc loài.
Khoan, sách cổ à.
Nếu mang đến đúng nơi thì có khi bán được tiền đấy.
Tôi định rút một quyển ra thì…
"... Cậu kia, đang tính làm gì đó? "
Một giọng nói phát ra từ phía sau.
Từ phía sau.
Lạ quá.
Tôi không biết trong căn phòng này có gì nên vẫn nâng cao cảnh giác, thế mà vẫn không cảm nhận được gì cả.
Nhưng tôi không thể không quảnh mặt lại.
Mặt khác, đối phương đã bắt chuyện nên tôi mong họ đang chờ đợi.
Tôi từ từ quay về hướng giọng nói phát ra.
Khi đó, tôi trông thấy một cô gái.
Cô gái có dáng vẻ kém đặc trưng, mái tóc trắng mượt mà, mắt xanh nước và đang mỉm cười hiền dịu. Khoác trên người bộ áo choàng đen trông như Pháp sư…
Cô nói:
"Tôi hỏi một lần nữa nhé. Cậu, đang làm gì, ở đó thế? "
Giọng nói rất ôn hòa.
Dịu dàng, như cách người lớn đang bình tĩnh hỏi một đứa trẻ lạ mặt.
Nhưng, giọng nói ấy, lại khiến tôi căng thẳng đến mức không thể thở nổi.
Nếu diễn tả bằng một câu...
-- Người này, rất kinh khủng.
Bằng trực giác được rèn dũa qua nhiều năm trời, tôi dám khẳng định điều đó.
Nhưng cô gái đó đang đứng ngay trước Ma trận Dịch chuyển khiến tôi rơi vào tình thế muốn chạy nhưng không có đường thoát.
Đầu tôi đang hoạt động hết khả năng để tính bước tiếp theo, nhưng kết luận chỉ còn cách trả lời câu hỏi.
"... Tìm thử xem, có gì đó không. Tôi là, Mạo hiểm giả… "
Sau đó.
"Haha. Có gì đó, sao… gì đó, là gì đó ấy nhỉ… Nói cách khác, ăn trộm chứ gì? Thế cậu chuẩn bị tinh thần chết chưa? "
"Hở… ? "
"Tôi làm cậu hoảng à. Hiểu mà. Tôi hiểu mà… nhưng, có những điều khó lòng tha thứ lắm. Tôi không muốn phá hỏng linh thiêng chốn này… Vậy nên, chỉ còn cách, xóa bỏ cậu thôi. "
Sau khi nói thế, cô gái nhẹ nhàng nâng tay lên và hướng về phía rôi.
Tôi không biết cô đang làm gì nhưng chợt nhận ra một lượng ma lực khổng lồ đang tụ lại, nên đã dốc toàn lực phòng thủ.
Khiên phép bằng Ma lực, Cường hóa cơ thể bằng Khí, ngoài ra còn dồn Thánh khí vào kiếm để có thể chặn bất kỳ đòn tấn công nào.
Tất nhiên, né được thì né.
Nhưng tốc độ tấn công của cô gái lại nhanh đến mức tôi chưa kịp làm gì, và còn chính xác nữa.
Ngọn lửa cực mạnh phóng ra từ lòng bàn tay cô gái.
Trông như đang đứng trước nòng khẩu pháo hay hơi thở của Rồng vậy.
So với Skeleton Cự nhân, đòn này vừa mạnh vừa nặng nề hơn nhiều.
Tôi cứ thể bị thổi bay về phía sau và đập lưng vào bức tường.
Cơn đau từ tấm lưng lan tỏa, nhưng thế nghĩa là tôi đã đủ sức chịu được một đòn nên khá vui.
Nhưng sau đó tôi lại cảm nhận được một lượng Ma lực khổng lồ nữa ở phía trước. Tôi hoảng loạn chuẩn bị tư thế và đã trông thấy cô gái sắp phóng thêm một đòn như trước nữa.
-- Sống qua đòn này không trời.
Vừa nghĩ vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị khiên, nhưng không ổn, chỉ kịp nhìn mặt cô gái đó.
Và rồi, một chuyện ngoài dự tính xảy ra, cô gái dừng chuyển động…
"... Cậu, cơ thể đó… "
Và hỏi.
Cơ thể?
Tôi đang vận Khí và Ma lực vòng quanh, nhưng thử quan sát xem cơ thể mình có gì lạ. Áo choàng của tôi đã bị ngọn lửa mới nãy đốt cháy nên hơn nửa cơ thể Thi Quỷ bị lộ ra.
Da thịt thối rữa, khô khốc khiến ai nhìn vào cũng muốn tránh xa. Cô gái trông thấy nên ngạc nhiên.
"... Xin lỗi nhé. Nhưng tôi, cũng chẳng muốn thành ra, thế này đâu. "
Nếu cô gái này không chịu thả tôi đi thì chỉ còn đường chết.
Giờ nói được gì thì nói luôn nên tôi phun ra sạch.
Nhưng cô gái không có vẻ gì nổi giận, ngược lại còn đang dần hạ bàn tay sắp phóng ra đòn hủy diệt.
Sau đó.
"... Ra là thế. Nhưng… nghĩ lại thì do vậy nên cậu mới lặn lội đến chỗ này… Có vẻ như, tôi đã hiểu nhầm rồi. Thất lễ quá. "
Cô gái bắt đầu xin lỗi.
"... A, đồ của cậu bị đốt cháy hết rồi… không biết có đủ thay thế hay không, nhưng tôi sẽ tặng cậu món đồ này. Chắc chắn cậu sẽ không bị thiệt đâu. "
Sau đó, cô nói và đưa tôi tầm áo choàng đen đang mặc.
Ngoài ra,
"Xin nhắc lại lần cuối, căn phòng này, rất quan trọng đối với tôi. Có lẽ cậu cũng đã thấy điều đặc trưng của căn phòng này rồi, nhưng nếu được thì, tôi mong cậu đừng kể với ai về căn phòng này. "
Cô nói.
Điều tôi nghĩ đến sau lời nói đó là, mình đã an toàn thoát chết lần hai rồi. Và, cô gái này biết rất rõ nơi đây, thế nhưng còn chuyện không được nói với ai là sao.
Vốn dĩ, nếu tìm được khu vực chưa khai phá trong mê cung thì người bình thường cũng sẽ nhận được khối tiền.
Thường thì sẽ đi báo cáo…
"Kể cả, Hội? "
"Vâng, tôi biết cậu sẽ nói vậy mà… nhưng, chưa từng có ai vào được nơi này ngoại trừ cậu đúng không. Với lại cậu đến bằng Ma trận Dịch chuyển nhỉ? Thứ đó, không có cậu ở gần thì không hoạt động đâu. "
Cô ta bảo.
Liên tục những điều tôi không biết được nói ra, nhưng vấn đề là cô gái này có đủ sức để nghiền nát tôi.
So với Lauren, người này mạnh hơn hẳn.
Tôi tưởng tượng được cái chết sẽ kéo đến nếu trả lời sai một câu.
Nhưng ước mơ của tôi là nâng Rank trong Hội.
Kế hoạch là, cho Loris viên Ma thạch để trả nợ, còn lợi ích của việc báo cáo khu vực chưa khai phá sẽ về tay tôi.
Và bây giờ, tôi đã có hình dáng khá là giống con người rồi, nếu nhân những lúc Hội ít người, tôi nghĩ mình có thể báo cáo được.
Nếu làm thế, tôi sẽ có thành tích trong Hội và bước thêm một bước trên con đường thành Mạo hiểm giả Rank Thánh bạc.
Tôi tính vậy.
Thế mà người này lại bảo đừng báo cáo…
Cô gái như hiểu được cảm giác không phục của tôi nên nói:
"... Dù nói vậy nhưng tôi biết cậu sẽ không đành lòng quay về tay không. Mạo hiểm giả lúc nào cũng muốn nhận thành quả nhỉ. Để đổi lại, mong cậu nhận thứ này. Chắc chắn sẽ giúp ích cho cậu. Được không? "
"Thứ này… "
Là một tấm da cũ không một vết tích.
Nhưng, cô gái nói:
"Đây là Ma cụ có chức năng tự ghi chép không gian mê cung đã được chủ sở hữu đi qua mang tên [Bản đồ Acacia]. Nó vừa được khởi tạo nên hiện giờ chưa ghi chép gì hết nhưng tôi thấy rất hợp với Mạo hiểm giả… cậu thấy sao? "
Nếu là thật thì đúng như cô ta nói.
Cơ mà, món đồ này thật đáng ngạc nhiên.
Đem đi bán chắc chắn rất được giá.
Nhưng nếu là thật thôi.
Món đạo cụ cứ như trong mơ thế này…
"Nếu là thật thì cậu có nghe yêu cầu của tôi không, "
Cô gái hỏi nên tôi gật đầu.
Nếu không có giả dối thì những chuyến thám hiểm sau này sẽ dễ dàng hơn hẳn.
"Vậy thì, cậu hãy rót Ma lực vào đi… "
Tôi nghe theo…
"... Tuyệt thật. "
Và phải thốt lên.
Tấm da mới nãy trống trơn, giờ đã hiện ra từng chi tiết của bản đồ [Mê cung Thủy nguyệt].
Khi đem so với tấm bản đồ của tôi, giống y nhau đến từng ghi chú.
"Cậu đồng ý trao đổi chứ? "
"... Ừ. "
Dù vẫn cảm thấy muốn đi báo cáo nhưng nếu làm thế thì không chắc có bị truy lùng hay không đâu.
Ít nhất, lúc nãy cô ta thật sự đã có ý định giết tôi nên muốn làm ngược lại phải coi chừng cái mạng.
"A, tốt quá. Thế thì, tôi sẽ đưa cậu đến lối ra. "
"Hả? "
Nói là làm ngay, cô gái đã phát động Ma thuật gì đó và tầm nhìn của tôi đột nhiên bị bẻ cong.
Cô gái mỉm cười vẫy tay, khác hắn với điệu bộ muốn giết tôi mới nãy.
"-- Tạm biệt, nhớ giữ sức khỏe. Mà, nói thế với cậu có chút lạ nhỉ. "
Cô nói.
Và lúc nhận ra, tôi đã đứng ngơ ngác trước lối vào Mê cung.
Mơ à.
Dù nghĩ vậy nhưng áo choàng của tôi đã thay đổi và trên tay có tấm giấy da.
-- Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.
Dù nghĩ như thế nhưng buổi thám hiểm hôm nay thật đáng quan ngại.
Giữ cảm giác hỗn độn trong lòng, tôi lờ đờ quay về Thành phố.
Danh sách chương