Mở cánh cửa.

Tự ý bước vào nhà của Lauren.

Hiện tại nơi đây là chỗ ở của tôi.

Nhờ sự hào phóng của Lauren, tôi đã được cho phép tạm trú tại đây do rất cực nếu ở những nơi khác.

Lauren đã sống ở đây từ mười năm về trước.

Thật sự đã từ rất xưa nhưng giờ đây tôi mới để ý đến.

Mối gắn kết lâu dài đến mức có thể nói là duyện nợ này.

Người bằng hữu thân thiết nhất của tôi.

Ổ khóa cửa nhà cô gái này thường không bao giờ dùng đến, hôm nay cũng như vậy nên đã dễ dàng mở được.

Nói gì thì nói, đây vẫn là nhà của một cô gái trẻ.

Đôi khi tôi thấy thật kém ý thức tự vệ.

Nhưng đây lại là tính cách của cô ấy.

Lauren có lối sống sa đọa và lười nhác.

Thế nên có nhiều chuyện cô thường làm qua loa đại khái, và khóa cửa cũng vậy.

Thế nhưng đó không phải lý do duy nhất. Cô ấy, có kỹ năng chiến đấu.

Ai dám nghĩ đến chuyện tấn công một Pháp sư ngang tầm Rank bạc?

Tự cô biết điều đấy.

Dù mấy tên lưu manh dám xông đến tấn công, cô vẫn có thể nhởn nhơ vả gục từng đứa.

Và vì biết điều đó nên mới không thèm lo nghĩ nhiều.

Chắc hẳn cô cũng không xem tôi là mối nguy hiểm.

Vì cô có sức mạnh.

Thế nên… thế nên?

Đúng rồi.

Dù có con Ghoul lọt vào cũng không sao đâu nhỉ…

◇◆◇◆◇

"... Lento à? Về rồi sao. "

Hẳn cô đã nghe thấy tiếng tôi bước vào phòng.

Giọng nói đầy lý trí đượm chút khuyến rũ của Lauren vang lên cùng với tiếng quần áo sột soạt.

Tưởng chừng như đang mơ màng nhưng không đáp lại cụt lủn, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng êm dịu.

Tôi trả lời lại như mọi khi.

"... Ừ, ừm… "

"Vậy à. Hôm nay ông bảo đến [Mê cung Thủy nguyệt] nhỉ, sao rồi. Có không, con [Rồng] ấy ấy. "

"... Không, có…"

Trao đổi vài chuyện tầm phào trong khi dần dần bước đến.

Cuối cùng tôi đã đến cạnh sofa và nhìn thấy Lauren.

Nhận thấy tôi đang nhìn, cô đặt quyển sách dày cộm xuống đùi và đưa ánh mắt dịu hiền như mọi khi lên nhìn tôi.

Cảm giác lạ thật.

Tại vì, tôi đang là Ghoul.

Không phải người, mà là kẻ thù của con người.

Thế mà, cô ấy lại…

"...? Lento. Sao vậy…? Trông ít nói hẳn đi ấy. Quả nhiên thất vọng vì không thấy [Rồng] chứ gì? "

"... Làm, gì, có, chuyện, đó… đúng, hơn, tôi, đang, vui…"

Trong khi nói vậy, tôi đã đến trước Lauren chỉ còn cách tầm một bước.

Nếu vươn tay ra, thì sẽ chạm tới.

Khoảng cách chỉ có vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn mặt Lauren.

Vẫn là mái tóc được buộc lên và chiếc áo choàng luộm thuộm như mọi khi.

Nhưng, thế nhưng tôi lại cảm thấy sức hút không thể chối từ.

Sức hút… sức hút nào?

Đó là…

Lauren nghe vậy liền hỏi.

"Vui? Có chuyện tốt gì- "

Và rồi, không chờ Lauren nói hết câu, tôi đã ôm chầm lấy cô ấy.

◇◆◇◆◇

"...! Len, to… ông làm gì thế…? Xỉn à…? À mà, Quái bất tử đâu có say được, đâu nhỉ… "

Với chất giọng cao vút hơn so với trước, cô lầm bầm tự hỏi tự trả lời khiến tôi nhận ra cô có đôi chút dễ thương hơn hẳn mọi khi.

Trong làn không khí bụi bặm, mũi tôi tình cơ bắt được mùi hương từ mồ hôi của Lauren rỉ ra trên làn da ửng hồng.

Hít mùi hương ấy trong khi ông chặt lấy Lauren, tôi nói…

"La, u, ren… tôi… "

"Ư, ừm… gì thế, Lento. "

Tôi chợt nhớ mình cần nói gì đó.

Một điều rất quan trọng.

Nhưng điều trăn trở đấy đang dần biến mất tựa như đang bị thứ gì đó xóa nhòa đi.

Tầm nhìn dần nhuộm đỏ khiến đầu óc tôi ngập tràn hỗn loạn.

Và rồi, mùi hương của Lauren xộc vào mũi khiến tâm tình tôi hiện lên một điều.

-- Mùi trông ngon thiệt.

Cùng lúc với ý nghĩ đó bật ra, tôi mở mồm, và cắm răng vào tấm áo choàng ở phần vai của Lauren kèm theo làn da trắng trẻo ấy.

"... h!? "

Lauren định, nhưng không hét lên.

Có lẽ cô đã kìm nén tiếng thét ấy.

Cơ thể cứng ngắc, run lẩy bẩy vì cơn đau nhưng cô không hét lên.

Nếu làm thế, hẳn bên ngoài sẽ nghe thấy.

Và rồi chắc chắn ai đó sẽ đến.

An ninh ở Thành phố Malto không phải tệ.

Sẽ có người can thiệp vào nếu nhận ra có chuyện bất ổn.

Hẳn cô biết nên mới im lặng.

Đúng vậy, Lauren đang rất đau nhưng cố gắng chịu đựng.

Tôi nhận ra điều đó khiến mùi vị thịt cô trở nên ngon hơn nên tôi cắm răng sâu hơn vào bờ vai ấy.

Ngay lúc đó, máu rỉ ra và bắt đầu tràn vào cuống họng tôi.

Ối chà, cái mùi vị tuyệt hảo gì vậy nè.

Loại thức uống này, chưa lần nào tôi được nếm qua cả.

Cảm giác ngọt dịu thanh tao đủ khiến mọi loại rượu đã uống trong suốt 20 năm qua chỉ như nước cống.

Tôi, muốn uống thêm.

Thêm, thêm nữa, thêm mãi…

Bộc lộ hết suy nghĩ ấy, tôi hút lấy máu của Lauren.

"... Ặc, Len, to,... Ông… "

Tôi nghe thấy tiếng của Lauren nhưng không có ý định ngừng lại.

Và ngoài ra, tôi nghĩ.

Máu đã ngon đến thế này rồi, thì vị của thịt sẽ đến mức nào nhỉ.

Hẳn là một mùi vị tuyệt hảo độc nhất trên cõi đời này rồi.

Tôi dồn thêm lực vào răng, và rồi…

-- Roạt.

"... A!? "

Một mảnh thịt vai của Lauren đã bị xé ra.

Chỉ tầm đầu ngón tay út thôi.

Nhưng mùi vị, quả nhiên, tuyệt hảo vượt ngoài sức tưởng tượng…

Tôi liên tục nhai và thưởng thức mùi vị.

Ngon đến mức khiến tôi cứ muốn ngậm trong miệng mãi thế này thôi.

Nhưng số lượng quá ít nên cảm giác ấy mau chóng phai nhạt.

Khi nuốt vào, cơn đói khát lại trào lên thêm một lần nữa.

Phải uống thêm, phải ăn thêm.

Tôi nghĩ vậy và chuẩn bị làm thêm miếng nữa thì,

"... Len, to… ông, còn, ở đó không, đấy? "

Lauren, với bờ vai đẫm máu, nhìn thẳng vào tôi và hỏi.

… ?

Lento.

Đấy là tên của tôi.

Và tôi có ở đây không ư?

Là sao.

Tất nhiên là đang ở đây rồi.

Hỏi xàm.

Thế nên, cho xin tí máu nào.

Tôi chững lại trong chốc lát và rồi tiếp tục tấn công Lauren.

Nhưng, Lauren đã gật đầu với phản ứng của tôi.

"Xem ra vẫn còn, nhỉ… Vậy thì, giờ hãy ngủ đi… "

Cô hét lên rồi hướng lòng bàn tay về phía tôi.

Tôi cảm thấy ma lực đang được tích tụ trên bàn tay của Lauren nhưng đã quá chậm.

Một quả cầu lửa đã bắn vào người tôi.

Uy lực đúng trình Pháp sư Rank bạc bắn dính trúng đích, tôi bị đánh bay đập người vào tường.

Sau đó rơi bẹp dưới mặt đất và ý thức dần trở nên mờ nhạt.

Thấy thế, Lauren lật đật chạy đến gần và đặt tay lên má tôi.

"... May quá, chưa chết. Trước hết đi nghỉ đi rồi tôi sẽ hỏi tội ông sau. "

Cô nói thế và lần này niệm Ma thuật "Ngủ".

Ý thức nhanh chóng xa vời.

Trước khi mất ý thức hoàn toàn, tôi nghe thấy một lời của Lauren.

"... Ông không cần nhớ chuyện này đâu, nhưng, muốn tấn công tôi thì ít nhất phải chỉnh chu lại cái đã. Tôi không phiền dù bị ăn đâu, nơi này… "

Chắc lãng tai rồi.

Tôi đã nghĩ vậy trong ý thức mờ nhạt.

Và rồi sức lực nhỏ mọn cuối cùng đã tạm biệt cơ thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện