"... Đường cụt rồi, à? "
Đi theo đằng sau tôi, người đang cảnh giác trên từng bước chân, người đàn ông nhìn quanh căn phòng lớn vừa đến và lẩm bẩm.
Thực tế, căn phòng không còn đường đi tiếp.
Nhưng một khu vực chưa phát kiến trong khoảng thời gian dài thế này lại không có gì hết, thật thất vọng mà.
Thiệt là, thường phải có gì đó chứ.
Mà, có thể xem như thứ gì đó đó đã rời đi khỏi chốn này rồi…
Có nghĩa là, con [Rồng] đã thịt tôi không còn ở đây nữa.
Nhưng nếu vậy thì quả nhiên nơi này chẳng có gì hết.
Buồn thật.
Thế nên để cố gắng mò móc ra gì đó, tôi và người đàn ông đang đi vòng quanh trong căn phòng.
Và rồi,
"... Ê! Chỗ này có kẽ hở này! "
Người đàn ông hét lên.
Ông ta tìm được gì đó sao. Tôi chạy đến gần và nhìn vào hướng khe hở ông ta đang chỉ.
Đưa mặt sát lại bức tường, tôi cảm thấy chút gió thổi vào làn da bong tróc.
… Có gì đó.
Nghĩ vậy, tôi liên lục sờ soạng bước tường và rồi cạch một cái, một phần bức tường lõm xuống. Sau đó, tiếng ồn vang động cùng với một phần bức tường dần nâng lên, từ đó xuất hiện một con đường mới.
"... Lối, đi, ẩn, à. "
"... Ồ, có lẽ vậy… nhưng thiệt không đó. Trong con đường không ai lui tới lại có cả đường ẩn… Báo chuyện này với Hội thể nào cũng kiếm được khối tiền. "
Không phủ nhận.
Tôi nghĩ số đó dư sức giải quyết được tiền nợ của ông ta. Tôi chuyển hướng ánh mắt sang, thấy thế, người đàn ông hoảng loạn.
"Không, tôi không có ý đó! Tất nhiên người phát hiện là cậu mà! Tôi chỉ đi theo thôi chứ đến ma vật còn chẳng động tay vào. Đây không dám tự nhận đã cùng tìm thấy đâu… "
Ông tự hạ mình lắc đầu phủ nhận.
Tôi có để tâm gì đâu, đã vào sâu đến đây rồi, dẫu có mặt dày xin chia chác thì tôi cũng chẳng phiền nhưng ông ta lại nói vậy, đúng là một người ngay thẳng.
Mà, tôi cũng muốn tiền nhưng số địa điểm có thể dùng vào lại bị ngoại hình này hạn chế.
Dù mất đi khoản tiền lần này, về sau tích trữ dần dần bù lại là được.
Tôi thấy mình là một người nhẹ dạ nhưng ngay từ ban đầu tôi đâu thể báo cáo cho Hội được đâu…
"... Chia, thưởng, cũng, được… quan, trọng, là, bây giờ… "
Đường vẫn chưa ngắt tại đây.
Tôi có hứng thú về phía trước..
Không thèm nghe người đàn ông trả lời, tôi tiếp tục tiến bước.
◇◆◇◆◇
Con đường ẩn này cũng không khác những còn đường tôi đã đi hồi trước.
Chất lượng ma vật có chút tăng lên nhưng chỉ thuộc dạng tầm Slime Độc hay Skeleton Hiệp sĩ.
Tôi hiện giờ có thể xử đẹp chúng mà không gặp nguy hiểm gì.
Ngoài ra, con đường ẩn này không dài, sớm thông đến nơi khác.
Lần này cũng là một khu vực rộng lớn khiến nỗi sợ con [Rồng] một lần nữa xuất hiện, mặc dù xem ra đã lo lắng vô ích.
Nhưng không phải là lần này không có gì cả, chính giữa căn phòng có khắc một Ma trận.
Điều này rất hiếm nhưng không phải không có.
Trong những căn phòng sâu trong một mê cung lớn, đôi khi ta cần có mẹo để tiến tiếp tùy theo cách dẫn đến căn phòng tiếp theo, nếu không thì chỉ biết chôn chân một chỗ hoặc quay về.
Ma trận ở đây cũng có khi thuộc dạng có tính năng như thế.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nên không rõ cho lắm...
Nhưng,
"... Lại một căn phòng trống khác à. Phải tiếp tục mò đường ẩn sao? "
Người đàn ông đi theo sau tôi vào phòng lại lẩm bẩm như vậy.
Cứ như Ma trận trước mặt không hề lọt vào mắt ông ta vậy.
"... Phía, trước…? "
Tôi nói và hướng ánh mắt xuống dưới để gây chú ý nhưng ông ta không phản ứng.
Như không hiểu tôi đang muốn nói gì, ông nghiêng đầu hỏi.
"... Có gì xảy ra sao? "
Cuối cùng lại thành vậy.
Có vẻ ông không thấy Ma trận đó.
Nhưng biết được điều đó thì suy được gì.
Chỉ có tôi mới nhìn thấy sao, hay ông ta không thể nhìn thấy, hay con người không nhìn thấy.
Không thể biết được.
Quả thật giờ chỉ cần leo vào Trận đồ là có thể tìm hiểu tính năng, nhưng cách đó khá đáng sợ…
Trong khi tôi đang suy nghĩ, người đàn ông nhìn tôi rồi đến gần.
Và đi tiếp, xong bước chân vào Trận đồ.
"... A… "
Ngay lúc đó, Ma trận tỏa ra ánh sáng bao trùm người đàn ông và rồi biến mất.
Thấy thế tôi mới hối hận.
Sao mình không bước vào trước chứ, hay là phải chú ý hơn cơ chứ.
Thế nhưng đứng đây kiểm điểm không mang lại gì cả.
Phải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Trong cái rủi có cái may, nhờ người đàn ông lỡ chân bước vào nên giờ tôi đã biết được tính năng của Ma trận đó.
Có lẽ là Ma trận Dịch chuyển.
Một loại Ma trận đặc trưng có thể chuyển người ta đến nơi tùy ý.
Trong mê cung khổng lồ có vài chục tầng, hình như mỗi năm hay mười tầng đều có một cái nhưng tiếc thay con người không thể chế tạo ra được.
Dù có chế tạo ra một Trận đồ dịch chuyển giống y chóc, nó cũng không vận hành. Và vốn loại Ma trận được con người sử dụng có cơ cấu khác biệt nên không giúp đỡ nhiều trong công tác phân tích.
Thế nhưng số lượng người nghiên cứu vẫn rất nhiều, một khi nào đó con người sẽ có thể chế tạo được thôi, mặc dù hiện tại chỉ có thể cầu nguyện điều đó.
Chuyện là thế.
Nói cách khác, những thứ trong Mê cung như Ma trận Dịch chuyển không thể xác minh được nơi đến trước khi bị đưa đi.
Chỉ có cách thử mới biết.
Chuyện là như vậy
Có nghĩa là giờ tôi đang đối mặt với hai lựa chọn.
Một đuổi theo hai bỏ cuộc.
Thận trọng mà hành động thì nên bỏ cuộc và đây là lựa chọn chính xác.
Lỡ đâu bước vào rồi bị ném đến một nơi không thể tưởng tượng nổi và có khi không thể quay trở lại được nữa thì coi như xong.
Nhưng chẳng lẽ bỏ mặc…
Vốn dĩ, nếu cho rằng nguyên nhân do tôi nhìn thấy nhưng không cảnh giác thì đấy chính là nguyên nhân.
Thế mà lại bỏ mặc quay về, thể nào tối cũng không ngon giấc.
Nhưng chưa chắc hoàn toàn người đàn ông không quay lại.
Trong số kiến thức về Ma trận Dịch chuyển đã được chứng thực chỉ ra rằng có loại Ma trận Dịch chuyển hai chiều.
Nhưng e rằng ông ta không biết điều đó.
Tại vì ông thiếu rất nhiều kiến thức cơ bản của Mạo hiểm giả.
Không thể trông đợi ông ta dùng được Ma trận Dịch chuyển khi cả thông tin còn không biết.
Với lại ông ta có nhìn thấy đâu.
Thế nên, dù Ma trận Dịch chuyển này có là loại hai chiều đi nữa, tôi cũng không thể trông chờ ông ta tự mình về được.
"... Chết, tiệt… "
Càng nghĩ càng thấy hối hận.
Đã vầy rồi thì điều phải làm đã chắc mẩm.
Giờ mà bỏ mặc quay về, tôi cảm thấy sẽ gặp ác mộng mất…
Tôi bước đến gần và quan sát Ma trận Dịch chuyển đang phát sáng mờ nhạt trong chốc lát rồi đặt chân vào.
Đúng như dự đoán, Ma trận dần sáng lên và nhanh chóng chiếm hết tầm nhìn của tôi.
A, cảm giác như bị ném đi.
Mặc dù là lựa chọn của bản thân nhưng khi bước vào rồi mới thấy lo lắng.
Thế nhưng đã muộn.
Cầu cho nơi bị ném tới là một nơi an toàn
Tôi chỉ biết cầu nguyện trong lòng.
Đi theo đằng sau tôi, người đang cảnh giác trên từng bước chân, người đàn ông nhìn quanh căn phòng lớn vừa đến và lẩm bẩm.
Thực tế, căn phòng không còn đường đi tiếp.
Nhưng một khu vực chưa phát kiến trong khoảng thời gian dài thế này lại không có gì hết, thật thất vọng mà.
Thiệt là, thường phải có gì đó chứ.
Mà, có thể xem như thứ gì đó đó đã rời đi khỏi chốn này rồi…
Có nghĩa là, con [Rồng] đã thịt tôi không còn ở đây nữa.
Nhưng nếu vậy thì quả nhiên nơi này chẳng có gì hết.
Buồn thật.
Thế nên để cố gắng mò móc ra gì đó, tôi và người đàn ông đang đi vòng quanh trong căn phòng.
Và rồi,
"... Ê! Chỗ này có kẽ hở này! "
Người đàn ông hét lên.
Ông ta tìm được gì đó sao. Tôi chạy đến gần và nhìn vào hướng khe hở ông ta đang chỉ.
Đưa mặt sát lại bức tường, tôi cảm thấy chút gió thổi vào làn da bong tróc.
… Có gì đó.
Nghĩ vậy, tôi liên lục sờ soạng bước tường và rồi cạch một cái, một phần bức tường lõm xuống. Sau đó, tiếng ồn vang động cùng với một phần bức tường dần nâng lên, từ đó xuất hiện một con đường mới.
"... Lối, đi, ẩn, à. "
"... Ồ, có lẽ vậy… nhưng thiệt không đó. Trong con đường không ai lui tới lại có cả đường ẩn… Báo chuyện này với Hội thể nào cũng kiếm được khối tiền. "
Không phủ nhận.
Tôi nghĩ số đó dư sức giải quyết được tiền nợ của ông ta. Tôi chuyển hướng ánh mắt sang, thấy thế, người đàn ông hoảng loạn.
"Không, tôi không có ý đó! Tất nhiên người phát hiện là cậu mà! Tôi chỉ đi theo thôi chứ đến ma vật còn chẳng động tay vào. Đây không dám tự nhận đã cùng tìm thấy đâu… "
Ông tự hạ mình lắc đầu phủ nhận.
Tôi có để tâm gì đâu, đã vào sâu đến đây rồi, dẫu có mặt dày xin chia chác thì tôi cũng chẳng phiền nhưng ông ta lại nói vậy, đúng là một người ngay thẳng.
Mà, tôi cũng muốn tiền nhưng số địa điểm có thể dùng vào lại bị ngoại hình này hạn chế.
Dù mất đi khoản tiền lần này, về sau tích trữ dần dần bù lại là được.
Tôi thấy mình là một người nhẹ dạ nhưng ngay từ ban đầu tôi đâu thể báo cáo cho Hội được đâu…
"... Chia, thưởng, cũng, được… quan, trọng, là, bây giờ… "
Đường vẫn chưa ngắt tại đây.
Tôi có hứng thú về phía trước..
Không thèm nghe người đàn ông trả lời, tôi tiếp tục tiến bước.
◇◆◇◆◇
Con đường ẩn này cũng không khác những còn đường tôi đã đi hồi trước.
Chất lượng ma vật có chút tăng lên nhưng chỉ thuộc dạng tầm Slime Độc hay Skeleton Hiệp sĩ.
Tôi hiện giờ có thể xử đẹp chúng mà không gặp nguy hiểm gì.
Ngoài ra, con đường ẩn này không dài, sớm thông đến nơi khác.
Lần này cũng là một khu vực rộng lớn khiến nỗi sợ con [Rồng] một lần nữa xuất hiện, mặc dù xem ra đã lo lắng vô ích.
Nhưng không phải là lần này không có gì cả, chính giữa căn phòng có khắc một Ma trận.
Điều này rất hiếm nhưng không phải không có.
Trong những căn phòng sâu trong một mê cung lớn, đôi khi ta cần có mẹo để tiến tiếp tùy theo cách dẫn đến căn phòng tiếp theo, nếu không thì chỉ biết chôn chân một chỗ hoặc quay về.
Ma trận ở đây cũng có khi thuộc dạng có tính năng như thế.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nên không rõ cho lắm...
Nhưng,
"... Lại một căn phòng trống khác à. Phải tiếp tục mò đường ẩn sao? "
Người đàn ông đi theo sau tôi vào phòng lại lẩm bẩm như vậy.
Cứ như Ma trận trước mặt không hề lọt vào mắt ông ta vậy.
"... Phía, trước…? "
Tôi nói và hướng ánh mắt xuống dưới để gây chú ý nhưng ông ta không phản ứng.
Như không hiểu tôi đang muốn nói gì, ông nghiêng đầu hỏi.
"... Có gì xảy ra sao? "
Cuối cùng lại thành vậy.
Có vẻ ông không thấy Ma trận đó.
Nhưng biết được điều đó thì suy được gì.
Chỉ có tôi mới nhìn thấy sao, hay ông ta không thể nhìn thấy, hay con người không nhìn thấy.
Không thể biết được.
Quả thật giờ chỉ cần leo vào Trận đồ là có thể tìm hiểu tính năng, nhưng cách đó khá đáng sợ…
Trong khi tôi đang suy nghĩ, người đàn ông nhìn tôi rồi đến gần.
Và đi tiếp, xong bước chân vào Trận đồ.
"... A… "
Ngay lúc đó, Ma trận tỏa ra ánh sáng bao trùm người đàn ông và rồi biến mất.
Thấy thế tôi mới hối hận.
Sao mình không bước vào trước chứ, hay là phải chú ý hơn cơ chứ.
Thế nhưng đứng đây kiểm điểm không mang lại gì cả.
Phải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Trong cái rủi có cái may, nhờ người đàn ông lỡ chân bước vào nên giờ tôi đã biết được tính năng của Ma trận đó.
Có lẽ là Ma trận Dịch chuyển.
Một loại Ma trận đặc trưng có thể chuyển người ta đến nơi tùy ý.
Trong mê cung khổng lồ có vài chục tầng, hình như mỗi năm hay mười tầng đều có một cái nhưng tiếc thay con người không thể chế tạo ra được.
Dù có chế tạo ra một Trận đồ dịch chuyển giống y chóc, nó cũng không vận hành. Và vốn loại Ma trận được con người sử dụng có cơ cấu khác biệt nên không giúp đỡ nhiều trong công tác phân tích.
Thế nhưng số lượng người nghiên cứu vẫn rất nhiều, một khi nào đó con người sẽ có thể chế tạo được thôi, mặc dù hiện tại chỉ có thể cầu nguyện điều đó.
Chuyện là thế.
Nói cách khác, những thứ trong Mê cung như Ma trận Dịch chuyển không thể xác minh được nơi đến trước khi bị đưa đi.
Chỉ có cách thử mới biết.
Chuyện là như vậy
Có nghĩa là giờ tôi đang đối mặt với hai lựa chọn.
Một đuổi theo hai bỏ cuộc.
Thận trọng mà hành động thì nên bỏ cuộc và đây là lựa chọn chính xác.
Lỡ đâu bước vào rồi bị ném đến một nơi không thể tưởng tượng nổi và có khi không thể quay trở lại được nữa thì coi như xong.
Nhưng chẳng lẽ bỏ mặc…
Vốn dĩ, nếu cho rằng nguyên nhân do tôi nhìn thấy nhưng không cảnh giác thì đấy chính là nguyên nhân.
Thế mà lại bỏ mặc quay về, thể nào tối cũng không ngon giấc.
Nhưng chưa chắc hoàn toàn người đàn ông không quay lại.
Trong số kiến thức về Ma trận Dịch chuyển đã được chứng thực chỉ ra rằng có loại Ma trận Dịch chuyển hai chiều.
Nhưng e rằng ông ta không biết điều đó.
Tại vì ông thiếu rất nhiều kiến thức cơ bản của Mạo hiểm giả.
Không thể trông đợi ông ta dùng được Ma trận Dịch chuyển khi cả thông tin còn không biết.
Với lại ông ta có nhìn thấy đâu.
Thế nên, dù Ma trận Dịch chuyển này có là loại hai chiều đi nữa, tôi cũng không thể trông chờ ông ta tự mình về được.
"... Chết, tiệt… "
Càng nghĩ càng thấy hối hận.
Đã vầy rồi thì điều phải làm đã chắc mẩm.
Giờ mà bỏ mặc quay về, tôi cảm thấy sẽ gặp ác mộng mất…
Tôi bước đến gần và quan sát Ma trận Dịch chuyển đang phát sáng mờ nhạt trong chốc lát rồi đặt chân vào.
Đúng như dự đoán, Ma trận dần sáng lên và nhanh chóng chiếm hết tầm nhìn của tôi.
A, cảm giác như bị ném đi.
Mặc dù là lựa chọn của bản thân nhưng khi bước vào rồi mới thấy lo lắng.
Thế nhưng đã muộn.
Cầu cho nơi bị ném tới là một nơi an toàn
Tôi chỉ biết cầu nguyện trong lòng.
Danh sách chương