"... 'Rồng' à. Nghe hư cấu phết, nhưng… "
Dừng giữa câu và nhìn sang tôi rồi lắc đầu ngao ngán,
"Dáng vẻ như vậy. Buộc phải tin rồi. Nhưng ai mà ngờ… người quen của mình lại biến thành Undead cơ chứ…"
Người đang quan sát kỹ càng cơ thể trần trụi của tôi là người quen -- Học giả Lauren Vivie.
Người con gái có bầu không khí thiếu sức sống, mái tóc bù xù đã được buộc lên mặc cho bộ đồ đang mặc vẫn luộm thuộm nhưng lại gây cảm giác mê hoặc kỳ bí.
Chúng tôi quen nhau đã lâu, bắt đầu từ khi tôi đến thành phố này nên cũng đã được tầm mười năm rồi.
Gần đây chúng tôi càng trở nên thân với nhau hơn, theo hướng duyên nợ, nhưng kiến thức từ cô ấy đã giúp tôi rất nhiều và tôi không nghĩ ra ai khác hợp hơn để bàn chuyện lần này.
Thật vậy, cô đã nghe chuyện và quan sát tôi, dù có ngạc nhiên nhưng không hề phủ định gì hết.
Hoặc cô đang khảo sát trên nhiều mặt hơn là hoàn toàn chấp nhận sự thật.
"Tôi, đây, còn, khó, tin, hơn, cô, nhiều… cuối, cùng, lại, thành, ra, vầy… "
Nghe tôi nói thế, Lauren gật đầu.
"Thế là phải… bị 'Rồng' ăn xong rồi thành Undead, ai tưởng tượng ra được. Nhưng 'Rồng' sao… trong cái Mê cung đó ấy hả. Giờ còn ở đấy không? "
"Không, biết… Khi, tỉnh, dậy, thì, nó… không, còn, ở, đó, nữa… Cũng, không, cảm, thấy, gì, nên, chắc, không, còn… "
Nếu nó còn ở đó thì phải tức khắc báo ngay cho Hội, nhưng khi tỉnh dậy tôi không cảm thấy gì dù cho khí chất của nó cực kỳ mạnh mẽ.
Nó đã hoàn toàn biến mất tựa một giấc mơ hay làn sương bí ẩn.
Làm sao con Rồng đó lại tự dưng xuất hiện rồi biến mất nhỉ.
Giả sử nó có thể sự do xuất hiện hay biến mất không rõ lý do như thế thì chú ý không thôi là chưa đủ.
Hẳn giờ nên bảo Hội đi điều tra nhưng nếu báo cáo mà không kèm chứng cứ thì có thể sẽ bị đối xử như một tên lừa đảo.
Cho họ xem cơ thể và bảo mình đã gặp rồng nên mới thành ra thế này, có lẽ sẽ chứng minh được một chút nhưng thế thì phải đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm và ngay từ đầu tôi sẽ câm họng nếu bị hỏi rằng tại sao gặp Rồng lại trở thành Undead.
Nói cách khác, rất khó lấy bản thân làm chứng cứ, cuối cùng chỉ rước họa vào thân.
Vì vậy, hiện giờ chỉ còn cách ném phương án đấy đi.
Khi nói chuyện đó cho Lauren, cô cũng gật đầu.
"Phán đoán chính xác đó. Trước hết sẽ không ai tin Rồng đã xuất hiện. Tôi đã quen ông một thời gian dài nên biết ông sẽ không nói dối nhưng người khác thì chịu à. Có lẽ họ cũng muốn tin nhưng sẽ đinh ninh rằng làm gì có chuyện đó. Với lại chưng cái cơ thể đó ra thì có khi lại thành đối tượng truy lùng. Bỏ đê, bỏ đê. "
Lauren vẫy tay qua lại trước mặt trong khi cười.
Cơ mà có hành vi như thế trước mặt một kẻ nhìn như Undead như tôi, Lauren trông thật trơ tráo. Thế nhưng cô có điệu bộ như vậy không phải do đanh đá mà là do cô không để tâm những chuyện nhỏ nhặt.
Và còn một điều nữa, đối tượng nghiên cứu của cô là Ma vật và Ma thuật mới là lý do chính.
Hẳn cô cực kỳ quan tâm đến cách thức và nguyên nhân làm sao một con người lại biến thành thế này, vậy nên cô suy nghĩ nhiều điều từ nãy đến giờ không hoàn toàn là chỉ vì tôi.
"Nhưng càng nhìn càng thấy ông giống Undead đấy Lento. Hỏi câu này có vẻ lạ nhưng… ông có phải một thể với Lento trước đây không? Hay thấy giống nhưng lại là khác? "
Câu hỏi này, đối với tôi rất khó trả lời.
Tại vì chính tôi cũng không biết.
Tôi tự giác bản thân là Lento, thế nhưng tôi đã chết một lần như một sinh vật sống là điều không thể chối cãi.
Tại vì ban đầu tôi chỉ toàn xương.
Dù còn ký ức và tri giác như lúc trước.
Nếu hỏi tôi bây giờ và tôi lúc trước có phải là một thể đồng nhất hay không, tôi muốn trả lời là đúng dựa theo kí ức và ý thức, có vẻ đúng nhưng vốn dĩ Undead là như vậy, còn nếu nói khác thì tôi cũng cảm thấy có khác biệt.
Thế nên tôi chỉ có thể khai là không biết.
Khi nói với Lauren, cô cũng tỏ vẻ như đã hiểu.
"Đúng thật, quả là khó lý giải nếu chỉ suy xét theo sự thực, nhỉ. Tôi có thể trả lời rằng cảm thấy ông, chính xác là Lento nhưng chỉ dựa trên ký ức và ý thức để kết luận thì… e rằng lại là sai. Ừm, chịu. Vấn đề đó cứ tạm gác lại đã. Từ từ suy nghĩ sau. Quan trọng hơn, Lento. Từ bây giờ ông định làm gì? Giờ đó là điều quan trọng nhất đấy? "
Câu chuyện đã kết thúc bằng chữ Chịu, đúng là một người lạc quan vô tư.
Và điều cô ấy vừa nói cũng là một lý do khiến tôi đến đây.
"Tôi, muốn, tục, làm, Mạo, hiểm, giá… Nhưng, không, thể, đến, Hội… "
"Do sẽ bị săn nhỉ… thế thì để tôi nhận nhiệm vụ thay còn ông sẽ đi thu thập nguyên liệu được không? Ông đến đây vì điều đó chứ gì? "
Mới thế đã hiểu hết ý đồ của tôi, quả là người quen lâu năm.
Thế nhưng tôi không dám chấp nhận quá dễ dàng thế được.
"... Được, không, đó? "
Tôi hỏi.
Và,
"Không sao không sao. Chẳng có gì to tát cả. Thế nhưng, ông cũng thấy mập mờ nếu chỉ vậy thôi đúng không… thế nên, ông, phải trợ giúp cho nghiên cứu của tôi. "
"Nghiên, cứu? "
"Uầy, mấy việc đơn giản ấy mà. Ông cũng biết tôi đang nghiên cứu về cái gì đúng không? "
"Ma, vật, và, Ma, thuật, phải, không? "
"Đúng thế. Trong số đó tất nhiên có cả Tiến hóa của Ma vật nữa. Thực ra, nghiên cứu về Tiến hóa Thực thể của tôi đang không tiến triển tốt cho lắm. Nhưng Lento, nếu có ông thì chắc chắn tôi sẽ biết thêm nhiều điều lắm đấy. "
"... Cũng, được, thôi, nhưng, không, chơi, giải, phẫu, nhé? "
"Tôi chẳng bác học điên đến thế đâu. Mà, lâu lâu chắc có xin tí da tí thịt. "
"... "
Chẳng phải đủ điên rồi sao, tôi định thốt lên nhưng lại thôi.
Nếu nói mình ghét bỏ chuyên đó, lỡ như cuộc nói nếu thúc tại đây thì chỉ tổ khổ cho tôi thôi.
Nhưng tôi không biết nghiên cứu về Tiến hóa Thực thể lại kẹt đến mức đó.
Tôi không biết tường tận nhưng cũng biết chút chút, còn sâu hơn thì thuộc phận sự của các nhà chuyên gia.
"Thật ra nếu có giúp sức của Luyện thú sư thì sẽ tìm hiểu được vài điều sau khoảng thời gian nhất định. Thế nhưng Luyện thú sư lại rất hiếm. Vả lại không biết vì sao ma vật được họ huấn luyện không bao giờ Tiến hóa Thực thể nữa. Tôi từng nhờ những chuyên gia bắt ma thú nhưng hạn chế tối đa thương tích lên chúng. Những bước tiếp theo thuộc phạm trụ của Học giả và còn nhiều vấn đề nan giải khác nữa. "
Xem ra khó khăn hơn tôi tưởng.
Khi tôi hỏi xem mình có thể giúp gì được không thì Lauren trả lời rằng,
"Làm gì có cơ hội nhận được giúp đỡ từ chính bản thân ma vật. Ngoài ra, ông đã một lần trải qua Tiến hóa Thực thể rồi đúng không. Nói cách khác, có khả nằng ông sẽ Tiến hóa Thực thể lên bậc cao hơn nữa. Khi ấy chỉ cần báo cáo lại cho tôi thôi làm tốt lắm rồi. Mà… tình hình giờ rất tình hình rồi nên rất khó để phát hiện chính xác điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ kiếm được manh mối dẫn đến kết quả, với lại đây cũng là vì chính bản thân ông nữa. "
"Vì, tôi? "
"Đúng vậy. Nếu chưa biết nên tiến hóa theo đường nào thì tôi sẽ cùng bàn luận suy nghĩ. Ông cũng đã đọc khá nhiều sách nên hiểu biết hơn Mạo hiểm giả bình thường nhưng dăm ba ghi chép đó tôi thuộc nắm lòng rồi. Nếu cần lời khuyên thi tôi không ngại đâu."
Dừng giữa câu và nhìn sang tôi rồi lắc đầu ngao ngán,
"Dáng vẻ như vậy. Buộc phải tin rồi. Nhưng ai mà ngờ… người quen của mình lại biến thành Undead cơ chứ…"
Người đang quan sát kỹ càng cơ thể trần trụi của tôi là người quen -- Học giả Lauren Vivie.
Người con gái có bầu không khí thiếu sức sống, mái tóc bù xù đã được buộc lên mặc cho bộ đồ đang mặc vẫn luộm thuộm nhưng lại gây cảm giác mê hoặc kỳ bí.
Chúng tôi quen nhau đã lâu, bắt đầu từ khi tôi đến thành phố này nên cũng đã được tầm mười năm rồi.
Gần đây chúng tôi càng trở nên thân với nhau hơn, theo hướng duyên nợ, nhưng kiến thức từ cô ấy đã giúp tôi rất nhiều và tôi không nghĩ ra ai khác hợp hơn để bàn chuyện lần này.
Thật vậy, cô đã nghe chuyện và quan sát tôi, dù có ngạc nhiên nhưng không hề phủ định gì hết.
Hoặc cô đang khảo sát trên nhiều mặt hơn là hoàn toàn chấp nhận sự thật.
"Tôi, đây, còn, khó, tin, hơn, cô, nhiều… cuối, cùng, lại, thành, ra, vầy… "
Nghe tôi nói thế, Lauren gật đầu.
"Thế là phải… bị 'Rồng' ăn xong rồi thành Undead, ai tưởng tượng ra được. Nhưng 'Rồng' sao… trong cái Mê cung đó ấy hả. Giờ còn ở đấy không? "
"Không, biết… Khi, tỉnh, dậy, thì, nó… không, còn, ở, đó, nữa… Cũng, không, cảm, thấy, gì, nên, chắc, không, còn… "
Nếu nó còn ở đó thì phải tức khắc báo ngay cho Hội, nhưng khi tỉnh dậy tôi không cảm thấy gì dù cho khí chất của nó cực kỳ mạnh mẽ.
Nó đã hoàn toàn biến mất tựa một giấc mơ hay làn sương bí ẩn.
Làm sao con Rồng đó lại tự dưng xuất hiện rồi biến mất nhỉ.
Giả sử nó có thể sự do xuất hiện hay biến mất không rõ lý do như thế thì chú ý không thôi là chưa đủ.
Hẳn giờ nên bảo Hội đi điều tra nhưng nếu báo cáo mà không kèm chứng cứ thì có thể sẽ bị đối xử như một tên lừa đảo.
Cho họ xem cơ thể và bảo mình đã gặp rồng nên mới thành ra thế này, có lẽ sẽ chứng minh được một chút nhưng thế thì phải đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm và ngay từ đầu tôi sẽ câm họng nếu bị hỏi rằng tại sao gặp Rồng lại trở thành Undead.
Nói cách khác, rất khó lấy bản thân làm chứng cứ, cuối cùng chỉ rước họa vào thân.
Vì vậy, hiện giờ chỉ còn cách ném phương án đấy đi.
Khi nói chuyện đó cho Lauren, cô cũng gật đầu.
"Phán đoán chính xác đó. Trước hết sẽ không ai tin Rồng đã xuất hiện. Tôi đã quen ông một thời gian dài nên biết ông sẽ không nói dối nhưng người khác thì chịu à. Có lẽ họ cũng muốn tin nhưng sẽ đinh ninh rằng làm gì có chuyện đó. Với lại chưng cái cơ thể đó ra thì có khi lại thành đối tượng truy lùng. Bỏ đê, bỏ đê. "
Lauren vẫy tay qua lại trước mặt trong khi cười.
Cơ mà có hành vi như thế trước mặt một kẻ nhìn như Undead như tôi, Lauren trông thật trơ tráo. Thế nhưng cô có điệu bộ như vậy không phải do đanh đá mà là do cô không để tâm những chuyện nhỏ nhặt.
Và còn một điều nữa, đối tượng nghiên cứu của cô là Ma vật và Ma thuật mới là lý do chính.
Hẳn cô cực kỳ quan tâm đến cách thức và nguyên nhân làm sao một con người lại biến thành thế này, vậy nên cô suy nghĩ nhiều điều từ nãy đến giờ không hoàn toàn là chỉ vì tôi.
"Nhưng càng nhìn càng thấy ông giống Undead đấy Lento. Hỏi câu này có vẻ lạ nhưng… ông có phải một thể với Lento trước đây không? Hay thấy giống nhưng lại là khác? "
Câu hỏi này, đối với tôi rất khó trả lời.
Tại vì chính tôi cũng không biết.
Tôi tự giác bản thân là Lento, thế nhưng tôi đã chết một lần như một sinh vật sống là điều không thể chối cãi.
Tại vì ban đầu tôi chỉ toàn xương.
Dù còn ký ức và tri giác như lúc trước.
Nếu hỏi tôi bây giờ và tôi lúc trước có phải là một thể đồng nhất hay không, tôi muốn trả lời là đúng dựa theo kí ức và ý thức, có vẻ đúng nhưng vốn dĩ Undead là như vậy, còn nếu nói khác thì tôi cũng cảm thấy có khác biệt.
Thế nên tôi chỉ có thể khai là không biết.
Khi nói với Lauren, cô cũng tỏ vẻ như đã hiểu.
"Đúng thật, quả là khó lý giải nếu chỉ suy xét theo sự thực, nhỉ. Tôi có thể trả lời rằng cảm thấy ông, chính xác là Lento nhưng chỉ dựa trên ký ức và ý thức để kết luận thì… e rằng lại là sai. Ừm, chịu. Vấn đề đó cứ tạm gác lại đã. Từ từ suy nghĩ sau. Quan trọng hơn, Lento. Từ bây giờ ông định làm gì? Giờ đó là điều quan trọng nhất đấy? "
Câu chuyện đã kết thúc bằng chữ Chịu, đúng là một người lạc quan vô tư.
Và điều cô ấy vừa nói cũng là một lý do khiến tôi đến đây.
"Tôi, muốn, tục, làm, Mạo, hiểm, giá… Nhưng, không, thể, đến, Hội… "
"Do sẽ bị săn nhỉ… thế thì để tôi nhận nhiệm vụ thay còn ông sẽ đi thu thập nguyên liệu được không? Ông đến đây vì điều đó chứ gì? "
Mới thế đã hiểu hết ý đồ của tôi, quả là người quen lâu năm.
Thế nhưng tôi không dám chấp nhận quá dễ dàng thế được.
"... Được, không, đó? "
Tôi hỏi.
Và,
"Không sao không sao. Chẳng có gì to tát cả. Thế nhưng, ông cũng thấy mập mờ nếu chỉ vậy thôi đúng không… thế nên, ông, phải trợ giúp cho nghiên cứu của tôi. "
"Nghiên, cứu? "
"Uầy, mấy việc đơn giản ấy mà. Ông cũng biết tôi đang nghiên cứu về cái gì đúng không? "
"Ma, vật, và, Ma, thuật, phải, không? "
"Đúng thế. Trong số đó tất nhiên có cả Tiến hóa của Ma vật nữa. Thực ra, nghiên cứu về Tiến hóa Thực thể của tôi đang không tiến triển tốt cho lắm. Nhưng Lento, nếu có ông thì chắc chắn tôi sẽ biết thêm nhiều điều lắm đấy. "
"... Cũng, được, thôi, nhưng, không, chơi, giải, phẫu, nhé? "
"Tôi chẳng bác học điên đến thế đâu. Mà, lâu lâu chắc có xin tí da tí thịt. "
"... "
Chẳng phải đủ điên rồi sao, tôi định thốt lên nhưng lại thôi.
Nếu nói mình ghét bỏ chuyên đó, lỡ như cuộc nói nếu thúc tại đây thì chỉ tổ khổ cho tôi thôi.
Nhưng tôi không biết nghiên cứu về Tiến hóa Thực thể lại kẹt đến mức đó.
Tôi không biết tường tận nhưng cũng biết chút chút, còn sâu hơn thì thuộc phận sự của các nhà chuyên gia.
"Thật ra nếu có giúp sức của Luyện thú sư thì sẽ tìm hiểu được vài điều sau khoảng thời gian nhất định. Thế nhưng Luyện thú sư lại rất hiếm. Vả lại không biết vì sao ma vật được họ huấn luyện không bao giờ Tiến hóa Thực thể nữa. Tôi từng nhờ những chuyên gia bắt ma thú nhưng hạn chế tối đa thương tích lên chúng. Những bước tiếp theo thuộc phạm trụ của Học giả và còn nhiều vấn đề nan giải khác nữa. "
Xem ra khó khăn hơn tôi tưởng.
Khi tôi hỏi xem mình có thể giúp gì được không thì Lauren trả lời rằng,
"Làm gì có cơ hội nhận được giúp đỡ từ chính bản thân ma vật. Ngoài ra, ông đã một lần trải qua Tiến hóa Thực thể rồi đúng không. Nói cách khác, có khả nằng ông sẽ Tiến hóa Thực thể lên bậc cao hơn nữa. Khi ấy chỉ cần báo cáo lại cho tôi thôi làm tốt lắm rồi. Mà… tình hình giờ rất tình hình rồi nên rất khó để phát hiện chính xác điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ kiếm được manh mối dẫn đến kết quả, với lại đây cũng là vì chính bản thân ông nữa. "
"Vì, tôi? "
"Đúng vậy. Nếu chưa biết nên tiến hóa theo đường nào thì tôi sẽ cùng bàn luận suy nghĩ. Ông cũng đã đọc khá nhiều sách nên hiểu biết hơn Mạo hiểm giả bình thường nhưng dăm ba ghi chép đó tôi thuộc nắm lòng rồi. Nếu cần lời khuyên thi tôi không ngại đâu."
Danh sách chương