039

Tiếp theo như thế nào tôi không rõ, câu chuyện này rồi sẽ bình ổn theo kiểu gì tôi cũng không biết. Không phải chuyện mà tôi cần biết.

Tôi bỏ Sengoku và Araragi lại đó rồi xuống núi, sau đó gọi điện cho Senjougahara.

Nhiệm vụ kết thúc tốt đẹp, nhưng còn việc để lộ chuyện với Araragi thì tôi có thêm chắt chút đỉnh.

Nửa đầu thì còn đỡ nhưng đến nửa sau thì Senjougahara nổi giận.

Nổi giận khủng khiếp, không phải là theo cách dễ thương mà là hoảng loạn đến độ có thể nói là sắp mất trí.

Cùng với cảm giác tội lỗi là cảm giác thật sự muốn châm chọc cô ta, điều đó làm tôi cảm thấy thật phức tạp.

Thế nhưng giờ xem như đây là lần cuối tôi nghe giọng cô ta nên đúng là cái cảm giác muốn châm chọc vẫn mạnh hơn thật.

“Mà dù sao thì tôi cũng có che giấu một phần nào đó rồi nên phần còn lại cô làm nốt đi. Người chiến binh già đến đây là dừng bước, bây giờ là thời đại của lớp trẻ”

“Đừng có làm loạn lên rồi còn làm ra vẻ oai phong vô ích vậy….”

Không biết có phải do mệt mỏi vì hoảng loạn không mà Senjougahara vẫn gào lên với vẻ kiệt sức.

Nhưng dù vậy thì đến lúc cuối,

“Cảm ơn. Ông đã cứu tôi.”

Cô ta nói lại.

Cô gái này, chỉ vọn vẹn một tháng thôi đã trở nên thật thà quá rồi.

“Vậy tạm biệt nhé.”

“Ừm. Vậy là kết thúc với cô nhé. The End.”

“Tạm biệt”

“Tạm biệt”

Cả hai nói không hề có một chút cảm xúc nào.

Ngay cả cái cảm giác khó chịu khi đi lướt qua người quen cũ nơi thị trấn cũng không có. Giữa chúng tôi không có gì cả.

Thế nhưng, không chừng với Senjougahara lại không phải thế,

“Này Kaiki, có chuyện này.”

Cô ta nói.

Chà chà, lúc chia tay vẫn còn thấy khó khăn thế thì đúng là trẻ con thật.

“Không được.”

“Là chuyện hai năm trước, ông thực sự nghĩ là tôi thích ông à?”

“…………….”

Tôi biết được à, ngu ngốc, tôi đang nghĩ có nên cúp máy không thì cái miệng của tôi đã tự động ----- lúc nào nó cũng tự động thế,

“Tôi đã nghĩ vậy đấy.”

Tôi nói.

“Vậy sao……”

Senjougahara gật gù.

“Vậy là ông bị tôi lừa đẹp rồi nhỉ.”

“……Thế à. Thì sao?”

“Không…chỉ thế thôi. Từ này nhớ cẩn thận với những cô gái gian hiểm nhé.”

“Chắc chắn rồi. Còn cô --------- lúc gửi thư nhớ đừng quên đề tên nhé.”

Nói xong tôi cúp máy. Bật lại được cô ta cú chót, tôi cũng tự thấy sốc vì bản thân quá nhỏ nhen.

Chuyện đó chẳng có gì cả. Chuyện biết người đưa bức thư vào trong phòng khách sạn là Senjougahara không có gì là đáng tự hào cả. Nếu nhìn ra ngay thì còn đỡ, chứ nó cũng tốn khá nhiều thời gian của tôi. Lúc bị tôi gọi ra nơi khu phố mua sắm, hẳn cô ta đã đoán ra nơi tôi đang sống rồi. Sau đó, bằng một giọng trẻ con đáng yêu “Đây là đồ gửi cho Kaiki-san đang trọ ở đây ạ”, kiểu thế, cứ như nó là điều hiển nhiên vậy ---------- Kể cả khách sạn Hanekawa trọ lại thì cũng có đến vài cái nhưng nếu không có tôi thì cũng không hề gì. Dù có sai lầm thì tôi cũng không thể biết được.

Chuyện cố tình để tôi phải suy đoán xem ai là kẻ đột nhập cũng thể, làm vậy là để tôi loại cô ta ra khỏi danh sách nghi phạm.

Chà nếu mà cô ta biết thứ mình viết đã bị xé bỏ thì hẳn sẽ tức giận lắm.

Vậy thì tại sao, bản thân vừa đi nhờ lại vừa cảnh báo “Từ bỏ đi” mâu thuẫn như vậy, đó là bởi cô ta hiểu tôi rất rõ.

Bảo tôi từ bỏ thì tôi sẽ không muốn từ bỏ, cái tính đó của tôi Senjougahara biết quá rồi -------- Thực tế thì nếu động cơ xuất hiện của Ougi là ngược lại, là Gaen-sempai khuyên tôi “Đừng từ bỏ” thì lúc đó có khi tôi đã từ bỏ rồi.

Vậy nên cô ta vừa nhờ một việc lại nhờ thêm một chuyện ngược lại nữa.

Một kế hoạch tầm phào, trẻ con.

Dù rằng, tuy biết nhưng vẫn làm theo y thế thì tôi cũng không khác gì.

Tôi cắt điện thoại, sau đó cứ thế phá hủy nó luôn -------- Mà không, cái điện thoại thì vẫn có giá nên thứ tôi phá hủy chỉ là cái SIM thôi.

Nói chung là như thế, đường liên lạc giữa tôi và Senjougahara bị cắt đứt. Tất nhiên là nếu cô ta cố gắng thì, cũng như chuyện dò ra được số điện thoại này, số tiếp theo tôi sử dụng có lẽ cô ta cũng nắm được, nhưng cô ta không còn động cơ gì để dính dáng đến tôi nữa. Hoàn toàn không.

Từ cái điện thoại rỗng, tôi chỉ xóa đi số của Senjougahara rồi quay về ga.

Tôi phải lấy lái cái vali đã gửi ở hòm đồ.

Cái đó cũng là một bằng chứng.

Tuy không phải là thứ ở trong tủ của Sengoku nhưng cũng phải xử lý nó cẩn thận.

“……Nhưng mà”

Trong lúc đi trên con đường phủ tuyết tháng 2, tôi suy nghĩ -------- Senjougahara thì thế đi, còn Gaen-sempai thực sự đã tính toán đến đâu nhỉ.

Ngoài Senjougahara thì người biết tính tôi nếu bị bảo từ bỏ thì sẽ không muốn từ bỏ chỉ có chị ta -------- Không lẽ số tiền tận 300 ngàn yên đó, trả cho tôi đơn giản chỉ là một sách lược viện trợ thôi à? Tôi chỉ là bị người phụ nữ đó, người sempai đó chơi đùa thôi sao ------- Mà thôi, có nghĩ vậy cũng chẳng ích gì. Dù có bị chơi đùa đi nữa thì nhờ đó mà có thể cắt đứt được mối quan hệ thì kể cũng rẻ.

.……………Cắt quan hệ thật rồi à?

Ngay ngày mai Gaen-sempai có thể nặn ra một vẻ mặt ngây thơ và xuất hiện trước mắt tôi lắm ấy chứ…….,mà lúc đó thì tính sau. Nếu chị ấy đem chuyện tiền bạc ra nói thì tôi cũng không thể phản ứng như một đàn em được.

Dù thế đi nữa, tôi lại nghĩ.

Với bản tính thực dụng của mình thì sự rạch ròi của Gaen-sempai là dễ hiểu ------ Và Kagenui không dính dáng đến vụ này cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng còn Oshino rốt cuộc đang làm gì lúc này vậy. C

hính xác thì hắn là một gã lang thang. Một đồng nghiệp, một kẻ lang bạt theo như bèo trôi, một kẻ vô lại phóng túng hơn cả tôi, nắm được nơi ở của hắn còn khó hơn bắt mây -------- Thế nhưng.

Một kẻ luôn yếu lòng, luôn muốn thể hiện trước mặt lũ trẻ, đã từng tự bản thân mình chăm lo cho bao nhiêu người, cả những lúc bí bách như thế này cũng có --------- Vậy mà cũng có chuyện không xuất hiện ư?

Araragi, Senjougahara, Cựu Kissshot, Hanekawa ------ Còn rất nhiều người khác nữa đang gặp khó khăn, không phải là những lúc thế này, chỉ những lúc thế này đây thì hắn ta mới xuất hiện với vẻ lịch lãm sao.

Vì hắn ta không xuất hiện nên một kẻ không ra gì như tôi mới bị kéo vào --------- Cơ bản thì, cứu Sengoku hay cứu đám Araragi là nhiệm vụ của Oshino Meme cơ mà.

Hắn ta rốt cuộc đang ở đâu, đang làm gì vậy? ……..

Tôi thấy tò mò quá.

Mà không, tò mò thì không nhưng nếu tìm hiểu chuyện đó thì có thể có tiền đây ---------- Cùng là một kẻ lang thang với nhau, nếu như thế này thì nên tìm hiểu thử nhỉ. Thỉnh thoảng đi uống rượu với hắn ta thì cũng vui đấy.

Khi tôi vừa quyết ý như thế, một tia lửa lóe lên.

Chưa kịp hiểu ra đang xảy ra chuyện gì, tôi đã ngã xuống con đường đầy tuyết. Choáng váng. Tôi đã nghĩ cái giới hạn của cơ thể bị những con rắn đè đang đánh gục tôi nhưng khi nhìn thấy tuyết phía trước mặt mình nhuốm đỏ thì tôi biết, có vẻ từ phía sau ai đó đã đánh mạnh vào đầu tôi.

“Hộc hộc hộc”

Tôi nghe thấy một hơi thở gấp gáp.

Gắng gượng quay cái đầu đang chảy máu lại, một đứa trẻ tầm trung học đang cầm một ống thép đang đứng đó. Cái ống thép dính đầy máy, có lẽ đó là cái đã đánh tôi. Một cái ống sắt khá dài nên lực ly tâm phải mạnh lắm.

“……O….Ougi-san đã nói đúng. Ông thật sự đã quay lại, đồ lừa đảo…..”

Một học sinh trung học đang lẩm bẩm nhỏ xíu với một ánh mắt điên dại.

“Là lỗi của ông, là lỗi của ông, là lỗi của ông --------”

“…………..”

Ban đầu tôi không biết là ai nhưng khi nhìn ánh mắt đỏ ngầu đó, nhìn gương mặt đó tôi đã nhớ ra. Tôi không nhớ ra tên nhưng,….đúng rồi, là một đứa trong đám học sinh cấp hai tôi đã lừa khi đến thị trấn này lúc trước. Là một trong những gương mặt tôi có vẽ phác họa trong sổ ghi chép trong lúc ngồi máy bay đến đây.

Đằng sau có một con rắn.

Nói chính xác thì không phải là đằng sau, mà là ngay cơ thể ------ Một con rắn lớn đang cuộn tròn.

Tôi nhìn thấy. Không phải mờ ảo mà hoàn toàn rõ ràng.

Gì đây chứ.

Bị phản nguyền à.

Nếu vậy thì đứa học sinh trung học này ------- có thể là cái đứa khởi nguồn mọi chuyện, là kẻ đã xếp đặt cho Sengoku “lá bùa may mắn” chăng.

….Nói mới để ý, chuyện lá thư sau khi tôi tự cho là mình đã giải quyết xong, tôi cũng cho chuyện đó cũng là do Senjougahara làm nhưng --------- hình dáng của [Kẻ theo dõi] chính xác thì vẫn chưa rõ ràng.

Nếu không phải là Senjougahara thì tôi nghĩ đó là một kẻ giám sát do Gaen-sempai sắp đặt…….., nhưng nếu hành động này cũng theo suy tính Gaen-sempai thì sự giám sát đó có ý nghĩa gì chứ.

Vậy kẻ theo dõi chính là đứa học sinh trung học này?

Không, không phải. Tôi nhận định với cái đầu nhuốm máu.

Nó không có cái vẻ khôn ngoan của một kẻ có thể theo dõi người khác -------- Mà nói mới nhớ, lúc nãy nó nhắc đến tên ai vậy nhỉ?

Ougi?

Là ai?

Tôi có cảm giác mình nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi nhưng sau đó thì tôi không thể nào suy nghĩ tiếp được.

“A a a a a a a a a a a a a a!”

Cùng với tiếng hét, đứa học sinh trung học điên dại đó đưa cái ống thép lên về phía tôi lúc đó đang nằm xõng xoài trên đất. Căm phẫn, hận thù, và cả nguyền rủa, tất cả trong một cú đánh, tôi từ từ ngất đi.

Cả việc phán xét dưới địa ngục cũng dựa vào tiền bạc. Vì tôi không có tiền tiết kiệm nên kiếm được chút tiền lẻ vào phút chót cũng rất may mắn rồi. Tôi thực tâm nghĩ vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện