Goblin, đang ngủ trên giường, đột nhiên mở mắt.

Sau khi lâu đài quỷ bị tấn công, giấc ngủ của anh ta luôn chập chờn. Trước kia anh chưa bao giờ choàng tỉnh giữa đêm khuya.

“... Cecilia vẫn ổn. Ổn, rồi.”

Dù Ngài bị anh hùng bắt cóc, Goblin nhận ra chủ nhân vẫn sống yên ổn. Anh ta tự nói với bản thân rằng Cecilia không gặp nguy hiểm.

Goblin nằm xuống cố ngủ lại, nhưng không thể. Anh ta muốn gặp Cecilia, tuy nhiên trời đã khuya rồi, nên ước muốn tạm thời chưa thực hiện được.

Goblin nghĩ đến việc nói chuyện với Cecilia vào ngày mai.

“Anh hùng say đắm Ngài ấy vậy… Đưa Cecilia-sama quay về lâu đài quỷ sẽ rất khó. Làm sao đây…”

Tính toán anh hùng mạnh cỡ nào – Dù tập hợp hết quỷ hạ cấp trong lâu đài cũng phải chịu chết trước anh ta thôi. Nên tìm hiểu kĩ lưỡng đã. Hai vai Goblin chùng xuống.

“… Kiếm ngụm nước trước đi, rồi ngủ sau.”

Khi Goblin nhớ về Cecilia, tâm trí anh ta càng lúc càng minh mẫn. Tự nhủ với bản thân rằng lo nhiều phí công, anh nghĩ nên đi uống nước rồi hẵng ngủ.

Tuy nhiên, phòng này không có nước.

Anh ta lưỡng lự liệu mình xuống nhà bếp có được không – nhưng cho rằng mình quay lại phòng ngay thì không sao, Goblin liền tới phòng khách.

Hành lang rất tối và yên tĩnh.

Đoán Oliver và Cecilia đang ngủ trong phòng riêng, Goblin men theo cầu thang bước xuống lầu thật nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động.

“Huhm? Ánh đèn, trong phòng khách…?”

Có thể, Oliver còn thức.

“Cecilia-sama thường ngủ giờ này, nhưng con người thì thấy hiện giờ vẫn sớm nhỉ.”

Chắc con người và quỷ có nếp sống khác nhau.

Thử hỏi chủ nhân ngôi nhà xem sao! Nghĩ vậy, Goblin đặt tay lên cánh cửa phòng khách– Nhưng anh đột ngột dừng lại.

Anh ta nghe thấy, giọng Cecilia.

“Uhm… Tại sao, làm vậy…”

“Vì, Cecilia rất đáng yêu.”

Bàn tay đang cầm nắm đấm cửa của Goblin đẫm mồ hôi.

“Đây, Cecilia. Mở miệng ra nào?… Giỏi, em ngoan lắm.”

“……. Không muốn, nữa. Không, thể.”

– –Cecilia-sama!?

Mặt Goblin tái nhợt. Ngài ấy là bạn tình của anh hùng sao?

Cecilia vẫn là một Quỷ vương. Dĩ nhiên Ngài ấy có nguy cơ bị anh hùng cưỡnng ép mà không thể phản kháng. Goblin nghĩ chí ít Cecilia cũng phải dùng ma pháp đánh sập dinh thự này mới đúng.

Khi anh ta lén nhìn vào phòng khách qua khe hở cánh cửa, Oliver đang ngồi trên ghế sofa riêng của Cecilia. Và Cecilia ngồi trên đùi anh ta.

“……………!!”

Goblin mở to mắt.

Đó là vì Oliver đang cởi trần nửa thân trên.

Trong đầu Goblin xuất hiện một phép toán.

Sự say mê của anh hùng Oliver x Cảm xúc của Cecilia = Tình nhân.

“Họ, là tình nhân…?!”

Tính sơ sơ đã thấy một lỗ hổng lớn rồi.

Dù tình yêu của Oliver là 1000, mà cảm xúc của Cecilia là 0, thì kết quả duy nhất là trứng ngỗng.

Theo Goblin, Cecilia giống như tự nguyện ngồi trên đùi Oliver, người vẫn đang lõa thể.

Anh cố căng mắt ra xem hai người họ đang làm gì, nhưng chỉ thấy tay Oliver đang vươn tới gần miệng Cecilia.

“M-Mình nên làm s– Hiii!!”

Ngay lúc Goblin đang cuống cuồng lên, Oliver nhìn hướng cánh cửa phòng khách – vào Goblin.

Goblin hiểu ánh mắt họ đã chạm nhau. Do đã nhìn thấy cảnh không nên thấy, Goblin hoảng loạn.

– –Mình sắp bị giết!!!

Goblin chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị Oliver chém chết, nhưng may thay, nó không xảy ra.

Oliver chỉ đặt ngón trỏ lên môi mình và mỉm cười. “Suỵt”, cử chỉ “xin hãy yên lặng” đó nhắm tới Goblin.

Vắt chân lên cổ chạy khỏi phòng khách, Goblin trở lại phòng của mình.

“Cecilia-sama… thích anh hùng?”

Anh ta thắc mắc mối tình bắt đầu từ khi nào, nhưng trước giờ Cecilia luôn ở trong lâu đài quỷ. Nghĩa là, khi anh hùng đột nhập lâu đài quỷ… Lập luận vậy chắc là đúng rồi.

“Không, cũng có thể sau khi họ sống chung…”

Mải miết suy nghĩ về mối quan hệ thật sự giữa Cecilia và Oliver, Goblin chìm vào giấc ngủ…

Cùng với quyết tâm hỏi rõ Cecilia vào ngày mai.

“…………. Khò.”

“………….?”

“Không có gì. Anh chỉ nghĩ, Cecily dễ thương lắm.”

“…………. Là, Cecilia.”

Trong phòng khách là hai người kia, ngồi ngay tại chỗ Goblin mới thấy.

Yêu cầu của Oliver, là Cecilia ngồi lên đùi anh ta và để anh đút bánh ngọt cho cô.

Cecilia nghiêng đầu, không hiểu ẩn ý của yêu cầu này, nhưng cô ấy cho rằng dù đào sâu nghiên cứu thì cô cũng không bao giờ hiểu, và cuối cùng cô mặc kệ Oliver làm gì tùy thích.

Nhìn Cecilia như vậy, Oliver không khỏi mỉm cười.

“……….. Tôi không, ăn nổi nữa.”

“Thật sao?”

Những ngón tay đang giữ cái bánh quy của anh dịu dàng chạm vào đôi môi Cecilia.

– –Mềm quá đi. Mình chỉ muốn chạm vào mãi thôi…

Anh ta ấn ấn lên đôi môi của Cecilia. Nó liền run run một chút, dễ thương thật.

“Uhm….”

Một hơi thở phát ra từ miệng Cecilia.

Cơn rùng mình đột ngột chạy dọc sống lưng Oliver. Thôi xong!!

– –Đáng yêu quá rồi, mình không kiềm chế nổi nữa!

Cecilia nghĩ đây là một phần thỏa thuận, nên cô ấy ngoan ngoãn để Oliver làm gì tùy thích, dù có thấy khó chịu.

Em ấy nhắm mắt run rẩy như một con mèo con nhỏ xíu tội nghiệp.

“….. Đã đến lúc đi ngủ sao?... Anh bế em về phòng nhé?”

“……….Không cần. Tôi, tự đi được.”

“Vậy à? Chán thật.”

Ngay khi anh để Cecilia nhảy xuống khỏi đùi, cô ấy bỏ chạy như một vị thần về hướng cửa phòng khách.

Trong lúc Oliver nhìn Cecilia rời đi, tâm trí bận bịu liên tưởng Cecilia với một con mèo nhỏ, thì cô ấy quay lại liếc anh một cái – rồi lập tức trở về phòng mình.

Hình như Oliver nhìn nhầm phải không? Nên mới thấy mặt Cecilia hơi đỏ lên?

“Aah, sao em ấy dễ thương quá vậy trời…”

Phòng khách trống vắng chỉ còn đọng lại âm thanh tràn ngập hạnh phúc của Oliver.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện