quảng trường màu đen đứng trang nghiêm sừng sững giữa sơn mộ trùng điệp, tản ra một loại khí thế to lớn nặng nề, từng tòa đồng quán màu đen dựng đứng, lẳng lặng đứng sừng sững trên quảng trường to lớn này.

sắc mặt 3 người Mục Trần ngưng trọng nhìn tòa quảng trường này, đặc biệt là thanh diên tịnh, nàng chính là thánh phẩm đại tông sư, thành tựu về mặt linh trận dù có đưa mắt toàn đại thiên thế giới cũng có thể đứng hàng đầu, cho nên nàng càng có thể cảm ứng rõ ràng được, những ngọn đồng quán trẽn quảng trường này tạo thành một tòa đại trận kinh khủng bực nào.

Loại đại trận cấp bậc đó, đã vượt qua thánh phẩm.

"Đại trận như thế, nếu thúc giục, cho dù là thánh phẩm cường giả cũng sẽ bị ma diệt". Thanh diên tịnh thở dài nói, trong lời nói có sự khâm phục sâu đậm, Bất Hủ Đại Đế năm đó thật đúng là kinh tài tuyệt diễm, khó trách có thể ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt được đại thiên thế giới.

Mục Trần khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Như vậy mới có thể thấy được sự đáng sợ của Thiên Tà Thần, ngay cả phong ấn đại trận cấp bậc này cũng phải cần tới 4 vạn 9000 năm mới có thể hoàn toàn ma diệt sinh mệnh ấn ký."

Trong mắt thanh diên tịnh cũng tràn đẩy vẻ ngưng trọng, khẽ thở dài nói: "Vậy mới nói, cái mầm họa diệt thế này, tuyệt đối không thể để hắn thoát ra!"

Khi bọn họ đang nói chuyện, 2 vị thủ mộ nhân áo bào tro dẫn đường cũng dần hạ xuống, đáp xuống một ngọn núi trên quảng trường, chỉ thấy bên trên đỉnh núi này, một tòa cự điện màu đen sừng sững, giống như hồng hoang cự thú.

3 người Mục Trần cũng đáp xuống trước cự điện, ánh mắt vừa ngẩng, chính là nhìn thấy 3 chữ lớn, cứng cáp như cầu long.

Đại Thiên Cung.

Mục Trần nhìn chằm chằm vào tòa điện của Đại thiên cung này, ánh mắt lóe lên, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, tòa cung điện này cho hắn một cảm giác nguy hiểm, giống như là tòa cung điện này là một vật sống vậy.

"Tòa Đại Thiên Cung điện này chính là một món thánh phẩm tuyệt thế thánh vật, chính là bảo vật trấn cung của đại thiên cung, có thể ngao du hư không, nói về uy năng, đủ xếp top 10 đại thiên thế giới, cũng không kém gì tổ tháp của phù đồ cổ tộc chúng ta". Thanh diên tịnh nói.

Mục Trần nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu, chợt âm thầm tặc lưỡi, hắn cũng từng thấy tổ tháp của phù đồ cổ tộc và ma ha âm dương bình của ma ha cổ tộc, cho nên cũng biết tuyệt thế thánh vật cấp bậc này đáng sợ thế nào, cho dù là thánh phẩm thiên chí tôn cũng sẽ cực kỳ kiêng kỵ.

xem ra lần này, đại thiên cung cũng thật sự quyết tâm, bảo bối như thế cũng dời tới nơi này.

Lúc này, cửa điện mở rộng, Mục Trần cùng thanh diên tịnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó 3 người cất bước tiến vào trong.

Mà khi bọn họ vừa mới bước chân vào cửa điện, liền cảm giác được cảnh tượng trước mắt biến ảo, bên trong đại điện, bát ngát mênh mông, đèn đuốc chập chờn, ở phía trước xuất hiện từng vòng thạch tọa, thạch tọa xếp từng vòng từ trên xuống dưới, giống như đấu trường.

chỉ có điều, càng đi xuống, chỗ ngồi càng ít. hơn nữa màu sắc của thạch tọa cũng từ màu xám tro biến thành màu bạc, cuối cùng là màu vàng, phân cấp đãi ngộ hiển nhiên là rất rõ ràng.

Hiển nhiên, càng đi xuống dưới, cấp bậc thân phận cũng càng cao.

Mà hiện giờ, trên những thạch tọa này, đều có đông đảo thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng, quanh thân đều có dao động linh lực cực kỳ cường đại, hiển nhiên, những người đang ngồi đây, không ai không phải là thiên chí tôn.

Chỉ có điều, hôm nay những thiên chí tôn đủ xưng tôn xưng tổ trên đại thiên thế giới, ở bên trong đại thiên cung này cũng trở nên bình thường, đều thu liễm ngạo khí thường ngày lại.

Ánh mắt Mục Trần cũng không dừng lại ở những vị trí này, mà là trực tiếp nhìn về một vòng thạch tọa màu vàng bên dưới cùng, chỉ thấy ở nơi đó, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ như vậy, tự nhiên chính là Tru ma Vương của Đại Thiên CUng - Tần Thiên.

"haha, thanh diên tịnh Đại trưởng lão, MỤc Vương, lạc ly thánh nữ, không tiếp đón từ xa, mong rằng chớ trách". Khi 3 người Mục Trần bước vào Đại Thiên cung, Tần Thiên cũng đã có cảm ứng, ngẩng đầu hiền hòa nói.

Mục Trần, Thanh Diên Tịnh, Lạc Ly cũng gật đầu thi lễ với vị tru ma vương nổi tiếng đại thiên thế giới này.

"Ba vị, mời vào ghế vàng đi"

Tần thiên mỉm cười nói, chỉ vào những ghế màu vàng bên cạnh.

Lời vừa nói ra, trong đại điện hơi xôn xao, nhiều ánh mắt bắn tới, mang vẻ khó hiểu, những thạch tọa này nhìn thì đơn giản, nhưng từ trình độ nào đó mà nói, chính là đại diện cho địa vị thân phận của bản thân trên đại thiên thế giới.

dựa theo quy tắc, thạch tọa bình thường chính là chỗ của linh phẩm thiên chí tôn, mà thạch tọa màu bạc chính là tiên phẩm thiên chí tôn, về phần kim tịch, chỉ có thánh phẩm, hoặc là những siêu cấp thế lực hàng đầu mới có tư cách ngồi.

3 người Mục Trần, Thanh Diên Tịnh chính là Thánh Phẩm Đại tông sư, càng là Đại trưởng lão Phù Đồ cổ tộc, tự nhiên là có tư cách ngồi kim tịch, mà Lạc Ly, thân là Thánh Nữ Thái Linh cổ tộc, ngang với tộc trưởng, đại diện thái linh cổ tộc, dĩ nhiên cũng có tư cách này.

Nhưng Mục Trần, tuy là sáng lập ra mục phủ, hiện giờ xưng bá thiên la đại lục, nhưng dù sao nội tình còn thấp, lúc trước tuy đại náo Ma Ha cỗ tộc một hồi, truyền đi rất vang, nhưng hôm nay ờ đây không ít người đều là bế quan nhiều năm, không rõ thế sự, cho nên khi nghe hắn cũng có thể đứng hàng kim tịch, ngược lại có chút kinh nghi.

Tần thiên nhìn đại điện xôn xao, cười nhạt nói: "Chư vị chớ nghi hoặc, Mục Trần không chỉ là Mục phủ chi chủ, hơn nữa càng là Tru ma vương của đại thiên cung ta, nói về thực lực, hắn đủ sánh ngang thánh phẩm trung kỳ, huống chi quan trọng nhất là...hắn còn là chủ nhân đời thứ 2 của vạn cổ bất hủ thân, cho nên, hắn có đầy đủ tư cách đứng hàng kim tịch"

Lời vừa nói ra, trong đại điện có thanh âm ôn xao thật thấp, những thiên chí tôn vừa mới xuất quan đều ngạc nhiên không thôi nhìn chằm chằm Mục Trần, hiển nhiên cũng bị một hàng dài danh hiệu làm cho khiếp sợ.

"không ngờ mới trăm năm không xuất hiện, đại thiên thế giới đã ra một nhân vật như vậy, thật là hậu sinh khả úy...". Một vài Thiên chí tôn lão thành, đều âm thầm cảm thán.

Đối với những thanh âm cảm thán kia, thần sắc Mục Trần cũng không có quá nhiều dao động, hắn để cho thanh diên tịnh đi trước, sau đó hắn cùng lạc ly theo sát phía sau, cất bước qua tầng tầng bậc thang, tiến vào kim tịch.

Nhưng mà, khi hắn vừa mới bước vào vòng kim tịch ngoài cùng, Mục Trần chợt dừng bước một chút, bởi vì hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, mà người nọ cũng nhận ra ánh mắt của hắn, lúc này thân thể có chút cứng lại.

"haha, tây thiên chiến hoàng, nhiều năm không thấy, không ngờ ngươi cũng đột phá tới thánh phẩm, thật là biệt lai vô dạng a?". Mục Trần nhìn đạo thân ảnh ngồi xếp bằng trên kim tịch kia, cười như không cười, nói.

Bởi vì thân ảnh này, chính là Tây Thiên Chiến Hoàng năm xưa từng có một đoạn ân oán với Mục Trần.

Khi đó Tây Thiên Chiến Hoàng từng có ý thu Lạc ly làm Thánh Nữ, dẫn tới ân oán với Mục Trần, sau đó Mục Trần mời tới Viêm Đế, càng là đoạt lấy một danh ngạch đại lục chi tử từ tay tây thiên đại lục.

Chĩ có điều năm đó Tây Thiên Chiến Hoàng dừng lại ở Tiên Phẩm Hậu Kỳ nhiều năm, không ngờ hôm nay gặp mặt, cũng đã đột phá tới Thánh Phẩm.

Nghe được tiếng Mục Trần, sắc mặt tây thiên chiến hoàng cũng hơi xanh, có chút lúng túng cùng khó chịu, năm đó Mục Trần trong mắt hắn chỉ như con kiến hôi, căn bản chưa từng để ý qua.

Vậy mà al có thể ngờ tới, ngắn ngủi không tới 10 năm, tiểu tử năm đó vừa mới bước chân vào thiên chí tôn, lại đã đặt chân vào thánh phẩm, hơn nữa còn đánh lên uy danh như thế trên đại thiên thế giới.

Mặc dù hiện giờ hắn đã đột phá tới thánh phẩm sơ kỳ, nhưng cũng biết hôm nay hắn cũng không nhất định là đối thủ của Mục Trần, dù sao, chuyện trong ma ha cổ tộc, hắn cũng biết rõ ràng.

ngay cả ma ha thiên cũng không làm gì được Mục Trần, huống chi thánh phẩm sơ kỳ như hắn.

cho nên, nhớ tới ân oán năm đó, Tây Thiên Chiến Hoàng như hắn cũng cỏ chút đứng ngồi không yên, sắc mặt âm tình bất định.

Mục Trần nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Năm đó mặc dù chúng ta có ân oán, nhưng sau đó cũng có như giải quyết xong, những năm qua Lạc Thần tộc trên Tây thiên đại lục cũng không thấy ngươi âm thầm gây khó dễ gì, coi như là có chút phong độ, ta tự nhiên cũng sẽ không gây phiền phức với ngươi"

Nói xong, hắn đi vào chỗ ngồi, ngồi xuống kim tịch gần chỗ tần thiên.

Tây thiên chiến hoàng nhìn bóng lưng của hắn, cắn răng một cái, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu, Mục Trần hôm nay đã không còn là con kiến hôi năm đó, hắn không thề không trọng thị.

Ân oán năm đó, nếu 2 bên có thể bỏ xuống, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

Mục Trần vào ghế, cũng ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, không để ý tới những ánh mắt khác nữa.

mà sau đó, lại lục tục có đông đảo thiên chí tôn chạy tới, đều tiến vào ghế, trong đó có thái linh cổ tộc, hắc thiên cổ tộc cùng với ma ha cổ tộc đều tiến vào kim tịch.

Người của ma ha cổ tộc tới tự nhiên chính là ma ha thiên, hắn nhìn thấy Mục Trần, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng cũng hiểu nơi này không phải là chỗ giải quyết ân oán cá nhân, chỉ có thể hướng về phía tần thiên ôm quyền, liền ngồi xuống.

Mục Trần cũng không để ý tới ma ha thiên, ngược lại có chút hứng thú liếc mắt nhìn về phía một tòa kim tịch, nơi đó có một vị tráng hán tay trần, tráng hán toàn thân nhợt nhạt, gân xanh như rồng, tản ra dao động kinh khủng.

Mục Trần có chút hứng thú với hắn, chính bởi vì người này chính là tộc trưởng đại cổ tộc thứ 5, Hoang cổ Tộc, Hoang cầu.

Nghe nói Hoang cầu này chuyên tu thản thể, mà trong cảm ứng của Mục Trần, thân thể của Hoang cầu này cũng giống như hắn, đạt tới cấp độ thánh phẩm, cường hãn vô cùng.

Theo thời gian trôi qua, trên thạch tọa trong đại điện, số thân ảnh ngồi xếp bằng ngày càng nhiều, trận thế như vậy, ngay cả Mục Trần cũng âm thầm kinh hãi, phải biết, những người đang ngồi đây, mỗi một người đều là bá chủ một phương trên đại thiên thế giới, hôm nay toàn bộ đều hội tụ, đúng là có thế quấy động càn khôn.

ồ ồ.

Trong lúc Mục Trần đang cảm thán đội hình cường hãn trong đại điện, chợt tâm thần vừa động, cảm thấy từng luồng hắc phong hư vô xuất hiện, sau đó xoáy quanh, rơi vào Kim tọa bên cạnh tần thiên.

Hắc phong tản đi, chỉ thấy một vị hắc bào lão nhân tóc trắng, con mắt hơi rủ, giống như ngủ say ngồi đó.

Lão nhân này, quanh thân tản ra một loại khí tức cực kỳ già nua, giống như ngọn đèn trước gió lúc nào cũng có thể tắt, nhưng chính cái tư thái như cây khô sắp chết ấy, lại tản ra một loại uy áp kinh khủng không cách nào hình dung.

Cảm thụ uy nghiêm ấy, cho dù là Mục Trần, trong lòng cũng rùng mình.

Mà khi tru ma vương Tần Thiên nhìn thấy hắc bào lão nhân này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, ôm quyền nói: "Tần thiên bái kiến Bất Tử lão tiền bối"

Trong đại điện hơi xôn xao, từng đạo ánh mắt kính sợ đều bắn tới, hiển nhiên, vị lão nhân này, chính là người trấn thủ bắc hoang khâu, thống lĩnh của những thủ mộ nhân, Bất Tử Chi Chủ thần bí khó lường.

ong!

mà trong lúc mọi người đang kính sợ nhìn lão nhân, chợt có tiếng kiếm minh trong suốt vang dội hư không, tất cả mọi người đều thấy một đạo thanh sắc kiếm quang như phá không mà tới, cuối cùng rơi xuống kim tịch bên cạnh hắc bào lão nhân.

Thanh sắc kiếm quang tản đi, một vị nam tử mặc thanh sam, bình yên xếp bằng, trên 2 đầu gối, một chuôi thanh phong trường kiếm lẳng lặng nằm ngang.

Hắn ngẩng đầu lên, hướng về mọi người ở đây khẽ mỉm cười, nói:

"Kiếm Vực Thanh Sam, tới trễ một bước, mong chư vị chớ trách"

Thanh âm của hắn vừa nói ra, trong đại điện, một lần nữa trở nên xôn xao, từng ánh mắt càng tỏ vẻ kính sự, bởi vì người trước mắt chính là cường giả đỉnh phong nổi danh đại thiên thế giới cùng với Viêm Đế, Võ Tổ, Tru ma Vương, Bất Tử Chi Chủ...

Kiếm Vực, Thanh sam Kiếm Thánh.

***

Dịch bởi zero
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện