Câu chuyện ngon nhất thế giới

Cái chết của bà tôi là biến cố đầu tiên cho tôi thấy tôi khác biệt với cả thế giới.

Bà rất yêu thương tôi. Tôi còn nhớ sau khi bị một cơn đau tim, bà phải nằm trên giường suốt ngày và ít làm gì hơn ngoài việc ngủ. Mỗi lần tôi tới thăm, bà lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói “Cháu thật là một đứa bé ngoan”. Bà sẽ có vẻ hài lòng. Đôi mắt tít lại thành hai đường kẻ nhỏ khi bà cười.

Nhưng tôi không phải như bà nghĩ - một đứa trẻ ngây thơ. Đôi tay gầy guộc, khuôn mặt nhăn nheo, mái tóc bạc rối nùi và cả cái mùi thuốc kinh khủng tỏa ra từ người bà nữa, tất cả những thứ đó làm tôi ghê tởm và sợ hãi vô cùng.

“Cháu thật là một đứa bé ngoan.”

Mỗi khi bà dùng giọng nói khàn khàn đó thì thầm điều này vào tai tôi, tôi lại cảm giác như bà đang nguyền rủa mình. Cổ tôi sẽ cứng đờ cả lại, tôi rùng mình. Nếu bà biết tôi chẳng phải là đứa bé ngoan, nếu bà biết tôi ghê tởm bà - chắc chắn bà sẽ biến thành một con quỷ. Mái tóc bạc trắng của bà dựng đứng lên, đôi mắt đỏ rực tóe lửa và bà nuốt chửng tôi. Những tưởng tượng đó thật sự khiến tôi sợ hãi, sợ đến mức ban đêm tôi nằm vật ra trên giường, mắt mở to, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.

Vì thế, tôi trở nên cẩn thận hơn. Cẩn thận để bà không thể phát hiện ra bộ mặt thật của tôi. Tôi cố gắng hơn để trở thành một đứa bé ngoan. Tôi mang ba bữa ăn hàng ngày cho bà. Tôi lau mồ hôi cho bà. Tôi làm mọi thứ để bà thoải mái. Tôi thậm chí còn để mặt lên ngực bà và nói một cách dễ thương: “Cháu yêu bà, bà ơi!” hay hôn lên má bà.

Làn da lão suy của bà khô đét lại như lá cây mùa thu và nồng nặc cái mùi thuốc đáng ghê tởm.

Tôi còn rất sợ căn bệnh của bà sẽ lây qua mình nữa. Mỗi lần xong việc tôi lại chạy thẳng đến phòng tắm. Tôi súc rửa và chà miệng mình mạnh hết mức có thể. Tôi cọ rửa mạnh đến nỗi đôi lúc làm xướt cả lợi, và miệng tôi rỉ máu. Lúc đó tôi thường nghĩ mình là một đứa trẻ hư đốn chỉ giỏi nói dối. Cổ họng tôi run rẩy và mí mắt sưng húp.

Một ngày nọ, người bà dần lạnh đi. Bà không cử động nổi nữa.

“Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt bụng”

Khi bà lẩm nhẩm điều đó như thể nói với chính mình, tay bà, đang xoa đầu tôi, đột ngột hạ xuống. Mặt bà trở nên trắng bệch như sáp đèn cầy. Tôi không hề buồn. Tôi để mặc xác người bà mới chết trên giường và chạy ngay ra công viên để chơi đùa. Tôi trở về nhà khi hoàng hôn gần buông xuống. Lúc tôi bước qua cửa, mẹ tôi chạy ngay đến và ôm chầm lấy tôi. Mẹ tôi nói: “Bà mất rồi”. Tuy nhiên vào lúc đấy, trái tim tôi lại tĩnh lặng một cách lạ lùng, như một khu rừng hoang vắng.

Sau đó vài ngày, lễ tang của bà được tổ chức. Trong lúc đám tang diễn ra, tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt nào. Tất cả người lớn trong tang lễ thấy vậy và bảo nhau: “Chắc do thằng bé còn nhỏ quá. Nó không hiểu rằng người bà mà nó yêu quý vừa qua đời. Thật đáng thương!”

Khi nghe những lời đó, một cảm giác xấu hổ xâm chiếm lấy tôi. Tai tôi nóng bừng lên. Tôi không thể ngước mặt lên nhìn thẳng vào ai. Nhưng đó chỉ vì tôi thường hay ngượng ngùng, chứ dĩ nhiên tôi chẳng buồn vì cái chết của bà chút nào.

Đấy đã là bản tính của tôi, ngay từ khi tôi còn nhỏ.







Thật phiền phức! Sao mình viết nổi một bức thư tình cơ chứ?!

Lúc này đang là giờ học buổi sáng ngày hôm sau

Khi lớp học bắt đầu, tôi cũng bắt đầu trận chiến gian khổ với bức thư tình đầu tiên trong đời. Tôi che một nửa bản nháp trên bàn với quyển sổ tay trường và căng óc ra quyết định phong cách của bức thư.

“Gửi Kataoka Shuuji-senpai.

Em thành thật xin lỗi vì đã viết lá thư này một cách vội vã.

Em nghĩ anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhận lá thư này.

Em tên là Takeda Chia. Tên em đọc là Chi-a. Em là học sinh mới của lớp 1-2, vừa nhập học trường cấp ba Seijou mùa xuân này.

Một lần đi học về, em gặp Shuuji-senpai đang tập luyện ở Câu lạc bộ Bắn cung. Em thấy anh thật tuyệt vời. Từ đó em đã yêu anh.”

Hừm..., có vẻ trang trọng sao ấy.

“Gửi Kataoka Shuuji-senpai,

Hi! Đây là lần đầu em viết thư cho anh đó nha~~~~

Em là Takeda Chia, nhưng bạn bè hay gọi em là Chia hay Chi-chan.

Em học ở lớp 1-2. Em ngồi ghế mười một. Cung Hoàng đạo của em là Cự giải, và nhóm máu của em là nhóm máu B.

Tuy có vẻ hơi đột ngột, nhưng em phải nói với anh điều này, em đã yêu anh mất rồi.

Í da, xấu hổ quá đi mất!”

...Ui, mình mới là người xấu hổ hơn nè. Nghe cứ như một con ngốc ấy.

Cứ thế, mặt ửng đỏ vì xấu hổ, tôi viết đi viết lại vô số lần bức thư đó.

Mình đang làm cái quái gì thế này?

Tooko-senpai, với cái giọng ta-đây-biết-hết, đã nói với tôi.

“Các tác phẩm của em rất thiếu khí sắc. Đây là cơ hội tốt để em luyện tập nên đừng có chểnh mảng. Hãy thử hình dung những cảm xúc của Chia-chan và viết một lá thư tình ngọt ngào trong sáng của một cô gái đang yêu. Một bức thư khiến người đọc thấy từ ngữ dường như sáng lấp lánh, hạnh phúc hạnh phúc đến vỡ òa. Tới mức anh chàng nhận được bức thư sẽ phải thốt lên ‘A~ một cô gái dễ thương làm sao!’. Và tình yêu từ con tim ngây thơ đó sẽ khiến cậu ta cảm động sâu sắc.”

Ôi trời ơi. Nếu thế thì Tooko-senpai cứ tự đi mà viết.

“Chị chỉ biết ăn thôi.” - Chị ấy trả lời trơ trẽn rồi cười khúc khích.

Trên bảng đen có một bức vẽ chuỗi DNA. Ông thầy sinh tóc bạc với giọng đều đều giải thích cách hoạt động của nhiễm sắc thể và di truyền.

Trường cấp ba Seijou là một trường nổi tiếng vì số lượng học sinh đỗ Đại học, nguyên nhân là hầu hết học sinh ở đây ghi chép bài rất nghiêm túc. Ngay lúc này chỉ có tiếng giảng bài của thầy giáo, và tiếng sột soạt của những cây bút nhanh lẹ lướt trên mặt giấy. Dĩ nhiên, có một số ít chẳng để tâm đến bài giảng. Bọn nó đang hí hoáy điện thoại di động dưới gầm bàn.

Nhưng chắc chẳng có có đứa nào ngồi viết nháp một lá thư tình cả. Rốt cuộc ngày nay đâu còn ai chuộng viết thư nữa, sao không dùng mail chứ?

Đột nhiên tôi nhận ra mình đang viết một bức thư tình trong lớp học, thế là mặt tôi nóng bừng lên.

Không, không phải như thế. Đây đâu phải là thư tình của mình. Đây là thư tình của Takeda-san. Takeda-san mà thích Shuuji-senpai ấy, không phải mình... ơ, mình đang bào chữa với ai vậy?

Tôi chợt nhớ đến lời Tooko-senpai nói: “Hãy thử hình dung những cảm xúc của Chia-chan và viết một lá thư tình ngọt ngào trong sáng của một cô gái đang yêu”.

Và thế là, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt ửng hồng hạnh phúc và luôn thao thao bất tuyệt về người mình yêu của Takeda-san.

“Người mà Chia thầm thích là Kataoka Shuuji-senpai. Anh ấy là một học sinh năm ba của Câu lạc bộ Bắn cung. Khi mới nhập học, em đã đi thăm một vòng các Câu lạc bộ ở đây. Và khi em đến Câu lạc bộ Bắn cung, em nhìn thấy Shuuji-senpai đang tập luyện. Shuuji-senpai kéo căng dây cung, nhắm vào hồng tâm đầy nghiêm trang. Vào lúc đó, không khí xung quanh như đông cứng lại, em không thể rời mắt khỏi anh ấy. Em dừng bước và nín thở đứng xem.

Anh chị biết không, trước khi em gặp anh ấy, một việc rất tồi tệ đã xảy ra với em và lúc đó em đã rất chán nản.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy nét mặt Shuuji-senpai, tất cả mọi đau buồn chợt tan biến như một làn khói. Khi mũi tên của Shuuji-senpai bắn vào hồng tâm, có cảm giác như mũi tên anh ấy cũng bắn trúng vào trái tim em.

Sau đó Shuuji-senpai, rạng rỡ và dịu dàng, như một đứa trẻ, mỉm cười thật dễ thương. Ôi trời, đó quả là một nụ cười tuyệt vời nhất mà em từng thấy! Và thế là em đã yêu Shuuji-senpai.

Do duyên phận, nên em không thể gia nhập Câu lạc bộ Bắn cung được, nhưng em luôn đến chỗ tập bắn để được nhìn thấy Shuuji-senpai. Em nghe các thành viên khác của Câu lạc bộ gọi anh ấy là Kataoka, Shuu hay Shuu-chan, đó là cách mà em biết được tên anh ấy. Shuuji-senpai rất hài hước, hơi khác so với vẻ ngoài điềm đạm của mình, anh ấy lúc nào cũng đùa cợt, kể chuyện vui và làm mọi người cười.

Nhưng khi anh ấy tập bắn cung, vẻ mặt nghiêm túc và điềm tĩnh xuất hiện. Vừa mới làm trò và cười đùa trước đó, anh ấy đã ngay lập tức bắn một mũi tên với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Nhưng, nếu mũi tên trật ngoài hồng tâm, anh ấy sẽ kêu lên ‘Á~~ trật mất rồi’ và cười hề hề, còn nếu bắn trúng, anh ấy sẽ vui mừng như một đứa trẻ, nhảy nhót và la hét: ‘Hoan hô~~’

Khi Shuuji-senpai tập luyện bắn cung, anh ấy nghĩ gì? Em cứ suy nghĩ mãi. Từ đó, trái tim em tràn ngập với bất cứ thứ gì liên quan đến Shuuji-senpai. Em muốn biết rõ hơn về Shuuji-senpai. Em cũng muốn Shuuji-senpai biết có ai đó như em tồn tại trên đời.”

Mỗi khi Tooko-senpai nói về sách, chị ấy sẽ thao thao bất tuyệt, giống y chang như khi Takeda-san nói về Shuuji-senpai.

Khuôn mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, với đôi mắt sáng lấp lánh, với niềm hạnh phúc và vui sướng từ sâu thẳm trái tim mình, cô bé nói và nói về bất cứ thứ gì liên quan đến Shuuji-senpai.

À... ra là như thế. Takeda-san vô cùng yêu mến Shuuji-senpai. Tôi ít nhất cũng phải cố truyền tải cảm xúc đó của cô bé trong lá thư này. Nếu lời tỏ tình của Takeda-san thất bại vì lá thư của tôi, tôi chắc sẽ gặp ác mộng hằng đêm...

Tôi lật đến một trang mới của bản nháp, và cố gắng ghi lại những cảm xúc nội tâm của Takeda-san từng từ từng từ một ra giấy.

“Em muốn Shuuji-senpai biết đến mình.

Em muốn biết nhiều hơn về Shuuji-senpai.

Vì thế em đã dồn hết can đảm của mình và viết lá thư này”

.......

.......

“Xong rồi. Của em đây.”

Sau khi tan trường, tôi gấp mấy trang giấy thành hình chữ nhật và đưa chúng cho Takeda-san.

“Anh chẳng viết nháp trước gì cả mà chỉ ngoáy vội ra trong thời gian nghỉ ăn trưa, nên anh không đảm bảo chất lượng của chúng đâu...”

“Ôi, cảm ơn anh nhiều lắm!”

Takeda-san nhảy loi choi mừng rỡ vui sướng cầm lấy mấy bức thư.

“Ái chà, những ba trang giấy lận~! Anh viết được nhiều thế này chỉ trong giờ ăn trưa thôi sao? Chẳng trách anh là thành viên chủ lực của Câu lạc bộ Văn học.”

“... chuyện nhỏ ấy mà!”

“Hê hê, em đọc lớn chúng lên được không?"

Tôi vội vàng lao tới ngăn cô bé mở lá thư ra.

“Ối, đừng! Đừng đọc chúng ở đây!”

“Ồ, có vấn đề gì sao? Chị cũng muốn đọc bức thư tình mà Konoha-kun đã dành hết tâm huyết để viết nữa!”

Trong lúc mỉm cười tinh quái, Tooko-senpai chậm rãi bước đến bên Takeda-san để nhìn trộm nội dung mấy bức thư.

Tôi ngay lập tức chen và giữa họ.

“Không! Tuyệt đối không!”

“Thôi được, em biết rồi. Vậy thì em xin phép mọi người. Em cần về nhà thật nhanh và chép lại thật sạch đẹp lá thư của anh. Em đã mua phong bì sẵn rồi, chúng có màu hồng nhạt, với hình cánh hoa anh đào được in khắp mặt. Dễ thương quá!”

“Hừm, đúng thế! Như vậy tốt hơn!”

Tôi tiễn Takeda-san đang mơ màng ra về.

“Tạm biệt, chúc may mắn nhé!”

“Dạ, cảm ơn anh chị đã giúp đỡ”

“Đừng quên viết báo cáo~~~~”

“RÕ~~~~~~”

Chia-san vẫy bàn tay cầm những bức thư và trả lời vui vẻ.

Trong lúc đi ra cửa, cô bé lại té lăn quay ra nền nhà nhưng sau đó đứng dậy ngay lập tức. Cô bé mỉm cười bẽn lẽn và ù té chạy. Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng nhìn theo một cách bất an.

“Aaa~~~, dù sao chị cũng muốn đọc nó quá, lá thư tình mà Konoha-kun đã bỏ ra ba ngày để viết đó”. Tay ôm lấy đôi chân đang co lại trên ghế, Tooko-senpai liếc mắt nhìn tôi và thế là tai tôi đỏ ửng lên. Tệ quá đi mất, chị ấy lại nhìn thấu tôi nữa rồi.

“Em không thể làm thế. Nếu em để Tooko-senpai xem qua chúng, chị sẽ muốn biết chúng có vị như thế nào. Rồi tất cả lá thư sẽ lần lượt chui vào bụng chị.”

Tôi cố ý nói với giọng châm chọc, vì thế Tooko-senpai trở nên bực bội và bĩu môi.

“Ê! Chị đâu phải hạng tham ăn tục uống như thế!” - Sau đó chị ấy giấu gò má giữa hai đầu gối, và nhìn thẳng về phía trước với vẻ mơ màng.

Hai bím tóc kiểu Pháp, dài, giống như những cái đuôi mèo trượt nhẹ từ từ xuống đôi bờ vai thon của chị.

“Nhưng mà, hây dà~, những bức thư tình ấy, chúng thật tuyệt vời phải không. Chị chắc chúng thật ngọt ngào, thật rạo rực và có lẽ có một hương vị rất hạnh phúc. Này, em nghĩ câu chuyện nào là ngon nhất thế giới hả Konoha-kun?”

“À thì...”

Tooko-senpai dịu dàng mỉm cười.

“Chị nghĩ rằng đó là một lá thư tình mà người yêu của chị đã dồn hết toàn bộ tâm tư tình cảm dành cho chị vào đó. Bởi vì chỉ có một bản duy nhất trên đời thôi nên đó sẽ là thứ mà chị quý giá nhất.”

Sau khi nói thế, một nụ cười ngượng ngùng nhưng hạnh phúc hiện ra trên mặt chị.

“A, nhưng nếu vậy, chắc chị quý lá thư đó đến nỗi sẽ không dám ăn nó mất. Hừm, thật là phiền phức. Chị có món ăn ngon nhất đặt ngay trước mặt, thế mà chị không thể ăn nó!”

Chị ấy ấn những ngón tay lên trán giống như khổ sở ghê lắm. Tôi không nhịn được và cười phá lên.

“Ơ? Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, Tooko-senpai à. Chưa hết ngày là nó đã nằm gọn trong bụng chị rồi. em dám cá nguyên một bộ Natsume Souseki Toàn tập.”

“A... xấu lắm~Em xấu tính lắm. Em chẳng biết tế nhị là gì hết!”

Chị ấy hờn dỗi ngồi xuống một cái ghế, và quay lưng về phía tôi. Nhưng sau khi xơi xong bữa trà do tôi viết, chị ấy vui vẻ trở lại.

“Grrừư! Lần sau chị sẽ viết tên em một ngàn lần vào một quyển sổ, rồi chị sẽ xé tan các trang giấy ra và nuốt hết vào bụng. Chuyện đó sẽ nguyền rủa em.”

“Oài, chị trẻ con quá đi, Tooko-senpai.”

Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, Takeda-san bước chân sáo vui vẻ tìm đến lớp tôi.

“Xin lỗi, có Konoha-senpai ở đây không ạ?”

Vừa nghe thế, một cơn chấn động nổ ra trong lớp.

Tôi vội vàng đứng ngay dậy.

“A, Konoha-senpai~!”

Takeda-san vẫy tay về phía tôi. Ôi trời! Giờ tôi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

“Takeda-san, theo anh nào!”

“A? Ơ? Vâng ạ!”

Tôi nhanh chóng đi xuống hành lang và hướng đến một cầu thang vắng vẻ. “Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, Takeda-san cười toe toét và ngước nhìn tôi.

“Bức thư tình mà anh viết dùm em ấy, hôm nay khi đi đến trường, em đã đợi Shuuji-senpai và trao nó cho anh ấy rồi.”

“Ồ, vậy sao?”

Nhanh thật. Vì vốn là một người lờ phờ, phải nói là tôi rất ấn tượng trước sinh khí dồi dào của cô bé này.

“Lúc đó giống như tim em sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Em nói với Shuuji-senpai ‘Mong anh đọc nó’. Em đưa anh ấy bức thư xong rồi bỏ chạy ngay. Sau đó đầu óc em cứ lâng lâng. Suốt giờ học sáng nay, em chẳng thể bỏ vào đầu những gì bạn bè và thầy cô nói chút nào cả. Tất cả những gì em có thể nghĩ là: ‘Shuuji-senpai chắc đã đọc bức thư rồi~, không biết anh ấy sẽ nghĩ thế nào về bức thư đó nhỉ?’”

“R...Rồi sao nữa?” Tôi bất giác xiết chặt hai bàn tay ướt đầm mồ hôi.

“Đến giờ ăn trưa mà lồng ngực em vẫn cứ căng cứng, không ăn uống gì được, nên em đã đến chỗ tập bắn cung. Shuuji-senpai cũng đã ở đó và ...”

“V...Và?”

Takeda-san sung sướng đến nỗi gương mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn. Cô bé giơ một dấu V chiến thắng về phía tôi.

“Cám ơn anh vì lá thư! Anh ấy nói rằng anh ấy rất thích nó. Dĩ nhiên em không thể trở thành bạn gái của anh ấy đột ngột như vậy, nhưng ít ra giờ thì bọn em cũng có thể nói chuyện thoải mái với nhau.”

“Tuyệt quá!”

Tôi cũng ở trong tình trạng giống Takeda-san, tim tôi cũng sắp sửa nhảy khỏi lồng ngực mất.

“Dạ! Shuuji-senpai nói anh ấy chưa bao giờ nhận được một lá thư dễ thương như thế. Tất cả là nhờ Konoha-senpai đấy. Đúng là người lọt vào vòng chung khảo Cuộc thi viết Văn chương lãng mạng xyz có khác!”

“Ha ha ha, mấy lá thư đó chỉ là mấy bản nháp anh ngoáy ra trong giờ ăn trưa thôi.”

“Không đâu. Sau khi Shuuji-senpai đọc thư, anh ấy có vẻ cảm động và trông hoạt bát hơn hẳn. Cho nên em đã hứa với anh ấy là em sẽ viết một lá thư tình cho anh ấy mỗi ngày.”

“Cái gì cơ?!”

Tôi đần người ra và hét lên

Mỗi ngày á...?

“Konoha-senpai, làm ơn giúp em đi mà. Anh có thể viết những bức thư tuyệt vời như vậy chỉ trong thời gian ăn trưa, việc này chắc không là vấn đề với anh đâu.”

Với giọng nói hết sức chân thành và tin tưởng, Takeda-san dùng hai tay nắm chặt bàn tay tôi.

Ngày hôm sau, ngay sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Takeda-san lại đến lớp tôi

“Konoha-senpai~, chào buổi sáng! Shuuji-senpai cũng rất thích lá thư ngày hôm qua! Konoha-senpai siêu thật, anh quả là thiên tài! Anh chắc chắn sẽ trở thành một tác giả best-seller một ngày nào đó.”

“Ha...ha ha... quá khen quá khen. Đây là lá thư của ngày hôm nay.”

“Hoan hô, cảm ơn anh. Em sẽ chép lại thật sạch đẹp bức thư vào giờ toán tới. Em hy vọng Shuuji-senpai cũng thích nó.”

"Ờ..."

Nụ cười của tôi trở nên hơi miễn cưỡng!

Tooko-senpai phán “Gieo gió thì gặt bão thôi.” trong lúc cười khúc khích.

“Có vẻ em chẳng còn cách nào khác ngoài việc dính cứng với Takeda-san cho đến cùng nhỉ, anh chàng nhà văn?”

Đôi chân để qua một bên ghế, với một cuốn sách bìa mỏng trên tay, đôi mắt huyền trong veo của chị ấy liếc xéo tôi đầy châm chọc. Quyển sách đó là một tác phẩm của nhà văn Mỹ Scott Fitzgerald [16] có tựa là “Gatsby vĩ đại” [17].

“Không phải nguồn cơn là do chính chị đã ra sức đẩy Takeda-san qua cho em sao? Chưa kể chị là người đã dựng lên cái hòm thư kỳ cục đó ở sân trường nữa.”

“Chị làm thế hồi nào, chị chỉ đề cử em cho Chia-chan thôi mà. Chị chỉ khuyên nhẹ nhàng thế này: ‘Nếu người viết là Konoha-kun, những lá thư của em sẽ rất tuyệt vời~’. Hơn nữa...”

Thân hình mảnh mai của Tooko-senpai ngả về phía trước. Khi người chị ấy chúi ra trước, cái ghế bắt đầu kêu cọt kẹt. Đôi môi đỏ thắm của chị nở một nụ cười: “Người đã nói những lá thư đó được viết ngay trong giờ ăn trưa đâu phải là chị, mà là Konoha-kun đúng không?”

“À ừ!”

Tôi bị chặn họng ngay. Tooko-senpai mơ màng nhắm mắt lại.

“A~, chị thật sự mong rằng chuyện tình cảm của Chia-chan sẽ được đơm hoa kết trái! Không biết bản báo cáo Chia-chan viết như thế nào nhỉ? Liệu nó sẽ là một cái bánh dâu được phủ một lớp kem tươi hay nó sẽ là một cái bánh sôcôla ngọt ngào thêm vào một chút vị chua của rượu cam? Vị của cái bánh xốp nhiều tầng mịn màng có phết sữa trứng khắp mặt nghe cũng không tệ tí nào.”

Đầu óc chị ấy lại chứa đầy ý nghĩ liên quan đến mấy món tráng miệng nữa rồi. Có lẽ tưởng tượng làm chị ta thấy đói bụng, chị ta bắt đầu nhẹ nhàng xé những trang sách của quyển “Gatsby vĩ đại” ra từng mảnh, sau đó bỏ từng mẩu giấy vào miệng.

“Oa~, ngon thật. Văn chương của Fitzgerald có cái hương vị thật hoa mỹ. Sự giả dối, lòng kiêu hãnh, những điệu vanxơ sôi nổi, chị có thể nếm được vị của món trứng cá hồi sáng lấp lánh và rượu sâmpanh trong một buổi tiệc. Khi chị bỏ nó vào miệng, chỉ một miếng cắn nhẹ là đủ để làm cái vị thanh nhã của trứng cá tan ra, cảm giác nồng nàng của rượu cuộn xung quanh đầu lưỡi mình. Nhân vật chính Gatsby thật ngây thơ kinh khủng, khiến chị chỉ muốn cổ vũ cho anh ta thôi.”

Không phải truyện này nói về nhân vật chính Gatsby bị Daisy, cô người yêu cũ nay đã kết hôn, lợi dụng và cuối cùng đã vỡ mộng với tình yêu như thế nào à? Hương vị hoa mỹ cái gì, bi ai thì có... Mà thôi kệ, mỗi người đều có cảm nhận chủ quan của riêng mình về văn học mà...

“Á!”

Tooko-senpai đột nhiên la lên cứ như tận thế xảy ra đến nơi rồi. Sau đó cặp lông mày của chị ấy chùng xuống, và mặt thì méo xệch.

“Chị phải làm sao bây giờ, quyển sách này là của thư viện trường, vậy mà chị lỡ ăn nó mất rồi~~~”

Cuối cùng, tôi phải hộ tống Tooko-senpai đến thư viện để xin lỗi vì đã bất cẩn làm rách sách.

Tooko-senpai nói rằng chị ấy thấy ngượng khi phải đi xin lỗi một mình và buộc tôi cũng phải đi theo.

Ngày hôm sau, Takeda-san chạy đến lớp tôi như mọi khi.

“Chuyện giữa em và Shuuji-senpai thế nào rồi? Hai người đã dần dần nói đến mấy chuyện như 'hẹn hò' chưa?”

Chúng tôi cùng bước ra ngoài hành lang, vừa đi vừa trò chuyện.

“Ồ, em chưa từng nghĩ là anh sẽ lo lắng cho em như thế, cảm ơn anh rất nhiều. Konoha-senpai thật biết quan tâm.”

Tôi đỏ mặt. Không, đâu phải thế... tôi hỏi vì tôi không muốn viết lá thư nào thêm. Nếu hai người nhanh chóng trở thành một đôi, thì tôi sẽ không cần phải viết hộ nữa...

“Thật ra thì nhờ vào mấy bức thư Konoha-senpai viết, Shuuji-senpai và em đã thân nhau hơn rất nhiều. Chỉ cần thúc đẩy thêm một chút nữa thôi, em có cảm giác như vậy đấy.”

“Vậy thì em phải thúc đẩy tiếp nữa đi!”

Tôi động viên cô bé. Takeda-san có vẻ vô cùng đồng ý với tôi, gật đầu lia lịa.

“Dạ, em sẽ cố gắng hết sức. Em cũng đã viết nháp bản báo cáo như đã hứa rồi, nhìn nè!”

Takeda-san vui vẻ đưa tôi xem quyển sổ tay mà cô bé đang ôm khư khư trên ngực. Kích cỡ quyển sổ chỉ bằng nửa quyển vở thường. Một con vịt màu vàng được in trên bìa ngoài cuốn sổ… Mặc dù tự nhận rằng viết văn kém, nhưng Takeda-san có vẻ rất hăng hái.

“Dù hơi ngượng một chút, nhưng em thấy viết về người mình yêu thật là vui. A, nhưng nếu em cứ đưa bản nháp viết toàn mấy chuyện ngốc nghếch này cho anh chị mà không chỉnh sửa gì thì xấu hổ lắm. Do đó em cần phải chép lại một lần nữa.”

“À này, nghe có vẻ là em đủ sức tự viết thư rồi ấy nhỉ?”

Takeda-san che mặt với quyển sổ tay và lắc đầu.

“Không, việc đó xấu hổ lắm. Nhưng anh nói cũng đúng, em thật sự muốn viết những lá thư của chính mình. Nhưng trước đó, em vẫn phải trông cậy vào anh thôi, Konoha-senpai.”

Ây da, vậy mình vẫn phải làm người viết thuê sao?

Ngay lúc đó, Takeda-san đột nhiên nhìn tôi bối rối.

Phần khuôn mặt ló ra phía trên quyển sổ tay có vẻ mất hết tự tin.

“Ừmm... Em làm phiền anh à?”

Tôi thầm nín thở.

“Sao anh lại thấy phiền được! Vớ vẩn! Anh rất vui được giúp em viết mấy bức thư tình đó, ha ha ha.”

Một lần nữa tôi lại che giấu những gì mình nghĩ.

Nghe tôi nói vậy, một nụ cười hạnh phúc lại hiện ra trên mặt Takeda-san.

“Thế thì tuyệt quá! Vậy thì em lại sẽ nhờ anh giúp vào ngày mai nhé!”

Takeda-san lại hoạt bát trở lại. Cô bé vui vẻ chạy đi, vừa vẫy tay chào, vừa loạng choạng.

Ái chà, mình thật là một tên đạo đức giả.

Khi tôi trở về lớp một cách chán nản, học sinh nam trong lớp đều chọc tôi với những câu đại loại như “bạn gái của cậu ngày nào cũng đến thăm nhỉ”, “cậu tự kiếm cho mình một em học sinh mới rồi cơ đấy, tớ không biết cậu lại khá thế”.

“Cái gì cơ, mọi chuyện không như mấy cậu tưởng tượng đâu.”

Trong lúc cười hề hề, tôi cố lái qua chủ đề khác.

Tôi đâu có muốn nổi trội, điều đó sẽ chỉ làm người khác có ác cảm. Đối với tôi, mấy chuyện này thật không đáng để lãnh lấy nguy cơ trở nên quá khác biệt với người khác. Ngay cả khi một món quà kếch xù đột nhiên từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt, dù dĩ nhiên là tôi có quyền, thì tôi cũng không phải loại cứng đầu vô liêm sỉ sẽ giữ lại món quà đó cho riêng mình.

Khi trở về chỗ ngồi, tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Tôi nhìn xung quanh, và quả thật có một học sinh đang gườm gườm nhìn tôi.

Cô ta là Kotobuki Nanase.

Mái tóc nhuộm nâu vô cùng cân đối. Cô ta có vẻ ngoài của một cô gái thành thị lộng lẫy. Về tính cách thì cô ta khá nổi bật trong lớp.

Tôi thường nghe bạn bè trong lớp kháo nhau về cô ta. “Kotobuki trông dữ vậy chứ thật ra tốt lắm.”

Tôi không nghĩ cô ta ưa gì tôi. Tôi đi đến kết luận như thế là vì kể từ khi học chung lớp hồi tháng tư, cô ta lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi.

Tôi không nhớ đã làm gì khiến cô ta phải gườm gườm nhìn tôi như thế. À, phải rồi, ngày hôm qua...

Trong lúc tôi đang suy tưởng một cách lơ đãng, Kotobuki-san nghiêm nghị bước đến bàn tôi. Cô ta xòe tay phải ra và nói cộc lốc.

“Trả tôi 460 yên.”

“Sao cơ?”

“Đó là giá tiền đền bù của quyển sách bị ‘lỡ làm rách’ hôm qua. Có ghi trong nội quy nhà trường mà, đúng không? Ai làm hư hoặc mất sách thư viện phải nộp phạt.”

“Nhưng hôm qua cậu đã nói là không sao rồi mà?”

Hôm qua, lúc tôi đi với Tooko-senpai đến thư viện để xin lỗi, ngồi ở quầy khá bất ngờ lại chính là Kotobuki-san.

Khi đó tôi thầm rủa xả vận may của mình. Sao lại rơi đúng vào tua trực của Kotobuki-san chứ? Mọi thứ sẽ khó mà giải quyết êm đẹp rồi.

Mặc dù lúc đó Kotobuki-san có vẻ mặt chẳng thể xem là thân thiện được, cô ta lại bảo rằng-

“Chị đâu cố ý làm hư quyển sách. Không thể trách chị được. Mong chị lần sau cẩn thận hơn.”

Và chỉ có thế cô ta cho phép Tooko-senpai đi.

Nhưng bây giờ cô ta lại muốn ai đó phải trả 460 yên? Và ai đó lại chính là tôi? Người đã làm rách (đúng hơn là “ăn”) quyển sách đó là Tooko-senpai cơ mà!

Lúc đó Kotobuki-san nhướng mày và nói cộc lốc.

“Tôi không thể đi đòi Amano Tooko-senpai tiền phạt được. Chị ấy là một khách hàng vô cùng thân thiết của thư viện. Chị ấy biết rõ vị trí cũng như nội dung của từng quyển sách hơn cả cô quản lý thư viện. Thêm vào đó rất nhiều ủy viên thư viện mang ơn chị ấy. Khi còn học năm một, tôi gặp khó khăn trong việc tìm vị trí của mấy quyển sách và cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của Amano-senpai. Vì thế, Inoue à, trả tiền thay cho chị ấy đi!”

“Ưm, Kotobuki-san, cậu không thấy lí lẽ của cậu hơi kỳ cục sao?”

“Hoàn toàn không!” (Vô cùng chắc chắn)

Ối, cô ta trả lời ngay lập tức. Tôi lại chẳng thích dính vào mấy vụ cãi nhau với người khác, nên tôi đành rút ví ra, đặt một đồng 500 yên vào lòng bàn tay đang xòe ra của Kotobuki-san rồi cúi đầu xin lỗi.

“Hội trưởng của tớ đã làm phiền cậu, tớ thay mặt chị ấy xin lỗi cậu!”

Kotobuki-san nắm chặt đồng xu trong tay và vẩu mỏ lên.

“Tôi sẽ thối lại cho cậu sau. Nếu cậu dám hé nửa lời cho Tooko-senpai, tôi sẽ dần cậu nhừ xương.”

Thế giới ngày rồi sẽ đi đến đâu đây? Tại sao tôi phải giúp dọn dẹp cái đống lộn xộn mà Tooko-senpai gây ra chứ?

Tôi tưởng đó là tất cả những gì Kotobuki-san muốn nói, nhưng cô ta vẫn đứng đó và nhìn tôi chằm chằm.

“...mà nè, gần đây con bé năm một đó đến thăm cậu suốt. Cậu bồ bịch gì với con bé à?”

“Cậu nói Takeda-san hả? Chẳng có gì giữa chúng mình cả.”

“Thật chứ? Con bé đó cũng là một ủy viên thư viện nên tôi có biết một chút về con bé. Nói thế nào nhỉ, vụng về, ngơ ngác, dạng mà hấp dẫn bọn lolicon ấy. Hai người thật không có quan hệ gì chứ?”

“Dạng mà hấp dẫn bọn lolicon”... đúng là một nhận xét cay độc. Nhưng nếu tôi dám phản đối chắc chắn cô ta sẽ còn nổi cáu hơn.

Nên tôi chỉ cười và nói-

“Tớ vốn được Tooko-senpai nhờ tư vấn cho Takeda-san mà.”

Và thế là, lông mày Kotobuki-san còn nhướng cao hơn trước. Bây giờ cô ta trông rất điên tiết.

Á, chết cha. Mình lại nói gì sai sao?

Kotobuki-san hít một hơi và nhìn tôi lạnh lùng.

“Thôi quên đi... cậu làm gì với cuộc sống yêu đương của cậu cũng chẳng liên quan đến tôi. Nhưng mà nếu hai cậu không phải bồ bịch thì đừng có dẫn nhau ra hành lang hay nơi hoang vắng để nói chuyện nữa. Cứ làm ra vẻ vô tư thế chướng mắt lắm.”

Sau khi khó chịu cảnh báo tôi, cô ta bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại một lần.

Tiết học tiếp theo là Lịch sử Nhật Bản. Tôi cố gắng ghi chép vào vở những gì giáo viên ghi trên bảng nhưng đầu óc thì cứ để đâu đâu - tôi phải nhanh chóng mai mối cho Takeda-san và Shuuji-senpai mới được.

Giọng nói gai góc của Kotobuki-san, cùng những gì cô ta nói khiến ngực tôi nhói đau.

Ôiii, nhất định phải có cách nào đó chứ? Mình có nên viết một bức thư thật nồng nàn và táo bạo không?

Trong lúc tiết học tiếp tục, những đám mây đen dày bắt đầu thế chỗ cho bầu trời trong xanh. Những hạt mưa rơi lộp đôp trên khung cửa sổ.

Mưa rồi... hình như mình để dù trong ngăn tủ ở Câu lạc bộ Văn học...







Khi tôi trưởng thành, tôi ý thức được rằng hố sâu cách biệt giữa cảm xúc của tôi và của người khác càng ngày càng rộng dần. Những gì làm họ vui mừng, những gì làm họ khổ đau, tôi chẳng hề cảm nhận được. Không một tí nào của những thứ đó làm rung động xúc cảm trong tôi.

Tại sao họ hạnh phúc?

Tại sao họ buồn đau?

Trong những cuộc thi điền kinh hay đá bóng, khi tất cả cuồng nhiệt cổ vũ cho đội mình, hay lúc một người bạn cùng lớp phải chuyển trường, khi mọi người buồn bã nói lời từ biệt, tôi như một người nước ngoài với rào cản ngôn ngữ. Tôi đứng giữa mọi người, cảm giác bất an lan truyền khắp cơ thể. Người tôi chùng hẳn xuống. Dạ dày tôi co thắt dữ dội. Mọi người trò chuyện không ngừng còn tôi chẳng hiểu một chút gì những thứ họ nói.

Một hôm, kẻ nào đó đã nhét một quả pháo vào miệng con thỏ cưng lớp nuôi. Một cái chết khủng khiếp. Khi lớp phát hiện ra, mọi người đều than khóc cho nó. Còn tôi, thay vào đó, lại chỉ thấy cực kỳ bất an. Tôi dán chặt mắt xuống đầu ngón chân, và co người lại hết mức có thể.

Bởi vì tôi không hề cảm thấy buồn chút nào về cái chết của con thỏ.

Tôi cố nhớ lại những hình ảnh dễ thương của con thỏ trước khi nó tận số. Tôi cố hình dung lớp lông mềm mại của nó. Tôi chật vật cố góp nhặt những cảm xúc buồn đau, thế mà trái tim tôi vẫn cảm thấy trống rỗng như thường. Tôi không cách nào nặn ra được dù chỉ một giọt nước mắt. Tôi thầm liếc quanh, chỉ mình tôi không khóc.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy cổ mình nóng bừng lên, tai tôi ù cả đi. Tôi cực kỳ xấu hổ và sợ hãi. Tại sao? Tại sao mọi người lại khóc? Ôi, tôi thật sự không hiểu nổi. Nhưng nếu chỉ mình tôi vô cảm trong khi ai cũng khóc, người khác sẽ thấy lạ, vì vậy tôi phải tự làm mình khóc. Nhưng vô vọng, mặt tôi cứng đờ. Tôi lại đỏ mặt xấu hổ. Nếu người khác nhận ra tôi chỉ giả vờ đau khổ thì tôi phải làm sao? Tôi không dám ngước mặt lên, không phải lúc này. Cho nên tôi càng cúi đầu thấp hơn và ra vẻ u sầu. A, giờ thì mọi người lại đang ôm bụng cười ngặc nghẽo. Có gì mà buồn cười chứ? Tôi thật sự không hiểu nổi. Nhưng nếu không cư xử giống mọi người tôi sẽ bị bạn bè xa lánh.

Bây giờ là lúc phải cười. Mình phải cười, cười lên. Không, hãy khóc, khóc đi. Không, cười đi, mình phải cười.

Ôi, chuyện quá đỗi bình thường như vậy mà tôi không thể làm được. Tôi đúng là một kẻ kỳ quặc, một thằng không bình thường.

Bởi vì không thể có được những cảm xúc giống như người khác, nỗi hổ thẹn và sợ hãi bóp nghẹt bao tử tôi. Nếu mọi người biết được điều đó, họ chắc chắn sẽ lạnh nhạt với tôi.

Giữa đàn cừu trắng tinh, tôi là kẻ duy nhất lạc loài với bộ lông đen của mình.

Niềm vui họ cảm nhận, nỗi buồn họ khổ đau, tôi không thể nào hiểu, cả những thứ họ tiêu hóa hàng ngày, tôi cũng không tài nào nuốt nổi.

Xa lạ với những cảm xúc của đồng loại – tình yêu, sự tử tế, lòng thương hại và những tình cảm khác, tất cả những gì con cừu đen tội nghiệp có thể làm là phủ lên người lớp bột trắng, hòa lẫn vào bầy đàn.

Nếu đồng loại nhận ra tôi chỉ là một con cừu đen, liệu họ có húc tôi với những cặp sừng? Liệu họ có dẫm đạp lên tôi với những bộ móng? Làm ơn, làm ơn đi, đừng để ai phát hiện bí mật của tôi.

Mỗi khi một giọt mưa rơi trên người, mỗi khi một cơn gió mạnh thổi qua, liệu lớp bột trắng tôi phủ lên người có rơi ra không? Liệu có ai đó la lên “Hắn là một con cừu đen!” không? Tôi sợ. Tâm trí quá sợ hãi, tôi thậm chí không tìm được một chút thanh thản. Nhưng nếu không làm thế này, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Trước mặt ba mẹ, thầy cô và bạn bè, tôi gắng gượng mỉm cười một cách giả tạo, cố tỏ ra mình là người vui tính. Ôi, tôi thành thật hy vọng sẽ không bao giờ có ai phát hiện ra tôi là một con quái vật không có trái tim. Như thế tôi có thể tiếp tục đóng giả một kẻ khờ khạo, ngu ngốc và vô dụng chỉ để người khác cùng cười với tôi, thương hại tôi, chấp nhận tôi.

Cho tới bây giờ, với chiếc mặt nạ phủ lên mặt, tôi, diễn vở kịch của chính bản thân, một thằng hề.







“Ôi, trời mưa thật rồi.”

Sau khi tan học, tôi đi dọc theo dãy hành lang chập choạng.

Lúc này cũng chưa trễ lắm, thế nhưng bầu trời bên ngoài cửa sổ tối sầm hẳn lại. Mây đen vần vũ. Từng đợt mưa rơi rào rào xuống mặt đất.

Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo.

“Vậy mà dự báo thời tiết bảo khả năng có mưa chỉ là 50% thôi đấy.”

Tôi mong cái dù tôi để ở Câu lạc bộ vẫn còn.

Tuần trước, khi tôi mở ngăn tủ thì thấy cái dù tôi để ở đó đã không cánh mà bay.

“À, xin lỗi. Trận mưa cuối tuần trước, chị đã mượn dù của em mà quên trả lại chỗ cũ.”

Tooko-senpai nói thẳng.

Và thế là cả hai chúng tôi đã phải chạy về nhà trong mưa mà chẳng có gì để che.

“Phải nhớ đặt dù vào chỗ cũ sau khi chị mượn nó đấy!”

“Được rồi mà! Nhưng nè, việc chạy trong mưa thế này không làm em cảm thấy như ‘Aaaa, tuổi trẻ là thế’ sao?”

Bà chị này, luôn xem đồ của người khác như đồ của mình, và đồ của chị ta thì dĩ nhiên như đồ của chị ta rồi.

Chị ấy là Chaien [18] à? Đó cũng là lý do tôi buộc phải gia nhập Câu lạc bộ Văn học thì phải?

Ưmm... đúng là bí ẩn.

Tôi được phân công trực nhật hôm nay. Vào lúc tôi hoàn thành mọi công việc giáo viên giao thì cũng đã khá trễ. Lúc này Tooko-senpai chắc đang đập bàn đập ghế và không ngừng rên rĩ: “Đói quá”. Có nhiều sách cũ ở trong phòng Câu lạc bộ, nhưng tình trạng của chúng không được tốt cho lắm.

“Nếu chị ăn những quyển sách quá hạn đó, chị sẽ bị đau bụng.”

Tooko-senpai đã từng nói vậy.

“Nhưng nếu những quyển sách cổ được cất giữ cẩn thận, chúng sẽ có vị ngon như rượu vang Pháp lâu năm hay nấm cục vậy. Ôi, chỉ tưởng tượng vị của nó cũng khiến chị chảy nước miếng! Hơn nữa hơn nữa, những bản thảo viết tay gốc của chính Natsume, Ogai, Mushanokouji [19] trong Bảo tàng Văn học ấy! Chị không nghĩ có thứ gì trên đời ngon hơn chúng! Cho dù chị có bị đau bụng thì chị cũng muốn cắn thử một miếng!”

Chị ấy có vẻ nghiêm túc khi nói thế. Hình ảnh Tooko-senpai lẻn vào trong Bảo tàng Văn học hiện lên trong đầu tôi, và tôi đã hơi lo lắng.

“Á, khỉ thật. Mình để quên vở sử rồi.”

Thầy giáo môn Sử Saeguki-sensei rất nghiêm khắc, và tôi có tiết của ổng ngày mai nên đã định là sẽ ôn bài sử thật kỹ vào tối nay. Vì vậy tôi quay trở lại lớp học.

Có lẽ do mưa nên hành lang đã vắng người càng trông thật yên tĩnh.

Lúc chuẩn bị với lấy tay nắm cửa và mở cánh cửa lớp ra, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ trong lớp học. Hình như có mấy cô nàng đang chuyện trò rôm rả ở trong lớp.

Bởi vì toàn là con gái, tôi chần chừ không biết có nên bước vào hay không. Trong lúc còn đang phân vân, tôi nghe lỏm được câu chuyện họ đang nói

“Ơ, Eri cũng đang nhắm Akutagawa luôn sao? Thật không đó?”

“Ừ, không phải Mori-chan cũng thích Akutagawa-kun à? Vậy hai cậu là tình địch rồi.”

“Đợi chút. Mình cũng thích Akutagawa-kun. Mình thấy cậu ta là người tốt.”

“Ơ ơ, Miki nữa à? Vầy là ba người lận ...?”

Có vẻ như họ đang nói về những anh chàng mà họ thích.

Dĩ nhiên, “Akutagawa” mà họ đang nói về chẳng liên quan gì đến “Akutagawa” [20] cây đại thụ văn học rồi. Họ đang đề cập đến một học sinh lớp tôi. Cậu bạn học Akutagawa rất cao và thật sự là một người ít lời. Cậu ta trông khá chín chắn và khôn ngoan. Chỉ cần nhìn qua ta có thể nói rằng cậu ta là tuýp mà con gái thích.

Nhưng, tôi gặp rắc rối rồi. Tôi khó mà chạy vào lớp khi họ đang dở cuộc nói chuyện riêng tư và thân mật như thế.

“À ha, mình thì thích Hirosaki, và mình chẳng có tình địch nào~”

“Cái gì? Suzumo cậu thích Hirosaki á?”

“Hê hê, mình thích tuýp con trai nổi loạn mà. Thực ra, thứ bảy này bọn mình sẽ gặp nhau ở Thủy cung để xem biểu diễn cá heo.”

“Ế ế!”

“Hai người hẹn hò nhau từ khi nào thế?”

“Chúng mình mới chuyển lớp được một tháng thôi mà. Cậu nhanh tay thật đấy!”

“Và nghĩ đến việc mình chỉ mới ở giai đoạn chào hỏi với Akutagawa-kun. Đợi đấy Suzuno! Lần tới đi mua sắm cậu phải đãi mình một chầu kem!”

“Mình nữa! Và mình không muốn ly một viên kem, mình muốn ly hai viên kem cơ!”

“Ặc, mình cần mua quần áo mới cho buổi hẹn, nên tháng này ngân quỹ của mình hơi eo hẹp. Hai cậu chỉ được mua loại kem 50 yên thôi.”

Tiếng cười đùa vui vẻ của mấy cô nàng vang đến tai tôi. Họ có vẻ rất thích thú.

Úi... có lẽ tôi nên đến Câu lạc bộ trước sau đó quay lại đây sau.

“Rồi, tiếp theo là Nanase.”

“Đúng rồi. M~~~~ọi người đều đã thú nhận ai là người mình kết rồi. Nên giờ cậu cũng phải khai thật với bọn mình.”

Nanase? Kotobuki Nanase? Có vẻ như cô nàng Kotobuki-san đó cũng ở trong lớp.

“Đừng nói là Nanase cũng thích Akutagawa đấy nhé?”

“Ối, đừng có là thật đấy. Nanase đẹp quá. Mình chẳng có cơ hội chiến thắng đâu.”

“Mình...”

Từ bên kia cánh cửa tôi nghe giọng nói của Kotobuki-san

Tôi biết nghe trộm là điều không nên, nhưng tôi cũng tò mò muốn biết ai là anh chàng mà Kotobuki cay độc và tự cao thích. Vì thế bất giác tôi cũng nín thở và dỏng tai lên nghe.

“Mình không đặc biệt thích ai cả. Nhưng mình có ghét một người...”

“Ế, ai cơ?”

“Inoue Konoha.”

Kotobuki-san nói tên của tôi một cách tỉnh bơ.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi không thể nghĩ được gì nữa. Rồi, đầu tôi đột ngột nóng bừng lên.

“Ế, tại sao vậy? Inoue-kun trông rất tốt. Cậu ta đâu giống người làm những việc khiến người khác ghét”. “Đúng thế. Chẳng phải cậu ta trông hiền như cục bột sao?”. “Tính tình cậu ta hơi đơn giản. Nhưng~~~ nếu nhìn kỹ thì cậu ta thật ra cũng khá là dễ thương.”

“Đúng vậy. Cậu ta lúc nào cũng nói năng nhỏ nhẹ, và cậu ta còn cười rất nhiều.”

Giọng Kotobuki-san trở nên khó chịu.

“Đó chính là điều làm mình thấy cậu ta đáng kinh tởm. Cậu ta luôn trưng ra cái nụ cười giả tạo đó với mọi người. Không ai hiểu được cậu ta thật sự đang nghĩ gì. Nhìn thấy cậu ta thôi cũng đủ làm mình phát ốm lên được.”

Mặt tôi ửng đỏ từ đầu đến tai. Ngay cả tay tôi cũng run lên. Cổ họng bắt đầu đau.

Sao cô lại nói thế về tôi cơ chứ? Tôi biết cô không ưa gì tôi. Nhưng tại sao cô lại hạ nhục tôi trước mặt mọi người?

Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi chỗ này. Nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi làm thế, thay vào đó tôi với tay mở toang cửa lớp. Ngay khi tôi bước vào, đám con gái quay lại và nhận ra tôi.

Tôi giả như mình chưa nghe thấy gì cả. Tôi mở to mắt như thể ngạc nhiên lắm.

“Ơ? Các cậu đều ở lại cả à? Xin lỗi, mình có làm gián đoạn gì không?”

Đám con gái đỏ bừng mặt. Tôi nhanh chóng đi đến bàn mình, lấy cuốn vở sử và nhét vào cặp mình.

“Tớ quên quyển vở ấy mà. Tớ cần nó cho tiết học ngày mai.”

Kotobuki-san đỏ mặt dữ dội và chằm chằm nhìn tôi. Tôi cố ý nhìn lại cô ta và gắng hết sức nở một nụ cười.

“Rồi, chào nhé!”

Mấy cô nữ sinh vội vã đáp lại với những tiếng giống như “Ch...ào”

Chỉ có Kotobuki-san, môi mím chặt, ngước mặt lên gườm gườm nhìn tôi.

Nhục nhã, xấu hổ.

Trong hành lang ẩm ướt và tối tăm, tôi lê bước với tâm trạng đau khổ.

“Cậu ta luôn trưng ra cái nụ cười giả tạo đó với mọi người. Không ai hiểu được cậu ta thật sự đang nghĩ gì. Nhìn thấy cậu ta thôi cũng đủ làm mình phát ốm lên được.” So với những kẻ luôn vì cái tôi của mình mà gây chuyện với người khác, những kẻ luôn phá hỏng tâm trạng mọi người đơn thuần chỉ để bày tỏ ý kiến của bản thân mình, không phải tốt hơn hết là cứ im lặng mỉm cười và hùa theo số đông ư?

Đôi khi đó là cách duy nhất để hòa đồng với người khác.

Nhưng tại sao, tại sao cô phải nói tôi là “đáng kinh tởm”?

Tôi làm vậy đâu phải vì tôi muốn thế!

Thứ gì đó nóng rát đột nhiên trào lên từ cổ họng tôi. Tôi muốn hét to lên-

Hồi trước mình đâu có như thế này! Trước khi chuyện đó xảy ra mình...

-----Konoha, cậu cười vui vẻ thật đấy~.

-----Và khi cậu bực tức, khi cậu nổi nóng, khi cậu lo lắng, tất cả cảm xúc đó đều hiện rõ trên mặt cậu. Rất dễ để biết được tâm trạng của cậu. Cậu cứ như một chú cún con vậy.

Xấu lắm, tớ đâu phải là cún đâu! Bất cứ khi nào tôi phản ứng lại, cô ấy luôn che miệng và bật ra một tiếng cười ngân vang như chuông đầy thích thú.

-----Thấy chưa, cậu lại xị mặt rồi kìa. Cậu thật là dễ nhìn thấu. Nhưng, đó là cái mà mình thích ở cậu. Lúc nào ở gần bên Konoha, mình đều cảm thấy thoải mái.

Khi mình học cấp hai, mình đã từng yêu một cô gái. Mình, giống những người khác, đã vướng phải lưới tình.

Mỗi khi nghe giọng cô ấy, tim tôi đập mạnh. Mỗi câu cô ấy nói với tôi, chúng đều là kho báu trời ban cho tôi. Tôi cất chúng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi lại lấy những món quà vô giá đó ra và ngắm nghía chúng.

Và cứ như thế, mỗi ngày cuộc đời tôi là một ngày hạnh phúc. Tôi đã luôn mỉm cười.

Nhưng tình yêu của tôi, giống như tình yêu của Gatsby trong “Gatsby vĩ đại”, có một kết cục tan thương. Và từ đó, tôi đã học cách dối trá.







Nhờ vào nỗ lực của mình, tôi hầu như đã có thể giả vờ mình là "con người".

Mọi người xung quanh đều bảo rằng tôi là một người lạc quan, vui vẻ và hiền lành.

Khi bị người khác lăng mạ hay châm chọc, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm còn mỗi khi ai đó nói rằng tôi là một người hiền lành, chỉ một từ thôi cũng khiến dạ dày tôi đau đớn như bị hàng vạn mũi kim châm.

Muốn người khác nghĩ mình là người tốt, tôi làm mặt hề để chọc mấy đứa bé cười, yêu thương lũ chó... Thật quá hổ thẹn, đến mức đầu tôi nóng bừng như lửa đốt.

Vì sao ư? Bởi vì mọi thứ chỉ là giả dối. Bởi vì tôi không phải là người hiền lành dù chỉ một chút xíu. Bởi vì chúng chỉ là mánh khóe lừa đảo của tôi.

Vì thế mỗi khi có ai nói mình là người hiền lành trong tôi chỉ có sự thôi thúc muốn hét thật to lên “Ááá!”, rồi chộp lấy một con dao và tự đâm mình đến chết.

Chẳng biết gì về những xung đột đang diễn ra trong đầu tôi, con chó vẫn cứ vẫy vẫy cái đuôi mỗi khi tôi xoa đầu nó. Chắc nó cũng nghĩ rằng tôi là một con người hiền lành.

Người đã nói tôi rằng người ấy thích tôi cũng giống như con chó này vậy.

Ngây thơ và lạc quan, người ấy luôn mỉm cười vui sướng như một đứa trẻ.

Nếu tôi được như người ấy không biết mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn đến thế nào nhỉ?

Nhưng, với một người ngây thơ và có cuộc sống bình lặng như thế, tôi cứ cảm thấy kinh tởm.







Tooko-senpai co đôi chân mang tất ngắn lên trên chiếc ghế mà chị ta đang ngồi. Trong lúc lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa, chị cầm một quyển sách bằng cả hai tay và say sưa đọc nó.

Hôm nay bữa ăn vặt của chị ta là một bản sách bìa cứng được trang trí màu mè của tác phẩm “Iliad”. Đó là một cuốn sử thi của nhà thơ mù vĩ đại Homer viết về Cuộc chiến thành Troy.

Đôi bím tóc đen bóng mượt kiểu Pháp, giống những chiếc đuôi mèo, kéo dài suốt đến tận eo. Hàng lông mày dài và thẳng thớm phía trên đôi mắt khẽ nhíu lại. Ngón tay trỏ thanh mảnh dịu dàng ve vuốt đôi bờ môi. Đó là một thói quen kỳ lạ của Tooko-senpai mỗi khi chị ấy đọc sách. Đôi lúc chị ấy thậm chí còn ngậm ngón tay trỏ nữa cơ.

Những hạt mưa làm ướt đẫm khung cửa sổ bám đầy bụi. Chẳng có tí ánh nắng nào của hoàng hôn.

Tôi dừng viết bài văn của mình, và hỏi Tooko-senpai.

“Tooko-senpai, chị có từng thích ai chưa?”

“Hả? Em nói cái gì cơ?”

Mỗi khi Tooko-senpai tập trung vào việc đọc sách, chị ấy thường chẳng chú ý đến mọi âm thanh xung quanh mình.

“À, bữa trà xong rồi sao?”

Đột nhiên khuôn mặt Tooko-senpai sáng rực lên. Chỉ chủ đề này là có thể làm phân tán tư tưởng của Tooko-senpai khi chị ấy đang đọc sách. Đúng là Tooko-senpai có khác.

“Em đang hỏi chị, chị có từng thích ai chưa?"

“Dĩ nhiên có. Để xem, Gallico, Dickens, Dumas, Stendhal, Chekhov, Shakespeare, Alcott, Montgomery, Farjeon, Lindgren, MacLachlan, Cartland, Jordan, Ihara Saikaku, Natsume Souseki, Mori Ogai, Miyagiwa Kenji, và Kimura Yuuichi [21] là một số trong những người chị thích. Ngoài ra còn có...”

Cảnh chị ấy bắt đầu chảy nước miếng trong khi liệt kê càng lúc càng nhiều tác giả thật hơi quá sức chịu đựng của tôi. Tôi vội vàng chen ngang.

“Em không hỏi chị thích món ăn nào? Hơn nữa ai là Cartland và Jordan? Cầu thủ bóng rổ à?”

“Trời đất, em không biết Barbara Cartland và Penny Jordan sao? Họ đều là những nhà tiểu thuyết lãng mạn nổi tiếng. Em nên đọc quyển ‘Ngọn lửa tình yêu’ của Cartland, một câu chuyện kể về một cô con gái của một tài phiệt dầu mỏ Mỹ đã giấu thân phận của mình trong khi yêu một anh chàng nhà giàu đẹp trai.

Quyển ‘Bạc’ của Jordan đã được chuyển thể thành một series truyện tranh. Chị thật tâm khuyên em nên tìm đọc quyển này. Nó nói về một cô gái ngây thơ tên Geraldine, bị phản bội bởi chính người mình yêu. Cô đau khổ đến mức mái tóc đen của cô bạc trắng chỉ trong một đêm. Vì vậy, cô quyết định trả thù. Nhờ thế, cô tìm được một gia sư đẹp trai giúp đỡ cô với sự từng trải và dạy cô về tình yêu. Một món ăn đầy nhóc tình yêu đặc quánh và ngọt ngào. Anh chàng gia sư quá gợi cảm, quá tuyệt vời đến mức...”

Á à, chúng ta càng lúc càng xa rời chủ đề chính.

“Em biết rồi. Không cần nói nữa. Em không hỏi chị về cái đó... Tooko-senpai, chị đã từng yêu chưa?”

“Ơ?”

Tooko-senpai nghiêng đầu và có vẻ bối rối.

“Cá chép?” [22]

“Không phải koi ăn được. Koi yêu ấy. Y-Ê-U.”

“Chị lúc nào chẳng yêu thích đồ ăn.”

“Em nói rồi, em không hỏi chị thích món ăn nào. Em đang hỏi chị đã từng yêu một người nào khác chưa.” - Tôi không hiểu sao nhưng đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi. Dù có cảm thấy khốn khổ thể nào, tôi quả là thằng ngốc khi cố nói chuyện với chị ấy về chủ đề tình yêu.

Đột nhiên ánh mắt Tooko-senpai trở nên xa xăm rồi chị ta khẽ thở dài và mỉm cười.

Ế? Cái không khí đầy vẻ người lớn và nghiêm trang này là sao? Cứ như đang có mấy bài nhạc nền của một bộ phim hình sự căng thẳng được phát đâu đây. Chẳng lẽ Tooko-senpai từng có trải nghiệm đau đớn trong tình trường ư?

“Chị... có số Đại Sát Giới trong tình duyên.” [23]

“Hả? Nghĩa là sao?”

Tôi cũng đã đề phòng một câu trả lời bất ngờ, thế mà cuối cùng vẫn buộc miệng thốt lên.

Tooko-senpai tiếp tục nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ ướt đẫm nước mưa với ánh mắt mơ màng. Chị ấy nói với giọng buồn buồn-

“Đầu năm nay, chị đi đến chỗ Tân XXX Chi Mẫu [24] để xem bói. Và bà ấy bảo là ‘Từ lúc sinh ra cháu đã có số Đại Sát Giới trong tình duyên. Cháu có cố gắng tìm kiếm tình yêu đến đâu thì cũng vô ích, rắc rối sẽ cứ thi nhau kéo đến liên tục không dứt, và cho dù là cháu đạt được nó thì khả năng hai người chia tay là 100%. Vì vậy, cháu đừng lãng phí thời gian vào yêu đương mà nên tập trung vào học hành hay một sở thích nào đấy.’”

“Tân XXX Chi Mẫu, chị muốn nói bà thầy bói dựng sạp ở Cửa hàng bách hóa IXXtan [25], cái bà lúc nào cũng có cả đống người xếp hàng để xem bói ấy à? Chị cũng đi xếp hàng hả?”

“Ừ. Và ngày hôm đó tuyết rơi nhiều lắm. Lạnh ơi là lạnh.”

“Sao chị lai chọn đi vào ngày có tuyết rơi chứ?”

“Chị nghĩ nếu tuyết rơi thì sẽ không có ai đứng đợi. Thật ra chị chỉ phải đợi có nửa tiếng trước khi đến lượt.”

Đầu tôi lại bắt đầu đau.

“Đến mức đấy cơ à, đông người đến nhờ Tân XXX Chi Mẫu xem bói vậy sao?”

“Con gái là thế mà. Ai chẳng quan tâm đến đường tình duyên của mình. Vậy mà chị chỉ nhận được quẻ Đại Sát Giới... trời ơi là trời. À, nhưng thầy bảo là lời nguyền sẽ được giải sau bảy năm nữa, và chị cuối cùng sẽ gặp được người yêu tiền định của mình.”

Sau khi nói thế, nhanh một cách lạ thường, khuôn mặt chị ấy chuyển từ vẻ rắn rỏi sang hạnh phúc. Chị ấy rướn người về phía tôi và nói:

“‘Vào mùa hè bảy năm sau, trước mặt một con gấu mồm ngậm một con cá chép, cháu sẽ gặp một người đàn ông mang khăn quàng trắng. Anh ta chính là người yêu tiền định của cháu. Đường tình duyên của cháu rất ngắn, vì thế đó chính là cơ hội duy nhất trong đời cháu. Ta khuyên cháu nên làm mọi thứ để đạt được nó.' Cho nên chị mới thất vọng, phải đợi những bảy năm nữa cơ mà.”

“Tại sao người đàn ông đó lại mang khăn quàng vào mùa hè? Hơn nữa, chị có thể sẽ bị gấu ăn thịt trước khi hai người yêu nhau nữa ấy chứ.”

Vừa nghe thấy thế, Tooko-senpai phùng môi trợn má và trở nên bực bội.

“Konoha-kun chẳng biết mơ mộng gì cả.”

“Tooko-senpai mơ mộng quá nhiều thì có.”

“Vì chị là Cô Gái Văn Chương cơ mà.”

“Làm ơn đừng lúc nào cũng viện cái cớ đó. Mà thôi, xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc đọc sách của chị.”

Vẻ bối rối hiện lên trên mặt Tooko-senpai.

“Ừmm... có chuyện gì đã xảy ra vậy? Konoha-kun?”

“Chẳng có gì đâu...”

“Có thể nào là... em đã tìm được... người mình yêu?”

Tôi quay mặt đi.

Những giọt mưa rơi trên khung cửa sổ, phát ra những tiếng lộp độp.

“Em chẳng yêu ai hết. Chẳng có gì xảy ra cả. Điều đó là tốt nhất...”

Chẳng có gì xảy ra.

Không yêu ai.

Không đớn đau, buồn rầu, hay tuyệt vọng, cứ sống thật bình lặng.

Tôi chỉ ao ước những ngày như thế.

Tôi chắc chắn rằng... cả đời này tôi sẽ không yêu ai nữa.

“...”

Tooko-senpai lặng lẽ nhìn tôi.

Một năm trước, khi tôi bị ép phải gia nhập Câu lạc bộ Văn học, Tooko-senpai cũng có vẻ mặt buồn bã đó. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt đó của Tooko-senpai, trong tôi lại tràn ngập cảm giác xấu hổ và ân hận.

“Xin lỗi, giờ em phải về.”

Không thể chịu được sự im lặng này, tôi gác mớ bài văn đang viết dở qua một bên và đứng dậy.

Tôi mở ngăn tủ rỉ sét ra, và dĩ nhiên là cái dù đáng ra ở đó đã không cánh mà bay.

“Cầm lấy nè!”

Tooko-senpai đưa cho tôi một cái dù gấp màu tím và mỉm cười.

“Chị đã mượn cái dù của em, nên giờ em cứ dùng cái của chị.”

“Còn chị thì sao Tooko-senpai?”

“A hèm, chị ấy hả, chị~~có mang cây dù cán dài của mình đây.”

“...vậy ư. Em sẽ mượn dù của chị vậy.”

“Ừ. Gặp lại em ngày mai. Tạm biệt.”

Tooko-senpai vẫn mỉm cười trong lúc vẫy tay chào tôi.

Tôi bước xuống cửa trước và mở dù ra. Giữa cơn mưa xám xịt, phụp, một bông hoa màu tím bừng nở.

“Cơn mưa này... có vẻ nó còn lâu mới tạnh.”

Tôi nâng cao cái dù, đứng bất động.

Có lẽ tôi đang cầm cái dù duy nhất chị ấy có.

Tôi biết Tooko-senpai nói dối tôi.

Sau khi tôi trở thành một học sinh cấp ba, mỗi khi tôi đối mặt với bạn bè trong lớp, tôi lúc nào cũng khoác lên một cái mặt nạ. Tôi cố tình giữ khoảng cách với họ. Ngay cả khi tôi cùng cười với họ, những tiếng cười đó cũng chỉ là giả tạo. Khi bị Kotobuki-san chỉ trích, tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự khổ sở, nhưng khi đối diện Tooko-senpai, tôi chỉ có thể là chính mình.

Mỗi khi nhìn thấy Tooko-senpai phiền muộn hay buồn rầu, tôi luôn tự nhủ “Cho dù là giả dối, mình cũng phải mỉm cười với chị ấy.” Vậy mà cả lời nói lẫn vẻ mặt tôi cứ lúng ta lúng túng, thật xấu hổ!

Phải làm sao để có thể dối trá một cách thành thạo đây?

Chỉ khi đó thì tôi sẽ không còn bị tổn thương hay khiến người khác tổn thương nữa.

Tôi nhìn ra cơn mưa lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ không biết còn phải đợi Tooko-senpai đi xuống tới bao giờ.

Từ bên hông khu trường học, một cô gái mặc đồng phục chạy ra.

Là Takeda-san!

Takeda-san cũng nhận ra tôi, vì thế cô bé dừng bước.

Takeda-san hít một hơi thật sâu, đôi mắt mở to.

Khản cả giọng, cô ấy lẩm bẩm “Shuuji... senpai”.

Ơ?

Ngay sau đó, Takeda-san khuỵu xuống và khóc òa.

“Chuyện gì vậy, Takeda-san?”

Takeda-san không trả lời. Thay vào đó cô bé tựa thân hình và khuôn mặt ướt đẫm vào ngực tôi. Cô bé vòng tay qua ôm lấy lưng tôi và tiếp tục khóc. Cô bé trông rất đau đớn, đôi mắt nhắm nghiền, lệ tuôn như mưa.

Vì cả hai tay tôi đều đang giữ cặp và dù, tôi không thể ôm lấy cô bé. Hơn nữa, đây là lần đầu tôi gặp phải tình cảnh này, nên tôi không biết cư xử thế nào. Chuyện gì xảy ra với Shuuji-senpai? Ngay lúc tôi chuẩn bị hỏi-

“Chii!”

Một chàng trai trạc tuổi tôi đang gọi Takeda-san.

Nghe thế Takeda-san, đang tựa đầu vào ngực tôi, bỗng run rẩy.

“Chii?”

Tiếng nói phát ra từ hướng mà Takeda-san xuất hiện, càng lúc càng gần và nghe có vẻ bối rối. Đột nhiên Takeda-san chụp lấy tay áo tôi.

“T-Takeda-san ... đợi đã!”

Takeda-san nghiến chặt răng, vẻ mặt dữ dội. Cô nắm tay áo tôi và kéo tôi đi.

“Takeda-san, cậu ta gọi ‘Chii’. Có phải cậu ta đang gọi em không? Anh chàng đó, có phải cậu ta đang tìm Takeda-san không?”

“Không, em không thể trả lời anh ta được!”

Takeda-san sợ hãi nói. Và cứ thế, cô bé kéo tôi vào trong tòa nhà.

Ngay khi chúng tôi vừa vào trong, tôi thấy một chàng trai tay cầm một chiếc dù màu xanh thẫm đi ra, mắt nhìn quanh quất. Việc xảy ra quá nhanh nên tôi không kịp nhìn thấy mặt cậu ta, tôi không thể nhận ra cậu ta là ai.

Khi chúng tôi ra đến lối đi có mái che trong sân trường, Takeda-san cuối cùng cũng buông tay áo tôi ra. Rồi cô bé khuỵu xuống, đôi bờ vai rung lên, cô òa khóc nức nở.







Tôi nói với người ấy, "Chúng ta hẹn hò đi."

Người ấy, như một chú cún nhỏ, nở nụ cười ngây thơ.

Người ấy tin tưởng tôi một cách thuần khiết.

Người ấy là một con cừu trắng tốt bụng, trong sáng và lạc quan, một con chiên được Chúa yêu thương.

Một kẻ như thế, khiến tôi ghen tị và khinh miệt. Đồng thời, tôi lại không thể ngăn được sự thèm muốn vẻ thuần khiết rạng ngời đó của người ấy.

Có thể, chỉ là có thể, người ấy sẽ thay đổi được con người tôi.

Người ta thường nói, con người thay đổi khi họ yêu.

Nếu thế, thì người ấy có thể cứu vớt được tôi.

Có thể tôi sẽ trở thành một con người bình thường, thay vì một con quái vật không biết đến yêu thương hay lòng tốt.

A, tôi ao ước điều đó kinh khủng.

Tôi ao ước điều đó đến mức cảm thấy lồng ngực mình như đang bốc cháy.

Được trở thành như người ấy.

Cho dù ban đầu tất cả chỉ là giả vờ, nhưng chắc chắn một ngày nào đó chúng sẽ trở thành sự thật.

A, làm ơn, làm ơn đi, hãy cứu vớt tôi bằng thứ ánh sáng thuần khiết đó.

Nhưng, nếu người ấy phát hiện ra tôi đã từng giết người, liệu người ấy có còn nghĩ tôi là một người hiền lành?

Liệu người ấy có còn yêu tôi không?

Tôi là một con quái vật.

Vào hôm đó, da thịt mềm mại bị nghiến nát. Từ chúng, mùi chua ngọt của máu đỏ lan ra khắp trên con đường trải nhựa đen. Tôi, với trái tim trống rỗng, nhìn cảnh đó một cách vô hồn.

Tôi.đã.giết.một.người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện