Một giáo viên triệu tập bạn lên phòng giáo vụ và rao giảng cho bạn một bài thuyết giáo. Hẳn là mỗi một học sinh đều phải trải qua ít nhất 1 lần… Đó là một loại thành kiến chống lại học sinh ư, có lẽ nào?
Dù là dạng nào, thì tôi nghĩ rằng tôi là người duy nhất bị gọi lên phòng giáo vụ ngay trong ngày đầu tiên nhập học.
Tôi bị buộc phải quỳ trước mặt Hiiragi-sensei, giáo viên chủ nhiệm của tôi.
"Được rồi, em có biết là tại làm sao em lại bị gọi đến đây không, Aizawa?"
"..."
Cô ấy ngồi trên ghế, với hai chân gác lên nhau trong khi nhìn xuống tôi từ trên cao. Tờ giấy được cuộn lại gõ gõ theo nhịp trên tay cô ấy chỉ thêm phần đe dọa tôi. Cái nhìn của cô ấy thật là chết chóc và đó tuyệt đối không phải là cái mà ai đó chĩa vào một học sinh.
Tại sao ư? Tôi chắc chắn đó là bởi điều tôi làm với cô ấy trong giờ học.
Có lẽ cô ấy vẫn còn tức giận chuyện tôi đã từ chối cô ấy lúc trước. Bất cứ ai cũng sẽ xấu hổ vì bị từ chối trước mặt biết bao người, cụ thể là những học sinh đã ở xung quanh đó. Phải rồi tôi đã làm một điều thật tệ hại.
"...Em xin lỗi cô. Em thật lòng hối hận rằng đã từ chối sự tán tỉnh của cô theo cách mà em đã làm, em đáng lẽ ra nên lựa chọn từ ngữ hay hơn."
"---?!" Những giáo viên ở xung quanh chúng tôi trừng mắt ngạc nhiên, há hốc mồm trong cơn chấn động của họ.
Hiiragi-sensei liền nói với họ rằng điều đó không đúng, và dẹp yên được tình thế. "Như vậy đấy, Aizawa. Tôi biết rõ rằng cậu chỉ là đã hiểu sai chuyện đó rồi…"
"Cô không muốn trở thành bạn gái của em hay điều gì tương tự như vậy sao?" [note46989]
"Không, tôi không hề!"
Nếu không phải là như vậy, thì nó là cái gì?
Thăm hỏi về sở thích cá nhân và những điều mà người khác thích làm là tiêu chuẩn của một cuộc hẹn coi mắt hoặc ở các bữa tiệc. Trước kia tôi đã nhìn thấy điều đó trên TV hết rồi. Đến cuối chương trình những người đàn ông và phụ nữ sẽ cứ như vậy mà bắt đầu hẹn hò với nhau, thế nên tôi chắc hẳn là cô ấy cũng muốn làm điều tương tự với tôi.
Ừ thì cô ấy là một giáo viên và tôi là học sinh của cô ấy, cho nên bất cứ ai xung quanh sẽ thấy nó không được hay ho lắm.
Bây giờ mới thấy, mối tình giữa giáo viên và học sinh kiểu này hắn chỉ là một sản phẩm tưởng tượng. Nếu như bọn họ thực sự vượt qua ranh giới, cả hai cũng sẽ không thể tới trường được nữa. Nó sẽ không phải là một điều thực tế để có thể xảy ra.
"Vậy là, nếu như cô không muốn hẹn hò với em…"
"...Cậu lại suy nghĩ kỳ quặc nữa rồi."
Không hẹn hò, mà chỉ là mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà thôi ư…
Ha hả, không thể nào!
Trước mặt tôi là một giáo viên đang tỏa ra sát khí hướng vào học sinh. Sau một hồi suy ngẫm, tôi vẫn không thể nghĩ ra cái gì khác, vậy là tôi nói ra điều duy nhất mà tôi nghĩ đến trong tâm trí mình.
"Bạn chịt—!" cô ấy gõ đầu tôi bằng quyển vở cuộn tròn mà cô ấy đang cầm. Cú 'bonk' [note46990] vang dội, và những tiếng cười khúc khích như trẻ con vang vọng khắp phòng giáo vụ ngay sau đó, dù họ đã lập tức ngoảnh mặt đi nơi khác.
Dù là dạng nào, thì tôi nghĩ rằng tôi là người duy nhất bị gọi lên phòng giáo vụ ngay trong ngày đầu tiên nhập học.
Tôi bị buộc phải quỳ trước mặt Hiiragi-sensei, giáo viên chủ nhiệm của tôi.
"Được rồi, em có biết là tại làm sao em lại bị gọi đến đây không, Aizawa?"
"..."
Cô ấy ngồi trên ghế, với hai chân gác lên nhau trong khi nhìn xuống tôi từ trên cao. Tờ giấy được cuộn lại gõ gõ theo nhịp trên tay cô ấy chỉ thêm phần đe dọa tôi. Cái nhìn của cô ấy thật là chết chóc và đó tuyệt đối không phải là cái mà ai đó chĩa vào một học sinh.
Tại sao ư? Tôi chắc chắn đó là bởi điều tôi làm với cô ấy trong giờ học.
Có lẽ cô ấy vẫn còn tức giận chuyện tôi đã từ chối cô ấy lúc trước. Bất cứ ai cũng sẽ xấu hổ vì bị từ chối trước mặt biết bao người, cụ thể là những học sinh đã ở xung quanh đó. Phải rồi tôi đã làm một điều thật tệ hại.
"...Em xin lỗi cô. Em thật lòng hối hận rằng đã từ chối sự tán tỉnh của cô theo cách mà em đã làm, em đáng lẽ ra nên lựa chọn từ ngữ hay hơn."
"---?!" Những giáo viên ở xung quanh chúng tôi trừng mắt ngạc nhiên, há hốc mồm trong cơn chấn động của họ.
Hiiragi-sensei liền nói với họ rằng điều đó không đúng, và dẹp yên được tình thế. "Như vậy đấy, Aizawa. Tôi biết rõ rằng cậu chỉ là đã hiểu sai chuyện đó rồi…"
"Cô không muốn trở thành bạn gái của em hay điều gì tương tự như vậy sao?" [note46989]
"Không, tôi không hề!"
Nếu không phải là như vậy, thì nó là cái gì?
Thăm hỏi về sở thích cá nhân và những điều mà người khác thích làm là tiêu chuẩn của một cuộc hẹn coi mắt hoặc ở các bữa tiệc. Trước kia tôi đã nhìn thấy điều đó trên TV hết rồi. Đến cuối chương trình những người đàn ông và phụ nữ sẽ cứ như vậy mà bắt đầu hẹn hò với nhau, thế nên tôi chắc hẳn là cô ấy cũng muốn làm điều tương tự với tôi.
Ừ thì cô ấy là một giáo viên và tôi là học sinh của cô ấy, cho nên bất cứ ai xung quanh sẽ thấy nó không được hay ho lắm.
Bây giờ mới thấy, mối tình giữa giáo viên và học sinh kiểu này hắn chỉ là một sản phẩm tưởng tượng. Nếu như bọn họ thực sự vượt qua ranh giới, cả hai cũng sẽ không thể tới trường được nữa. Nó sẽ không phải là một điều thực tế để có thể xảy ra.
"Vậy là, nếu như cô không muốn hẹn hò với em…"
"...Cậu lại suy nghĩ kỳ quặc nữa rồi."
Không hẹn hò, mà chỉ là mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà thôi ư…
Ha hả, không thể nào!
Trước mặt tôi là một giáo viên đang tỏa ra sát khí hướng vào học sinh. Sau một hồi suy ngẫm, tôi vẫn không thể nghĩ ra cái gì khác, vậy là tôi nói ra điều duy nhất mà tôi nghĩ đến trong tâm trí mình.
"Bạn chịt—!" cô ấy gõ đầu tôi bằng quyển vở cuộn tròn mà cô ấy đang cầm. Cú 'bonk' [note46990] vang dội, và những tiếng cười khúc khích như trẻ con vang vọng khắp phòng giáo vụ ngay sau đó, dù họ đã lập tức ngoảnh mặt đi nơi khác.
Danh sách chương